Chương 24: Tập Luyện Gian khổ (2)

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 24: Tập Luyện Gian khổ (2)

Hai lão nghe hắn nói vậy thì mặt mày hơi tái chút tay chân hơi run tiến lại cầm khảm đao với rìu đánh về hai con xác sống đang nằm bò dưới đất. Thấy đánh mãi không chết hắn chửi thầm một câu đúng là hai tên này còn không bằng đàn bà, ngay cả cái Ánh ngay lần đầu nó giết xác sống cũng không lâu như hai lão này, hắn nhắc nhở đánh vào đầu rồi khích lệ vài câu khiến hai tên bắt đầu hiểu ra mới ra sức chém vào đầu hai con xác sống. Sau khi đánh chúng chết thì hai tên đó lại có biểu hiện khác nhau khiến hắn không khỏi giở khóc giở cười, lão Lưu mập thì nhảy cẫng nên nói:

- Ah ha cuối cùng ta cũng giết được xác sống không ngờ nó cũng chả có gì khó khăn.

Rồi lão tiếp tục đến giết con xác sống thứ hai, lần này thì lão xử lí nhanh gọn hơn vài rìu khiến cái đầu của con xác sống rời khỏi cổ, rồi lão hơn hở nhìn mọi người chờ tán thưởng. Còn lão Lí thì tuy cơ bắp đó ngửi thấy mùi thối cùng óc máu con xác sống đó chảy ra lão không chịu được vịn tay vào dìa tường nôn khan vì sáng đã ăn uống gì đâu. Một nát lão nôn mặt mày tái mét thì hắn đến vỗ vỗ rồi đưa cho hắn trai nước nói:

- Ông anh thấy đỡ chưa cố gắng nên còn một con nữa, xong chúng ta còn vận chuyển đồ về.

Thấy hắn khích lệ cùng uống ngụm nước làm tỉnh thần đôi chút cầm khảm đao đến chém con xác sống còn lại. Xong thì cả đám chất hết manocanh nên xe, chỉ có trục con monocanh toàn thân còn bảy con là bán thân, chất nên xe thì hắn nổ máy rồi cũng bắt đầu lái xe đi về. Điều không ngờ là hai lão kia thấy xác sống du đãng trên đường đều xin hắn dừng lại nhờ bọn hắn giúp đỡ rồi bắt đầu tự giết xác sống một mình, trên đường về hai lão mỗi người cũng chém chết bốn năm con xác sống. Hai tên đều hưng phấn mặt mày hớn hở, đặc biệt là lão Lưu mặt lão lúc nào cũng tươi như kiểu chúng được giải sổ xố vietlott vậy. Về đến nhà thì đám nữ nhân đang được Phương chỉ đạo chạy tập thể lực, bọn hắn về thì ăn uống qua loa rồi dựng đám manocanh cho mọi người tập luyện.

Tập luyện cả ngày ai đấy cũng bừng bừng khí thế tuy tay đều mỏi nhừ mồ hôi đầm đìa nhưng đều quyết tâm cố gắng bây giờ sau này có thêm chút vốn liếng bảo mệnh. Tập đến tối thì cả đám tay chân đã dã dời tay đã rộp cả nên, hắn cũng bảo nấu ăn thoải mái thịt nên cho mọi người ăn lấy sức hết thì đám đàn ông bọn hắn sẽ đi xung quanh kiếm siêu thị lấy thêm đồ. Vừa ăn hắn vừa nói sơ qua cho mọi người biết địa điểm đến xắp tới đưa cho mọi người xem bản đồ nói sơ qua tình hình hiện tại. Kế hoạch của hắn là sau một tuần để mọi người có thể lực cùng kĩ năng tốt một tí rồi sẽ nên đường, ai cũng đồng ý với quyết định của hắn vì nó là ý kiến tốt nhất hiện nay rồi.

Ăn uống xong xuôi thì tát cả mỗi người một góc, người nghỉ ngơi người rửa bát tắm rặt rửa đồ hắn vẫn nên trên cái sân thượng huyền thoại đó ngồi hút thuốc Đạt với Tới cũng đi theo nên đó cùng hắn chém gió với nhau. Ánh trăng nên cao một góc vườn có hai tên đàn ông đang ngồi xổm châm thuốc thuốc với nhau đó là lão Lưu với lão Lí hai lão đang thì thầm to nhỏ:

- Trước đó tôi định bàn cùng ông cướp súng rồi làm lão đại ở chỗ này, với sức của tôi thì đánh nhau với từng tên thì có vẻ khả thi. May mà tôi không làm điều đó, cứ nghĩ mọi thứ đơn giản nhưng ngoài kia nhiều xác sống quá nếu chúng ta không dựa vào họ chắc sẽ chết mất. Tên Sơn đó tuy hay quát mắng nhưng hắn rất tốt tôi cảm thấy anh ta chỉ điểm hết mình cho tôi việc giết xác sống cũng như kinh nghiệm sinh tồn của anh ta không giấu giếm gì giờ nghĩ lại xuy nghĩ ban đầu thật hổ thẹn.

Lão Lưu thấy lão Lí nói vậy thì rít một hơi thuốc rồi cười nói:

- May là ông còn tỉnh mộng sớm, ngay cái hôm qua lúc nó sang cứu anh em mình tôi đã muốn hắn công nhận tôi trong đoàn đội của hắn rồi. Ông không xem hắn lúc cứu chúng ta rất khôn ngoan sao lại còn không mất sức mẹ gì nữa cái đám người theo hắn kia cũng nghe lời hắn dăm dắp, tôi hỏi con Ngân thì mới biết đám đó đi theo hắn còn chưa được một tuần nữa kìa thế thì ông phải hiểu khả năng lãnh đạo của hắn rồi đó. Tóm lại là đi theo bọn họ thì chúng ta mới có cuộc sống tốt được.

- Công nhận là hôm nay lúc giết đám xác sống đó tôi cảm thấy đã thiệt nó cứ sao sao ấy nâng nâng khó tả, cảm giác còn phê hơn lúc trước kí được cái hợp đồng trăm vạn.


Tên Sơn vẫn đang ngồi trên tầng mà không biết hai kẻ kia đang nói tốt về hắn, mà hắn cũng không quan tâm hai lão nghĩ gì về hắn hắn chỉ quan tâm là có tác dụng với đoàn người của hắn hay không mà thôi. Đêm đến thì ai về phòng đó đôi nào ngủ phòng đôi đó, phòng cũng khá nhiều nên không no thiếu chỗ ngủ. Đi gần đến phòng ngủ của hắn với Phương thì hắn nghe thấy tiếng rên rỉ của phòng bên cạnh, tò mò hắn tiến lại gần thì ra đó là phòng Khánh Ny nó còn chưa đóng cửa của vẫn mở hé. Hắn mở khẽ cửa rồi thò đầu vào thì nhìn thấy cảnh máu huyết sôi sục cô gái trần truồng đang cầm cái dương vật giả mà hắn vứt cho hôm qua đang dùng nó tự sướng, miệng thì ngậm cái ngón tay tay bên dưới dùng cái đó liên tục ra vào một nát thì nàng ta cũng nên đỉnh rên một cái bụng giật liên hồi rồi thở hổn hển. Thấy cảnh đó hắn máu huyết sôi chào định vào giúp cô ta một tay nhưng mà nghĩ nhà mình ruộng còn chưa cày hết hơi đâu mà no, hắn đóng khẽ cánh cửa lại mò về phòng mình. Mở cửa phòng thì Phương vừa tắm xong đang lau tóc thấy hắn vào nàng nói:


- Ông xã làm em hết hồn sao anh đi khẽ vậy không có tiếng động gì cả.


Tắt cái đèn bão đi, bật cái đèn ngủ chạy bằng pin nên bế Phương nên giường hôn hít rồi cả hai làm chuyện đó. Qúa hưng phấn do nhìn nén nên đêm đó hắn làm với Phương không mệt mỏi khiến nàng mệt dã dời xin hắn tha cho thì hắn mới chịu dừng để nàng nghỉ ngơi. Sáng hôm sau thức dậy thì hắn lại gọi đám nam nhân dậy kiếm nước dùng với cả lấy thêm thuốc giảm đau chống sưng tê, bang gạc … về cho mọi người xử lí bọng nước do tập luyện cũng như đau cơ, nước sạch trong bể chứa nước cũng đã hết. Đôi lúc cũng dừng lại để cho đám Đạt xử lí đám xác sống đi lẻ cũng như phối hợp với nhau. Về đến nhà thì hắn đưa ra yêu cầu mới khiến ai thua hoặc chậm chạp nhất trong quá trình tập luyện sẽ phải giặt quàn áo đồ nót hay nấu cơm rửa bát … đủ thứ hình phạt khác khiến ai cũng ganh đua nhau tập luyện.

Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn đến ngày cuối cùng trong bảy ngày thì mọi người đã tiến bộ hơn trong những ngày đó hắn đi kiếm vật tư thì kéo người đi cùng thay đổi từng đám người một cho họ đi ra giết xác sống cũng như ứng phó tình hình lấy kinh nghiệm thực chiến. Lúc đầu ai cũng sợ xệt sau đó thì tranh nhau đi cùng rồi còn bốc thăm để được đi nữa chứ nói chung việc giết xác sống không còn e ngại với mọi người, ngay cả manh manh Nhàn muội cũng chặt xác sống như chém rau dưa một dạng mà không sợ hãi. Mấy ngày đó thì hắn còn phát hiện tên quân tử nhất trong đám phải nói đến là lão Lí lão ở một mình một phòng và hầu như không có quan hệ với một cô gái nào trong nhóm không biết có phải là gay không nữa, ngược lại lão Lưu thì có một chân với cả ba cô nàng hai nàng trợ lí với cô nhân viên lễ tân là Thúy và Như Lan, Ngọc. Còn Đạt với Tới thì mảnh ruộng nhà của hai tên còn chưa xong nên bên ngoài không giúp được gì, hai cái trinh nữ thuần khiết có vẻ hợp tính nhau nên ở một phòng là Thanh Nhàn với Sắc Vy hai đứa ở một phòng bằng tuổi nên khá thân thiết. Ngân thì một mình một phòng thỉnh thoảng còn nên phòng hắn đòi ngủ với Phương nhưng đều bị hắn đá ra ngoài, Khánh Ny cũng một mình một phòng đêm nào cũng tự thỏa mãn và hình như biết hắn rình trộm nên không bao giờ đóng cửa để cho hắn xem trộm cho dễ vậy.

Sáng ngày thứ tám tất cả ở ngôi nhà đó thì hắn cho tất cả ra quân, chia nhau ngồi nên cái xe tải với cái xe cadillac kia. Lần này là lần kiếm vật tư để cả bọn chuẩn bị nên đường, mấy cái siêu thị cũng như hiệu thuốc là chỗ mà họ càn quét qua, kiếm một cái xe tải to hơn thay cho cái xe tải cỡ nhỏ đó. Nơi nào nhiều xác sống thì cả đám bỏ qua còn ít thì xuống giết rồi vào bên trong khuân hết đồ ăn nước uống cùng dược phẩm nên xe, chất đầy cả xe thì cả đám mới quy lại ngôi nhà đó, nấu ăn cùng nghỉ ngơi một ngày không tập luyện gì cả để cho cả bọn thả lỏng tâm thần trước khi nên đường. Đêm đó cả đám đốt lửa trại dưới sân ăn uống vui vẻ cầm tay nhau nhảy quanh đám lửa trại quên đi lỗi ưu sầu quên đi bên ngoài đáng sợ thế nào nguy hiểm thế nào, tận thế hay gì đó đều ném ra sau đầu. Rượu đầy chén, đồ ăn đầy bàn nữ nhân vây quanh mùi thơm khắp mũi nếu hắn không nghĩ đến căn cứ thử máu trong cơ thể xem có bị sao không thì cứ ở nơi đây có khi lại sướng khoái.

Cố gạt cái xuy nghĩ đó ra khỏi đầu con người phải có cộng đồng thì mới gọi là cuộc sống chứ, cứ co cụm lại như vậy thì sao gọi là cuộc sống đây sống ở đây chỉ là thống khoái nhất thời mà thôi. Ôm Phương trong lòng uống một chén rượu nhìn nàng ánh mắt đang long lanh vì uống quá nhiều rượu hắn thì thầm:

- Xin lỗi em vì anh đã có xuy nghĩ quá ích kỉ, anh sẽ đưa em cùng mọi người đến an chí doanh để cho em không cần phải nay đây mai đó cùng anh hay no sợ tiếng xác sống gầm rú mà tỉnh giấc lúc nửa đêm.