Chương 25: Lại thấy Xác Sống Liêm Đao.
Hắn đi chung xe với Phương Ngân và Ánh còn Tới đi xe sau con cacdilac khung long kia đi với lão Lưu cùng đám nữ nhân còn lại, Đạt với lão Lí lái xe vật tư đi phía sau, hắn chịu trách nhiệm tìm đường cùng với quan sát giúp định hướng đường đi cho cả bọn. Trước khi đi hắn còn phun sơn trước cổng căn biệt thự đó dòng chữ ‘ An Toàn có thể ở ’ rồi khóa tạm cái khóa cài của cái cửa đó lại tạm biệt cái ngôi nhà gắn bó với bọn hắn hơn một tuần qua rồi tiếp tục nên đường, rời thành phố này đi tìm cơ hội sống đi tìm về với xã hội đông đúc kia.
Chỉnh lại kênh trên cái bộ đàm mà bọn hắn mới kiếm được trong trung tâm thương mại dùng liên lạc cho tiện, nó có cự li liên lạc trong khoảng một đến năm km hắn mới nói:
- Có nghe rõ không, nghe rõ trả lời anh một câu đi hai thằng kia.
- Có nghe rõ.
- Nghe rõ anh.
Sơn thấy hai thằng nó nói thì nói tiếp:
- Đi đường có việc gì thì báo với anh ngay nha để bộ đàm đó có gì liên lạc liên tục, bảo mọi người để ý xung quanh đường có gì khác thường báo với anh. Lúc nãy nên đường không rặn rò.
Ba chiếc xe bon bon nên đường đến trưa thì họ cũng qua hết cái thành phố Đô Thành ra vùng ngoại ô, trên đường gặp xác sống nhiều thì hắn tránh đường đi đường khác còn ít thì lao nên tông cho chúng nó vài nhát đỡ mất thời gian giết chúng. Hắn nghĩ có khi phải kiếm một con Flycam thăm dò đường chứ đi thế này quá mất thời gian với nguy hiểm rình rập, ra đến ngoại ô thành phố thì đường đã rộng hơn thoáng hơn và không còn nhiều xác sống nữa qua bộ đàm hắn dặn dò mọi người xem may ra có thấy cái cửa hàng bán Flycam hay không có thì vào đó kiếm vài cái để quan sát từ trên cao.
Cái nơi căn cứ mà bọn hắn muốn đến khá xa cách bọn hắn đến cả trăm km về phía Bắc, có tên là ‘ Hoa Phượng ’ chắc có cái tên đó là do gần thành phố Hoa Phượng đi, mà tên gì cũng được miễn nơi nó an toàn là được đi trên đường mãi không thấy cái cửa hàng Flycam mà toàn cửa hàng di động với đồ điện tử, điện lạnh bọn họ chỉ lấy mấy cái Iphone rồi cũng nên đường đi tiếp. Chạy xe đến chiều thì bọn họ đến một thị trấn cũng khá hiện đại nhà cửa cũng khang trang, đi quanh co trên con đường quốc lộ kéo qua thị trấn đó thì hắn nghe thấy tiếng súng đâu đó vọng lại. Kéo cửa xe xuống ngó đầu ra ngoài hắn hỏi:
- Mấy đứa có nghe thấy tiếng súng không.
Mấy cô gái đều lắc đầu tỏ vẻ không nghe thấy tiếng súng mà hắn nói, mở bộ đàm hắn nói to vẻ sốt sắng:
- Mấy người phía sau có nghe thấy tiếng súng không.
- Không đại ca bọn em bên này không nghe thấy tiếng gì anh.
- Em cũng vậy.
Hắn càng nôn nóng hơn dự cảm như có điều gì đó bất an xắp đến, bảo mọi người cần thận săn sàng chiến đấu rồi hắn bắt đầu thả chậm tốc độ hơn chạy được tầm gần một cây số thì mọi người trong xe mới nói hắn là nghe thấy tiếng súng. Đạt nói trong bộ đàm:
- Đại ca phía trước dưới đường bê tông bên tay trái chúng ta hướng tám giờ anh có thấy không có một đoàn xe đang tiến về phía này có khoảng hai xe tải và một xe … Ôi đệt anh nhìn mà xem quá dữ.
Nghe hắn nói vậy thì thả chậm tốc độ dùng ống nhòm thấy có một đoàn ba xe đang hướng nhanh về phía này, cái xe mà thằng Đạt nói là một con xe bọc thép đa dụng S5 dùng cho lực lượng an ninh nội địa, trên lóc xe lắp một cái súng máy hạng nặng đang xả đạn ầm ầm. Đằng trước xe còn có gắn một bộ cản bằng thép có thể nâng nên hạ xuống nữa chứ, chửi một câu ‘ mẹ nó xe ngon ’ rồi hắn nói.
- Cẩn thận nha, chú ý đường đi kệ bọn họ đi hỏa lực mạnh vậy không cần giúp đâu.
- Đại ca nhìn đi mẹ nó có cả trăm không mẹ nó phải đến cả ngàn ấy chứ … có cả ngàn con xác sống trong cái thôn đó chạy theo đám người đó đang đuổi theo họ.....
Tới nhìn thấy thì hét nên trong bộ đàm vẻ sợ hãi, hắn lại liếc ống nhòm thì mới thấy đám xác sống khi nãy không thấy đâu nay từ trong ngôi làng đó tràn ra khắp nơi từ các ngõ lớn ngõ nhỏ, cái đám trong xe tải đó còn vẫy tay về phía hắn nữa chứ, hắn nghĩ mẹ thôi xong đám đó nghĩ mình cứu viện sao. Bỗng hắn choáng váng luôn khi nhìn thấy có một con à không mẹ nó hai con rồi là hai con liêm đao lần trước hắn thấy cùng với đám Mập Thi kia, chúng nó lao nên ở phía sau đàn xác sống đang đuổi theo đám người kia, hai con đó thấy đám xác sống cản đường chúng là chém loạn hai cái liêm đao khiến bọn xác sống đó chết như dạ một dạng. Hắn mải quan sát quá nên tí đâm luôn cả vào vệ đường may mắn có Phương nhắc nhở, thấy tình hình càng không xong thì hắn hét nên trong bộ đàm:
- Mau mau tạt sang phải kiếm chỗ nào chốn đi mẹ nó có hai con liêm đao như lần trước đó đám kia đang đến gần đường cái rồi vài phút nữa là gặp chúng ta đó, không giúp được gì họ đâu mau mau kiếm chỗ chốn thôi … Có thấy không bên kia có cái nhà máy chạy qua đó đi.
Rồi đoàn xe ba cái của hắn cũng chuyển hướng chạy về phía đó đến cổng thì có một cái nhà nhỏ như cái bot vậy chắc là phòng bảo vệ có hai con xác sống trong đó lao ra quần áo đã tả tơi mồm miệng đầy máu, mùi thối đặc trưng của xác sống không quan tâm tiếng động hay gì hắn nhảy xuống xe bắn cho mỗi con một nhát sau đó hét nên:
- Phương mau sang ghế bên này lái xe đi em để anh mở cửa.
Lúc này thì cơ thể hắn bắt đầu lại bước vào giai đoạn đó hắn không biết đó là gì nhưng hắn cảm thấy rất hưng phấn và cơ thể trí não vận hành tính toán một cách nhanh chóng mọi tình huống. Trước cổng công ty đó là một cửa kiểu cửa lùa hay dùng ở mấy công ty, nhưng nó khá cao cao khoảng hai mét rưỡi ba mét bên ngoài còn được hàn thêm lớp thép mỏng che kín không nhìn được vào trong, thấy cửa khóa chặt hắn yên tâm chắc bên trong không có xác sống nên lại gần bắn vài nhát vào ổ khóa khiến nó vỡ tung. Nhưng hắn quên mất mẹ một điều cái cửa đó nó dùng điện và giờ mất bố nó điện lấy đâu mà mở được, đám kia đã đến rất gần nhớ ánh mắt chông mong của mọi người dành cho hắn hằn liền dùng hết sức của mình đẩy cái cửa đó nhưng mãi mà không được. Nhìn lại thì ba chiếc xe đoàn người kia đã gần đến chỗ hắn rồi cách một hai trăm mét mà thôi tiếng súng vẫn đùng đùng bắn vào đoàn xác sống phía sau, lại nhìn thấy ánh mắt Phương no lắng ngó qua cửa xe nhìn hắn thì đầu hắn càng căng thẳng hơn, rồi bỗng người hắn run nên một cái cảm thấy như hắn khỏe hơn rất nhiều có thể đấm một nhát chết một con trâu vậy.
‘ Nha nha… ây ây mẹ mày có đi không, định chơi ông à muốn bọn ông chết ở đây à ’.
Hắn dùng hết sức cánh tay cùng người đẩy lần này thì hắn cảm tháy cánh cửa đó nhẹ hơn rất nhiều như thể hắn hay tập thể dục mà bê cái bánh xe tải vậy, tiếng kẹt kẹt của cửa bắt đầu lăn rồi đẩy hết cả cửa đoàn xe của hắn chạy vào bên trong, hắn hét nên:
- Chạy vào bên trong kiếm chỗ nào chốn đi.
Đoàn của hắn vừa vào xong thì đám kia cũng đến, tiếng súng vẫn bắn ầm ầm hắn thấy đạn bắn nên người hai con Liêm Đao kia thì bắn ra ngoài văng nên cả tia lửa luôn, bắn vào phần bụng mở ra của nó thì như đất xuống biển một dạng mất hút luôn, chúng chạy cũng rất nhanh bám sát theo đội xe không bỏ và đạn chỉ làm chúng chậm hơn một tí mà thôi đám xác sống thường thì cách bọn hắn cả gần cây số rồi. Hắn chưa kịp đóng cửa thì đám kia đã lái xe vào trong này rồi, sau đó có tên quân nhân nhảy từ một xe tải xuống đứng cùng hắn nói với đám người kia:
- Mau chốn đi để tôi cản xác sống cùng với đồng chí dũng cảm này.
Hắn nghĩ trong lòng đẹt mày định làm bai cản xác sống thì kệ bố mày sao lại lôi tao vào cùng làm khiên thịt cùng mày, tao có muốn chết éo đâu, cái xe đa dụng S5 kia cũng chạy vào trong hắn đẩy lại cánh cổng cùng tên quân nhân kia chưa thấy yên tâm nắm hắn còn lấy một thanh sắt lại quấn vài vòng khóa lại không cho nó được kéo ra. Hành động quấn thanh sắt đó cửa hắn như quấn dây thừng một dạng khiến cho mấy tên quân nhân kia cũng há hốc mồm mà nhìn, không ngờ lại có kẻ biến thái như vậy. Quấn xong thì hắn mới thấy đám quân nhân đó nhìn hắn, đó là năm người cũng khá trẻ mỗi người một súng MP5 cầm sẵn sàng chiến đấu một người tỉnh thần lại chính là người bắn súng hạng nặng kia nói:
- Súng M2 đã hết đạn rồi chúng ta phải làm sao đây cánh cửa đó có cản được đám xác sống đó không.