Chương 22: Kế hoạch đi an chí doanh mới.
- Tốt tốt, chông con khỏe mạnh thế này chắc những ngày này sống tốt rồi cậu rất vui khi thấy con còn khỏe mạnh thế này. Cái con bé này lớn rồi mà vẫn như hồi bé vậy, nhỡ người yêu thấy thì giải thích thế nào.
- Con chưa lớn đối với cậu con vẫn chưa muốn lớn, con nhớ cậu quá may ông trời thương cho con gặp lại cậu.
Ngân cũng mừng mừng tủi tủi cầm tay ông ta, rồi nhớ ra gì đó quay sang phía Sơn nói:
- Cảm ơn anh đã giúp cậu em, ơn này của anh em sẽ nhớ trong lòng.
- Cái con bé này ơn với trả huệ cái gì, mày là em của Phương thì cũng là em của anh. Giúp em chút chuyện đó là chuyện đương nhiên, không phải nghĩ ngợi năn tăn gì trong lòng đâu.
Thấy mọi người tập hợp đã đủ cả cô em gái manh manh kia cũng từ trong xe cũng bò ra đang cầm gói bim bim khác ăn, nhìn mọi người rồi hắn nói:
- Mọi người chú ý đây, đội ngũ đã quá đông rồi mà còn thêm một đám tân nhân họ còn chưa có kinh nghiệm sinh tồn gì cả nên tôi quyết định chúng ta ở đây thêm vài ngày tập luyện cũng như chau rồi thêm ít kinh nghiệm sinh tồn cho nhau để khi đi đến khu căn cứ mới sẽ an toàn thêm một chút.
Dơ tay đè tiếng bàn tán của mọi người lại một tí rồi hắn nói tiếp:
- Mấy người mới tôi nói thế này trước khỏi mất lòng nhau, đừng có ý đồ hay tâm tư gì với chúng tôi không các người sẽ phải chịu cái giá là có một cái chết thống khổ hơn cả cái nỗi khổ mà các có người nghĩ ra đấy đấy. Với cả chúng tôi không nuôi kẻ ăn không đặc biệt là đàn ông.
Hắn vừa nói vừa nhìn ánh mắt sắc lạnh đến đó, từng người gặp phải ánh mắt hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng, hai tên trung niên thấy hắn nhìn về phía mình nhớ lại cảnh hắn dẫn dụ xác sống thì thoáng run một cái tay chân nổi hết cả gai ốc quá sợ hãi cả hai tên đều ‘ Vâng Vâng! Dạ Dạ ’. Thấy mọi người như đã hiểu ý hắn cùng lời đe dọa của hắn rồi nên hắn nói tiếp:
- Được rồi các người khuân bánh với đồ dùng trong xe ship hàng Flash vào đi, xem trong đó cái nào dùng được thì dùng không thấy hữu ích thì bỏ lại.
Cả đám chia nhau mỗi người một việc, người khuân bánh quy, người khuân hộp đồ đạc trên thùng xe tải trờ hàng xuống. Ai ai cũng vui mừng vì đó thêm đồ ăn mới hay tìm được món đồ gì đó mới trong đống đồ ship có chứa trong thùng xe. Bỗng nhiên Thanh Nhàn hét nên nói:
- Ah mọi người xem em tìm được cái gì này chông lạ nắm à nha, còn uốn dẻo được này.
Mọi người chông qua nhìn thấy đó là cái gì thì đều nhìn nàng ta với ánh mắt như nhìn con ngốc vậy, Sơn lại gần thì thấy đó là cái dương vật giả bằng cao su cỡ lớn con bé đang uốn cong nó đủ mọi loại góc có vẻ chơi rất thích thú. Sơn cướp lấy rồi nói:
- Có biết cái này để làm gì không. Có biết sài nó như thế nào không mà nghịch.
Thanh Nhàn lắc lắc đầu tỏ vè như không biết đó là cái gì thật, hắn điên tiết đập vài cái vào đầu con bé rồi cầm cái tờ hướng dẫn rơi ra đưa cho nó xem rồi nói:
- Lần sau đọc hướng dẫn trước khi xử dụng nha.
Rồi hắn ném cái đó cho Khánh Ny nói:
- Cầm lấy ngươi có khi cần đến cái này đấy.
Thấy hắn ném về phía mình thì tiếp lấy rồi đỏ bừng mặt cất đi. Nhàn cầm tờ giấy hắn đưa cho xem thì hiểu ra gì đó mặt lại đỏ bừng, chạy ra góc khác bắt đầu mở hộp phụ mọi người. Xong xuôi thì đồ đạc chất nên cũng mấy đống đa số là đồ ăn vặt và quần áo nam nữ cá biệt thì có vài gậy bóng chày cùng súng bắn đinh với vài đồ linh tinh khác. Gom đồ ăn cùng những thứ cần thiết lại như đồ ăn khô cùng nhiều năng lượng bảo đủ cho mọi người ăn hai ngày khi nên đường mà không kiếm được thức ăn đó là đám thứ ăn bảo mệnh, rồi còn lại bảo đám nữ nhân có thể nấu ăn thả cửa với số đồ còn lại. Làm hết mọi việc thì trời đã trưa rồi, đám nữ nhân kéo nhau tắm giặt với nấu ăn còn đám nam nhân lại đi nên trên đại bản doanh là cái sân thượng kia ngồi chém gió.
Châm điếu thuốc hắn nằm ườn ra ghế nghĩ ngợi vẩn vơ có phải hắn quá thiện lương rồi không thân hắn no còn không xong sao lại còn kéo thêm một đống người thế này, đội ngũ đã nên đến mười năm người rồi sau này chắc không nên thiện tâm bộc phát mà cứu người nữa đi không nó lại đem đến nguy hiểm cho người thân của hắn. Hắn lại ngẩn ra từ khi nào hắn lại coi họ thành người thân rồi cảm giác thật kì quái chắc là do sinh tử trên đường đi nên hắn bất giác coi họ như người thân của mình rồi chăng. Hắn rít một hơi thuốc rồi thở mạnh ra ngoài tìm lí do cho mình ‘ trước đây ta đã quá ích kỉ khốn nạn quá rồi, cũng là kẻ xắp chết mà được tái sinh tìm lại cuộc sống có lẽ nên làm việc tốt cứu người mong kiếp sau được sống tốt hơn đi, cứu một mạng người hơn xấy tòa tháp bảy tầng mà ’ nên tích ít âm đức cho con cháu sau này. Ặc hắn lại nghĩ cái gì thế này, đánh một cái vào đầu rồi lại nghĩ chưa chắc đã an toàn đến được khu an chí doanh mà đã có mấy cái ý nghĩ đó rồi. Vứt tóp thuốc đi hắn xoa xoa đầu không muốn nghĩ ngợi linh tinh nữa, đến đâu thì đến tùy duyên theo ông trời xắp đặt đi ‘ Đã là phúc thì không phải họa mà đã là họa thì tránh không khỏi ’, uống nước còn bị nghẹn chết cơ mà.
Kệ mọi sự hắn bắt đầu lấy cái áo ngoài chùm nên đầu rồi ngủ, lúc hắn mở mắt ra thì đã thấy Nhàn đang đánh thức hắn, nàng ta đang dùng ánh mắt manh manh nhìn hắn chảy nước dãi. Xoa xoa nước miếng hắn nói:
- Đã nấu cơm xong rồi sao. Mấy tên kia đâu cả rồi.
- Bọn anh ấy vừa xuống dưới nhà bê phụ đồ ăn hết rồi.
Hắn vươn vai sau đó cùng Nhàn đi xuống dưới nhà, mọi người đã quây quần quanh bàn ăn cả rồi, cái bàn khá dài mà mọi người ngồi kín cả cái bàn luôn. Bữa cơm khá phong phú trên bàn tràn đầy một bàn đồ ăn nói chung là có cái gì ăn được đồ hộp đồ khô, túi chân không củ quả ngoài vườn là các nàng đều mang đi nấu ăn. Hắn rót rượu rồi giơ nên mời mọi người, hắn nói:
- Thế này hôm nay chúng ta gặp nhau là cái duyên phận rồi đi, những ngày tận thế này sống đã khó rồi mà chúng ta còn gặp nhau nữa thì cái duyên phận này nó càng to hơn nữa mong mọi người hãy trân trọng điều đó. Sau này chắc chúng ta còn nương tựa nhau dài dài, trước lạ sau quen cùng nâng li làm quen với nhau nào.
- Vì được tồn tại tiếp …dô dô.
- Vì cuộc sống sau này tốt đẹp hơn ….dô dô.
Mọi người cạn li xong thì bắt đầu ăn uống, cả bàn đồ ăn loáng cái đã quét sạch vì họ quá đói và cũng vì họ đã quá lâu chưa được ăn một bữa như vậy. Mọi người nói truyện nhiều hơn với nhau tuy Sơn cảnh cáo như vậy nhưng qua tiếp súc ai cũng biết hắn là kẻ ngoài lạnh trong nóng a, ai cũng muốn nhanh nhanh được đội ngũ của hắn công nhận. Đặc biệt là hai tên đàn ông thì liên tục mời rượu hắn, hứa trời hứa biển sau này sẽ trung thành theo hắn. Uống rượu mà say trên bàn nhậu nói ai mà tin thì là kẻ ngốc, hắn chỉ ậm ừ cho qua đám bọn người mới bọn họ thực sự hắn vẫn không yên tâm nên cần quan sát một thời gian có đáng cho hắn thu nhận hay không. Đám nữ nhân thì quây quanh chị em nhà Phương nói truyện của nữ nhân rôm rả.
Thấy cả bọn ăn uống xong cuối hắn mới nói:
- Mọi người đi nghỉ đi, có gì chiều nay tôi sẽ cùng mọi người tập luyện cũng như truyền đạt chút kinh nghiệm sinh tồn mà chúng tôi học được cho mọi người.
Thấy hắn nói vậy thì cả đám cũng giải tán, đám nam nhân đi nghỉ trước còn nữ nhân ở lại dọn dẹp. Hắn châm một điếu thuốc rồi đi nên trên sân thượng, hắn cũng không biết tại sao mình lại thích ngồi trên đó nữa chắc có lẽ ngày trước hắn chưa ngày nào được yên bình để ngồi như vậy. Đang xuy nghĩ vẩn vơ thì một cánh tay choàng qua vái hắn rồi một khuôn mặt ghé vào má của hắn, biết là ai hắn đưa tay kéo nàng vào lòng rồi cả hai in nặng ngắm đám hoa lan. Một nát thì Phương nói:
- Em đã xem cái bản đồ đó rồi nơi an chí doanh đó khá xa nơi này anh à, anh ta còn vẽ chỉ đường cho chúng ta nhưng có vẻ con đường đó hơi xa, em xem có mấy đoạn đường ngắn hơn có thể đi tắt giảm thời gian trên đường đến đó.
Đang ôn nhu vuốt tóc nàng thì nghe Phương nói vậy nàng còn đưa tấm bản đồ mà Giang phi công kia ném cho hắn, lúc đó chuẩn bị cứu người nên hắn cũng không để ý cho nắm nên đưa cho Phương bảo nàng xem trước. Nhận thấy bản đồ nhìn nơi Phương chỉ hắn mới nhớ ra, anh chàng đó có hét nên cái câu gì đó mà ‘ có ít xác sống ’ không nhẽ cái đường anh ta vẽ đó là con đường ít xác sống nhất mà bọn họ trinh sát được, anh ta vẽ nó để cho họ đi là thuận lợi đến căn cứ hơn sao? chứ không anh ta chỉ cần khoanh cái địa điểm có căn cứ lại là xong.