Chương 21: Cô Nàng Ngốc Manh Trong Truyền Thuyết.
- Thôi hai ông chú ơi khoe của làm cái gì, đại ca của cháu đây gia sản cả tỉ bạc còn không nói hai chú có một xíu mà cũng khoe mãi thôi. Mà giờ này có tiền cũng có làm gì được đâu nhiều tiền cho người ta làm giấy vệ sinh còn ngại đau mông nữa là.
Hai tên kia cùng với bốn cô gái nghe thấy hắn ba hoa về Sơn như vạy thì đều quay mắt ra nhìn Sơn dò xét áo ba lỗ quần đùi toàn đồ rẻ tiền đắt giá nhất là cái đồng hồ mà hắn đang đeo. Hắn chú ý thấy cô nhân viên lễ tân cứ nhìn chằm chằm vào đũng quần của hắn, hắn liền chằm chằm vào nàng nói:
- Em gái thích nhìn ‘ súng ’ của anh sao, em có muốn cầm nó không lại đây anh cho sờ.
- Lưu manh ai mà muốn nhìn súng của ngươi chứ.
Hắn rút cái súng mà hắn nhét trong quần sịp ra rồi quơ quơ cho cô gái xem, cô gái này hiểu nhầm ý hắn nhưng biết bị hắn trêu chò hạ lưu nên mặt đỏ bừng. Cả đám thấy hắn có súng thì hơi lùi lại phía sau nhưng trong lòng càng yên tâm hơn, không cần nghi ngờ về thân phận tỉ phú của hắn nữa mà có nghi ngờ thì bây giờ hắn nói gì thì là thật cái đó lão Lưu liền liềm nở nói:
- Không ngờ trước giờ con Ngân giấu chú đến khổ, nó có người yêu tài giỏi như vậy mà không nói với chú bao giờ. Lúc nãy cháu thấy có trực thăng …
Chưa đợi ông ta nói gì thì Sơn đã cắt đứt lời của ông ta nói:
- Ông anh đừng có nhầm lẫn nha tôi không phải là bạn trai của Ngân nha, tôi chỉ coi nó như em gái của tôi mà thôi nó nhờ tôi sang đây giúp ông anh nên tôi mới sang chứ không tôi cũng không mất công đâu mà ở đây. Với lại đừng có thấy mặt mà bắt hình dong nói thật với các người chứ trước đây tôi là tỉ phú thật nhưng giờ thì sao tiền không còn tác dụng nữa rồi, nói như vậy là để cho mấy người biết hoàn cảnh bây giờ của mình đừng tưởng có tiền sẽ có người giúp. Với lại tôi biết các người muốn hỏi gì cái đó để sau sang bên nhà kia rồi hỏi, cho các người năm phút chuẩn bị hành trang kiếm cái gì ăn được với nước sạch còn thì mang đi thôi chúng tôi sẽ đợi hết năm phút chúng tôi sẽ đi. Nơi này chưa chắc đã an toàn nên rời đi càng sớm càng tốt.
Ông cậu Ngân thấy Sơn nói vậy thì mặt mày cũng hơi khó coi chút nhưng thương trường bao năm khiến ông ta tỉnh thần cùng kiềm chế cảm súc rất nhanh rồi nói:
- Cám ơn anh bạn, vậy phiền anh đợi chúng tôi một chút.
Nói rồi cả đám lại nên trên lầu thu dọn đồ đạc, Đạt với Sơn thì đi xung quanh đó quan sát bên trong đại sảnh ở một góc tường có một cái xe đã đâm thủng toang luôn một lỗ to tướng có một cái ô tô chui hẳn cả vào bên trong còn có một cái vẫn kẹt ở bên ngoài cửa kính hai xe đều vỡ nát máu me thâm đen khô lại trên ghế và cửa xe. Ngó qua rồi hắn đi tiếp thấy có cánh cửa thông ra đâu đó hắn cầm rìu chặt đứt khóa rồi tiến vào bên trong thì ra đây là cái tầng để xe, bên trong hơi tối một xíu ánh sáng duy nhất có bên trong là được hắt từ bên ngoài vào qua mấy ô cửa kính, bên trong đang có mấy đống bàn ghế chắc để đó để nắp đạt cho nhân viên làm việc. Gạt đống dây điện đầy đất hắn tiến lại mấy cái ô tô ở một góc khác ở đó có hai cái xe một con BMW và một con U- Oát Hunter được độ thêm khá hầm hố. Đạt lại gần thấy hắn nhìn cái xe đó thì cũng trầm trồ:
- Xe này có vẻ chắc chắn anh nhỉ đâm xác sống thì chắc phê phải biết.
- Uk con này chất thật đấy nó độ nên thế này có khi còn trâu bò hơn cả jeep với Rover ấy chứ. Cái loại này nó bền kinh khủng.
Hai tên đang chém gió thì đám người Lưu Lỗi cũng xuống mỗi người đều bê một hộp bên trong toàn là bánh quy mỗi hòm khi đến năm sau cân ấy chứ, bọn họ chất nên xe rồi đến lúc nên xe thiếu chỗ không đủ chỗ ngồi. Không ai cho cô gái lễ tân kia nên cả, nên cô ta đành đi với hắn và Đạt. Sơn đánh mắt cho Đạt để hắn lái xe chỉ đường cho đám người kia còn hắn cùng cô gái kia ngồi phía sau xe. Nên trên thùng xe thì hắn đóng cửa lại khiến cô nàng đó cảm thấy hơi sợ hãi, cô nàng đó chính là cái cô gái mà cứ nhìn chằm chằm vào súng của hắn. Ánh sáng qua tấm bạt rách chê trên lóc thùng xe chiếu vào cô gái đó, hắn thấy cô ta ngồi một góc thì lại càng cố ý trêu đùa:
- Em gái sợ sao, có muốn xem súng của anh một lần nữa không.
Nói rồi hắn tiến lại gần cô nàng đó rồi nằm nên đống hộp gói hàng nhìn cô ta chằm chằm ghé sát tai cô ta nói. Từng hơi thờ nam tính khiến nàng ta nóng ran người đỏ bừng cả mặt lắp bắp nói:
- Tôi không cố ý nhìn cái đó của anh đâu. Tại … tại tôi thấy chỗ đó của anh phồng nên nên tôi hơi hiếu kì mới nhìn thôi.
- Hiếu kì sao, hiếu kì của anh sao lại to như vậy chứ gì.
Hắn càng tiến lại sát nàng ta hơn tay đã chạm vào cánh tay nàng ta xoa nắn đến sau lưng một nát bỗng cô gái ‘ Ukm ’ rên một tiếng đầy mê hồn ánh mắt đã mê li đầy xuân tình rồi. Hắn chợn mắt ngoác mồm nói:
- Trời em gái em không nhạy cảm như vậy chứ, không nhẽ chưa có nam nhân nào chạm vào em sao hay là vẫn là cái xử nữ. Năm nay em bao tuổi rồi mà ….
Hắn còn vô sỉ ngó xuống dưới váy nàng ta xem có thấy nước lôi gì không, cô gái khóc:
- Hu hu… Mong ngươi đừng trêu ta nữa hu hu … ta mới có mười chín a. Ta còn chưa có bạn trai. Xin lỗi ta không cố ý nhìn cái đó của ngươi thật mà.
Ặc ặc tí hắn sặc cả nước bọt, không ngờ con bé đó quá con mẹ nó thanh thuần với ngốc manh đi chứ, không trêu nàng ta nữa hắn đứng dậy vén cái bạt chắn xe nên cho ánh sang chiếu vào rõ hơn lấy cái áo thun lúc nãy mở ra đưa cho cô gái. Nàng ta lau nước mắt, không dám ngẩng mặt nhìn hắn, hắn lấy một gói sack khoai tây đưa cho cô ta nói:
- Thôi được rồi anh không trêu nữa nín khóc đi, có đói không ăn tạm cái này đi, bình tĩnh lại rồi anh hỏi cái này đây.
Nàng ta đưa tay ra tiếp nhận gói snack của hắn với ánh mắt to manh manh như nhìn thấy cái gì đó rất thích vậy:
- Cám ơn anh. Đã rất lâu rồi em chưa ăn cái này rồi, ở nhà em rất thích ăn cái này nha có khi còn ăn mà không cần ăn cơm luôn ba mẹ em la suốt … Hi hi
Cô nàng tiếp lấy rồi ăn ngấu nghiến ra chiều mê xay nắm, khóe mắt đầy ý cười vui vẻ nhìn thấy nàng ta như vậy thì hắn cũng á khẩu luôn không biết nói gì. Không ngờ cuối cùng hắn cũng thấy một cô gái ngây thơ manh manh đáng yêu trong truyền thuyết mà nó lại còn dễ dụ dỗ nữa, vừa ăn gói hạnh nhân vừa hỏi qua tình hình trong khu nhà đó hắn mới hiểu câu chuyện.
Sáng hôm đó cô nàng này là Thanh Nhàn cùng Thúy cùng là nhân viên lễ tân được thuê hai đứa đến sớm mở cửa cùng lau dọn đón ông chủ cùng người mới đến thuê văn phòng, sau đó là đám người lão Lưu và lão Lí đến cùng thư kí rồi dịch bệnh bùng phát họ may mắn khóa cửa lại nhưng có cái xe ô tô tông vỡ cả tường nhà mà đâm vào trong đại sảnh khiến xác sống tràn vào ăn sạch đám người trong xe sau đó có cái xe tải tông vào tường bịt kín lỗi ra của đám xác sống đó khiến chúng cứ bên trong đại sảnh mà không ra bên ngoài được. Bọn họ ở trong cũng không ra ngoài được không xuống dưới đại sảnh được nên đã dùng bàn ghế với đồ dùng khóa cùng chèn cánh của thang bộ dưới tầng một nên tầng hai tránh cho chúng không nên trên tầng hai được.
- Thế bọn em ăn uống sinh hoạt thế nào, không nhẽ là ăn bánh quy đó sao, ở đó sao lại nhiều như vậy.
- Em cũng không biết đó là số đồ mà bạn Lí tổng gửi ở đó, bạn ông ta mới sửa lại siêu thị gần đó không có chỗ để nên để tạm ở đó hay sao anh à. Em được chia đồ ăn hạn chế anh à ông chủ nói ‘ Không biết bao giờ có cứu hộ nên phải tiết kiệm ’, có một lần máy bay trực thăng bay qua nhưng họ không đỗ lại bọn họ bay qua luôn. Chúng em vẫy mãi mà họ không thèm để ý còn hôm nay là lần thứ hai có trực thăng bay qua. Nước thì lúc đầu cũng có vài bình chỉ dám uống thôi không dám dùng để sinh hoạt. Hôm nào mưa thì mới được tắm anh à.
Cô nàng mở mồm nói truyện với hắn thì từ đó thì thao thao liên tục kể truyện, nghe nàng ta nói truyện mà hắn cũng cảm thấy vui hơn nàng ta nói nhiều mà hắn không thấy nhàm chán hay phiền phức có lẽ con bé này có duyên nói truyện và dễ dàng lấy hảo cảm của người khác. Hắn cũng nói vài câu với cô bé rồi nghe nàng ta nói rồi nghĩ hai cái lão kia tiết kiệm đồ ăn cái gì chẳng qua con bé này phẩm vị hai lão không hợp ngực thì hơi nhỏ lại còn ngốc nghếch nên hai lão mới lừa con bé như vậy. Hắn đảm bảo đám nữ nhân kia kiểu gì chả ăn uống không no và có ‘ một chân ’ với hai tên đó, còn con bé này ngốc nghếch không biết dùng thủ đoạn nên chỉ biết nghe lời như vậy đúng là ngốc có ngốc phúc a không vì miếng ăn mà bị bôi bẩn bản thân.