Chương 19: Máy bay trực thăng
- Ngươi bị làm sao thế này. Ngươi khó sao, hay mất ngủ.
- Không, không em không sao, đêm qua phòng anh kêu to quá nên em mất ngủ tí thôi.
Bỗng nhiên Sơn nổi điên bắt tay nàng ta nói:
- Mẹ ngươi đêm qua ngươi dình dập theo dõi chúng ta hay sao mà biết phòng tao ….
- Không.. không phải em cố ý là do mấy tầng dưới hết phòng ngủ em nên tầng trên thì ngủ phòng cạnh phòng anh với chị Phương nên mới …Tha cho em, em không cố ý a.
Thấy nàng ta lại chuẩn bị khóc lóc thì hắn buông tay cô ta ra rồi đi kiếm bàn chải đánh răng hắn nói với lại một câu cảnh cáo:
- Biết thân phận của ngươi nha chúng ta không cần kẻ không tích sự gì. Đừng có tâm tư gì làm ảnh hưởng đến các nàng không ngươi sẽ rất thảm.
Khánh Ny được hắn bỏ tay ra thì cũng thả lỏng ngồi xuống sopha, bóp bóp tay rồi sợ hãi nhìn lại bóng của hắn rồi nhớ lại ánh mắt hắn nhìn nàng ta lúc cảnh cáo rồi quay đi làm khắp người nàng ta sởn gai ốc vì sợ. Kiếm cái bàn chải với trai nước hắn đi nên trên tầng thượng vừa đánh răng vừa ư ư trong miệng:
- Xin zãy nhà. nhem tủa nhày hôm qua ……ú u ú ú.
Nên đến lóc nhà thì Đạt đã ngồi đó từ lúc nào, đang nằm tựa ra ghế hút thuốc, tiến lại gần đá đá vào chân hắn tỏ vẻ sự xuất hiện của hắn. Đạt mắt nhắm mắt mở quay ra nhìn hắn, thấy đó là Sơn thì hắn nhìn Sơn với ánh mắt khinh bỉ không che dấu rồi lại quay đi nhắm mắt dưỡng thần tiếp. Thấy Đạt nhìn mình như vậy Sơn nổi điên đá thêm mấy nhát nữa vào mông Đạt rồi kệ mồm đầy bọt nói:
- Mẹ thằng ranh này mày rám nhìn anh mày với ánh mắt đấy à, đá chết bíp mày bây giờ.
Đạt bị hắn đá đau thì kêu oai oái ôm môm chạy ra chỗ khác, vừa chạy vừa xoa đám bọt kem đánh răng trên mặt do tên Sơn ban tặng, nhăn mặt hắn nói:
- Đại ca anh mới tối qua anh mới bảo em tiết chế mà đêm qua anh làm cả đêm.
Mẹ nó hắn nhơ lại không nhẽ đêm qua Phương kêu to vậy sao, hắn nhớ nàng đâu có kêu to như vậy, thôi xong đem qua hắn không đóng cửa sổ thì phải. Thẹn quá hắn chống chế với lí do:
- Mày thì biết cái gì mày mới có mười sáu chứ gì còn chưa phát triển hết anh no cho sức khỏe của mày nên anh mới nói thế. Anh mày lớn rồi sức khỏe dư thừa thế nào trả được.
Đạt bĩu môi tỏ vẻ có quỷ mới tin lời hắn, rồi chạy mất dép xuống dưới nhà vì Sơn giơ trai nước định ném hắn. Ngượng chín cả mặt Sơn tiếp tục đánh răng rồi nước rửa qua cái mặt, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng ù ù của cánh quạt ngẩng mặt nên thì thấy có cái trực thăng bay từ phía xa lại gần đây. Bỗng nhiên cơ thể hắn lại bước vào trạng thái hưng phấn nọ, mắt hắn nhiên nhìn thấy thật xa thấy rõ cái máy bay đó là một cái máy bay quân dụng cỡ nhỏ, máu huyết trong cơ thể hắn lưu động nhanh hơn giác quan cũng nhạy cảm hơn. Hắn bật người một cái không cần lấy đà người đã trên lóc mấy tấm tôn lợp che nắng góc mấy cây lan, chỗ đó phải cao tầm ba mét vậy mà hắn bật người một nhát đã nên rồi. Hắn cũng ngạc nhiên vì hắn định bật nên bám vào rìa mép xà rồi bò nên, không nghĩ đến việc đó nữa hắn cởi cái áo ba lỗ đang mặc quay quanh đầu lắc như mấy cô vũ nữ thoát y ở vũ trường vậy.
Máy bay càng lại gần hơn hắn càng nhìn rõ hơn đó có vẻ là trực thăng nhỏ phải nói là cmn cỡ nhỏ hơn dự kiến của hắn quá nhiều bên trong chỉ có hai người mặc quần áo quân nhân.
- Giúp tôi với! giúp tôi với.
Thấy hắn đứng trên lóc nhà vẫy từ nãy nên tên phi công nọ bay lại gần hắn, một người mở cửa ra hét nên:
- Anh bạn chúng tôi đang có nhiệm vụ trong người, phải bay đến căn cứ Hy Vọng trinh sát với cả máy bay quá nhỏ không thể cho anh theo được. Nếu người anh em can đảm có thể theo tấm bản đồ này tìm đến căn cứ của chúng tôi.
Tiếng trực thăng quá ồn, thính giác của hắn tăng nên mà chỉ nghe loáng thoáng như vậy và vài câu ‘ít xác sống gì đó ’. Một nát sau thì người lính đó vẽ gì đó vào bản đồ rồi ném xuống cho hắn, anh ta còn đắn đo sau đó cũng cắn răng ném khẩu súng M4 Carbine Length Rail Kit nắp ống giảm thanh và một súng phóng lựu và một khẩu lục glock cũng lắp giảm thanh. Anh ta nghĩ rồi tháo luôn thắt lưng của anh ta ném cho hắn, trên đó gắn toàn băng đạn và dao, nói chung vũ khí của anh ta đưa hết cho hắn.
- Chúc anh bạn may mắn nếu đến được căn cứ thì đến tìm tôi nha tôi là Hoàng Giang thuộc đội phi công C33.
Sơn bắt lấy những gì anh bạn quân nhân tốt bụng kia ném cho rồi vẫy chào tạm biệt anh ta.Hắn nhớ ra gì đó thì gào nên:
- Căn cứ Hy Vọng bị phá rồi anh bạn, họ đi theo hướng phía Đông anh thử bay theo hướng đó xem.
Hắn cố vẫy tay hét to như vậy mong muốn anh bạn tốt bụng đó có thể nghe thấy lời hắn, máy bay đã bay ra phía xa tiếng cánh quạt bay vù vù vẫn vọng đâu đó. Rồi hắn thấy đám người bên tòa nhà cho thuê kia vung vẩy quần áo với cái gì đó gây sự chú ý của trực thăng:
- Cứu chúng tôi với, mau mang chúng tôi đi với.
Nhìn thấy cảnh đó hắn cười khẩy, lấy hết đống trang bị rồi bò xuống dưới xuống đến nơi thì cả đám người bên hắn cũng kéo nên đây đông đủ từ bao giờ. Thấy hắn xuống ai cũng mỗi người một câu làm hắn loạn hết cả đầu, giơ tay dừng mọi người lại Sơn nói:
- Dừng dừng, cái trực thăng đó là của căn cứ khác được cử xuống trinh sát hay có nhiệm vụ gì đó với căn cứ Hy Vọng. Nó không thể trở người đi theo nên đừng hỏi nữa, anh ta để lại bản đồ chỉ đương cho chúng ta đây.
Nghe Sơn nói vậy thì Phương nói:
- Anh Sơn có khi nào căn cứ Hy Vọng xắp bị phá nên họ truyền tin cho cắn cứ kia đến giúp họ không hay đây là trinh sát. À đúng rồi nếu có căn cứ mới thì chúng ta có thể đến đó mà không cần phải long đong như thế này nữa.
- Còn gọi Anh sao không gọi ‘ Ông Xã ’ giống tối qua nữa à.
Rồi hắn cười nhìn ánh mắt trần trụi đầy ham muốn về phía nàng khiến nàng đỏ mặt quay đi gắt hắn một câu. Nghĩ ra nhiều việc quan trọng hơn không còn thời gian trêu đùa nữa hắn phân phó:
- Ngân mau dùng ống nhòm xem bên kia có ông cậu của em không. Không họ lại xuống dưới lầu hết bây giờ. Đạt súng mày đây cầm lấy em. Mấy em gái đi tìm cho anh mấy cái gì đó có thể ghi chữ nên đây.
Hắn cầm khẩu lục giảm thanh được Giang ném cho rồi ném cho Đạt khiến thằng bé mừng húm mân mê khẩu súng đó mãi vứt cho nó vài băng đạn 19 viên đạn nhìn sang Tới nói:
- Chú mày có biết dùng súng không có biết dùng thì anh đưa cho khẩu lục này. Không biết dùng thì mẹ nó cầm lấy lúc nào cần thiết đem ra dọa người cũng được. Còn mày dùng tiết kiệm đạn nha Đạt lúc cần thiết hãy đem ra dùng.
Sơn nhớ tới khẩu lục glock 26 mà hắn vẫn luyến tiếc chưa vứt đi kia, may mà giờ nó vẫn có tác dụng liền nắp đạn gạt chốt an toàn rồi ném cho Tới, Tới tiếp lấy cái súng mà hắn đưa cũng mân mê không ròi tay rồi nói:
- Em không biết dùng cái này trước đây chỉ nhìn thấy trên tivi chứ chưa cầm hay thấy tận mắt bao giờ. Anh yên tâm em cũng sẽ cẩn thận.
- Anh yên tâm ngày trước thỉnh thoảng em cũng đi bắn thử súng này trong khu tập bắn rồi anh yên tâm. Mà cái súng này đẹp thật nha, loại này toàn trang bị cho lính đặc chủng đây là lần đầu em thấy tận mắt đó anh.
Đạt thấy Sơn nhắc nhở thì cũng vâng dạ rồi nhìn chằm chằm vào cái súng M4 Cac-bin của hắn tay sờ sờ ra vẻ thèm muốn nắm. Thấy ánh mắt của Đạt hắn liền ném khẩu súng cho Đạt xem rồi nói:
- Xem ông cậu của Ngân xem có đúng không rồi tính tiếp.
Quay ra thì thấy Ngân đang nhìn ống nhòm rồi bỗng nhiên vẫy tay rồi gào nên:
- Cậu Lưu Lỗi ơi con Ngân này cậu có thấy con không.
Hắn cũng lấy ống nhòm nhìn về bên đó thấy có một tên béo có vẻ vừa nên trên mái đó tay cầm một cái bảng trắng to, trên sân thượng bên đó có khoảng năm sáu người đang vẫy tay, ra hiệu cho Ngân bé mồm hắn hỏi:
- Em chắc chắn bên đó là cậu của em rồi chứ.
- Đúng anh Sơn đó là cậu của em. Mong anh giúp em cứu cậu ấy nha.
Bên sân thượng bên kia vẫn đang hét ầm nên vẫy tay về bên này loáng thoáng hắn nghe thấy họ kêu bên này giúp họ thì phải, hẳn chửi thầm một câu ngu ngốc rồi liếc ống nhòm lại tên béo kia thì đúng là tên tối qua rồi. Hắn đang viết gì đó nên tấm bảng, dần dần hắn nhìn thấy đó là mấy từ " giúp chúng tôi với, quân đội nói với các bạn cái gì đó, họ có quay lại giúp chúng ta không " đám bên kia giơ cao cao cái bảng cho bọn hắn nhìn kiểu sợ họ không thấy thì phải. Đám nữ nhân bên này cũng kiếm được một cái tấm tôn với cây bút dạ, hắn viết mấy chữ to đùng:
- Im miệng các người muốn xác sống cả cái thành phố vây quanh đây chờ chén thịt các người sao.