Chương 18: Ông cậu " quý hóa " của Ngân.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 18: Ông cậu " quý hóa " của Ngân.

Hai tên kia xem một nát thì cũng tắt máy quay, quay lại ngồi mấy cái ghế cạnh hắn, Đạt lấy điều thuốc hắn đang hút châm vào điếu thuốc của hắn, Tới thì thu lại máy quay và điện thoại đưa cho hắn rồi nói:

- Mẹ nó anh à đôi đó thật là nắm trò nhìn qua cái bóng thôi cũng thấy đôi đó làm đủ mọi tư thế rồi.

- Đại ca à xem trộm này mẹ nó kích thích thật à nha, con nhỏ bên đó ngon như vậy mà bị cái tên béo đó chà đạp mẹ nó thật là ….

Sơn rít một hơi thuốc tiếp lấy cái điện thoại Tới đưa rồi nói với Đạt.

- Mày làm chuyện đó tiết chế thôi nha em, anh biết mày với con Ánh mơi nếm chuyện đó nên có nồng nhiệt, nhưng mà phải giữ sức khỏe chút. Ban ngày còn có sức mà chạy với giết xác sống làm việc đó để giải tỏa tâm lí chút thì được.

Đạt thấy hắn nói vậy thì cũng xấu hổ, gật đầu tỏ vẻ hiểu ý hắn nới. Tới liền hỏi một câu:

- Sao họ khi trước không sơ tán sang khu an chí doanh Hy Vọng anh nhỉ.

- Có thể họ không nghe được tin đó chẳng hạn, cũng có thể chỗ họ ở đủ đồ ăn cũng như đồ sinh hoạt chẳng hạn nên họ không muốn đi hoặc lí do nào đó mà chúng ta không nghĩ ra được. Chắc phải sang bên đó thì mới biết được, mà họ rời đi thì bây giờ chắc đã làm mồi cho xác sống ở khu an chí doanh đó rồi. Đúng là phúc thì không phải họa mà họa thì không tránh được.

Hắn thở dài một cái rồi mở máy Ngân nên xem lại cái đoạn cảnh nóng lúc nãy quay được đang xem thì Ngân từ dưới nhà đi nên túm lại cái máy hắn đang cầm nói.

- Trả di động của ta đây, đem nay ta lấy nghe nhạc mai ta sẽ đưa nó cho ngươi.

Nàng ta lấy được di động rồi quay màn hình lại xem thì hét nên.

- Mẹ cái tên biến thái ngươi quay cái cảnh gì vào máy của ta thế này. Cái tên hỗn đản cuồng biến thái nhà ngươi ….

Đang hét nên thì nàng ta im bặt lại rồi cứ nhìn chằm chằm vào cái màn hình điện thoại Sơn thấy Ngân cướp lấy điện thoại thì cũng đứng dậy, thấy Ngân cứ nhìn chằm chằm điện thoại nên hắn mới trêu một câu:

- Con bé này lần đầu xem phim mười tám cộng à. Có cần anh chỉ thêm ‘ bổ đề sinh học ’ một mình một khóa cho không.

Ngân không để ý hắn trêu mà chỉ vào màn hình điện thoại nói:

- Đây đây là cậu của em. Là cậu ruột của em, anh quay được ở đâu vậy. Có phải cậu ấy ở gần đây không.

Sơn nghe Ngân nói vậy thì cũng nhíu mày hỏi:

- Em có chắc đây là cậu của em không.

- Chắc đến bảy tám phần, nếu quay hết mặt thì em có thể xác nhận.

Nói rồi nàng ta đưa cho hắn xem cái video tạm dừng chỗ nhìn rõ mặt nhất trong video, nhưng góc đó cũng chỉ nhìn thấy gần hết khuôn mặt mà thôi.

- Bọn em quay được bên tòa nhà bên đối diện kia. Cậu của chị sống ở thành phố Đô Thành này sao mà lại có ở bên đó. Không trùng hợp đến vậy chứ.

Đạt thấy Ngân đưa cho Sơn xem ảnh thì cũng nên tiếng. Ngân theo tay Đạt chỉ thì cái phòng lúc nãy đã tắt đèn từ bao giờ, lắc đầu rồi Ngân nói:

- Cậu của chị sống ở nơi khác có thể đến đây có công việc gì đó cũng không biết trừng.

Nói rồi lại nhìn ánh mắt về phía Sơn vẻ cầu khẩn nói.

- Mai anh có thể sang đó một chuyến không, có lẽ đó là cậu tôi. Cũng có lẽ là thân nhân cuối cùng ngoài chị Phương trên đời này của tôi cũng nên mong anh cứu cậu ấy được không.

Thấy một nát mà Sơn không nói gì thì nàng ta cầm tay hắn nhìn hắn với ánh mắt càng khẩn thiết hơn:

- Cầu xin anh đó..

Biết Ngân định nói gì hắn phẩy tay cắt đứt lời nàng nói:

- Em yên tâm mai để bọn anh sang tòa nhà bên đó xem. Mà có khi bên đó họ sống tốt hơn chúng ta không cần chúng ta giúp, mà có khi chúng ta cần họ giúp cũng nên.

- Cám ơn anh! Cám ơn anh chỉ cần anh sang đó gặp cậu ấy gửi lời bảo cháu Ngân bên này giúp em là được.

Ngân thấy hắn đồng ý thì mắt dưng dưng chạy xuống báo tin với Phương. Quay lại hắn lấy ồng nhòm quan sát xung quanh cái khu đó nhưng mà tối mò không thấy cái quần què gì cả, trăng cũng không có do trời quá nhiều mây. Tới với Đạt cũng lại gần cũng định quan sát tình hình bên đó rồi Tới không kìm được nên tiếng:

- Anh Sơn chúng ta mai sang bên đó kiếm người sao.

- Để xem đã, xem tình hình thế nào không quá nguy hiểm cũng có thể sang đó xem thế nào. Nếu đó chắc chắn là cậu của Ngân thì tiện ra tay cứu ông ta cũng được.

Đạt nghe Sơn nói thì bỗng nhiên mặt mày hớn hở vỗ đùi một cái nói:

- Đại ca chúng ta cần xác thực xem đó có phải là là cậu của chị Ngân trước đúng không. Em có cách này không cần sang bên đó mà vẫn biết xem đó có phải là cậu của chị Ngân không.

- Hứ. Vậy thì tốt, kể cho mọi người nghe xem.

- Sáng mai chúng ta giơ mấy cái biển viết nên đó hỏi bên đó có ai tên là, à mà cậu của chị ý tên gì anh nhỉ.À mà thôi! không cần quan tâm ông ta tên gì chỉ cần viết câu đó nên với có biết chị Ngân không có thì ra cửa vẫy tay cho chị Ngân nhìn nếu đúng thì anh em mình qua, không phải thì mặc kệ họ ta đỡ nguy hiểm.


Nghe Đạt nói thế Sơn hiểu ngay kế hoạch của thằng cu này là gì, vỗ vai nó một cái khích lệ:

- Mẹ mày đi với anh lâu vậy mà giờ anh mới thấy mày thông minh đấy, đột xuất hả em cố phát huy đều đều nha. Cái cách này được nha.

Thấy cách đó dùng khá ổn ba người bọn hắn cũng an tâm chút, Đạt với Tới ngồi với hắn một nát rồi cũng xuống nhà đi ngủ. Hôm nay là một ngày quá áp lực với họ rồi, hắn ngồi dậy châm thuốc rồi lại nhìn về cái ngôi nhà cho thuê van phòng đó, không phải hắn không muốn cứu đám người bên kia mà cứu thì hắn chả có ích lợi mẹ gì có khi còn thêm mấy cái đuôi kéo chân nữa. Tổ đội bây giờ của hắn đã là quá nhiều, mỗi người gần như đều có việc của mình trong đội và hắn không đủ lòng lương thiện để kéo sau một bọn an bám. Đang xuy nghĩ vẩn vơ thì Phương lại gần hắn từ lúc nào ngồi sát gần lại hắn nói:

- Anh đang xuy nghĩ gì à. Có phải anh thấy cậu của Ngân không.

Thấy có tiếng chân tiến lại quay lại thấy là Phương, nàng ngồi cạnh hắn nên hắn kéo nàng luôn vào lòng nằm tựa ra sau ghế rồi hắn mới nói:

- Ngân nó chưa chắc đó là cậu của nó, nếu là cậu của nó thì anh sẽ sang đó nếu ông ta muốn đi theo chúng ta thì anh sẽ giúp.

Rồi Sơn kể lại hết cách mà Đạt nó nghĩ ra lúc nãy cho nàng nghe, Phương nằm trên ghế tựa đầu vào ngực hắn tay ôm vòng eo của hắn nghe hắn kể xong thì nàng mới ngẩng đầu nên nói:

- Người cậu đó rất tốt với nó từ nhỏ khi ba mẹ nó mất thì ông ta là người chăm sóc nó còn hơn cả bà nội nó. Em có gặp ông ta vài lần béo với hơi háo sắc chút thôi nhưng rất tốt với con bé, lúc đầu em tưởng ông ta tốt với con bé vì tài sản nhưng về sau mới biết thực sự ông ta tốt với con bé từ lúc con bé nhỏ đến giờ ông ta không lấy một xu một hào nào của nó. Mấy năm nay ông ta buôn bán cũng có vẻ lời lãi được nhiều nên quà cáp hay cái gì mà con Ngân thích là gửi cho nó luôn.

Hắn vuốt nhẹ mái tóc nàng rồi nói:

- Vậy sao. Nếu ông ta tốt với nó vậy thì chắc là phải cứu rồi. Đó là chuyện ngày mai và là chuyện của nhỏ Ngân, còn tối nay là chuyện của chúng ta em thấy nên thế nào đây.

Nói rồi hắn nâng nhẹ cằm nàng nên, hai ánh mắt chạm nhau mắt nàng nhìn hắn đầy nhu tình, còn ánh mắt hắn thì đã rực lửa đầy ham muốn rồi. Hai đôi môi chạm nhau, hắn một tay ôm kéo sát nàng lại gần hơn đầu lưỡi tiến vào khoang miệng nàng trêu chọc khơi gợi khát vọng trong sâu thẳm tâm hồn nàng, nàng cũng ôm chặt lấy hắn đáp lại. Không biết mùi hoa lan hay mùi cơ thể của nàng làm hắn càng ham muốn hơn hôn cho nàng đến bủn rủn trong lòng hắn, hắn muốn nhiều hơn từng hơi thở ấm nóng lướt qua má nàng vành tai rồi xương quai xanh kéo xuống bầu ngực của nàng, ‘ Ukm ’có vẻ quá kích thích Phương rên nhẹ một tiếng. Tiếng rên khẽ đó càng kích thích hắn nhiều hơn, hắn càng miệt mài trên cơ thể nàng hơn khiến tóc và cái áo sơ mi nàng mới thay cũng xộc xệch hơn. Đang chuẩn bị cởi cái áo ngoài của nàng thuận tiện làm ‘chuyện đó ’ thì bỗng hắn nhớ ra gì đó, vòng tay bế Phương dậy trong cơn xay tình thấy Sơn bế thì nàng cũng choàng tay qua cổ hắn.

Tuy làm cái ‘ chuyện đó ’ trên tầng thượng rất kích thích nhưng mẹ nó hắn vẫn cố kìm chế được không muốn thằng nào đó nhìn thấy cảnh đó rồi quay lại như đám bọn hắn làm lúc nãy, kiếm một phòng ngủ rồi bế đạt nàng nên đó rồi chuyện gì cần diễn ra giữa đôi tình nhân cũng xảy ra. Cả đêm trong căn phòng đó cả đem đủ thứ âm thanh phát ra tiếng âm thanh nữ nhân rên rỉ mê người tiếng nam nhân thở dốc tiếng da thịt chạm nhau ….

- Từ từ thôi ông xã ….
- Lại nữa sao, em mệt quá rồi …
- Trời sao anh lâu ra vậy …