Chương 15: Rồng Trong Đan Điền.

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 15: Rồng Trong Đan Điền.

Ba ngày sau.

- Hự... Hự... Ui da... Cơ thể của ta làm sao thế này, sao lại đau nhức như vậy chứ. Còn đây là phòng nghỉ của mình mà sao mình lại ở đây được.? Kia chẳng phải là....?

- A... Đồ Ngốc tỉnh lại rồi, mấy ngày hôm nay huynh làm ta lo lắng quá. Hôm trước đứng ngoài cửa động đợi huynh thì bỗng nghe tiếng thét nên vội chạy vào, ta thật không ngờ huynh lại thành ra như vậy.

Lưu Hoa đang chống tay lên bàn ngủ nghe tiếng kêu cô tỉnh dậy thấy Tuấn đang nhăn mặt mũi tỏ ra đau đớn cô liền chạy tới bên cạnh Tuấn. Như Hoa ngồi kế bên giường kể sơ sơ việc cô vào cứu hắn rồi cô đỡ Hắn gượng dậy. Vừa ngồi được một chút hắn tỏ ra vô cùng đau đớn thấy vậy Như Hoa lại để hắn nằm xuống giường.

- Đồ Ngốc, huynh chịu khó nằm nghỉ ta sẽ tìm người giúp đỡ huynh. Thanh Lan ngươi ở lại đây giúp đỡ hắn, ta đi rồi sẽ quay lại nhanh thôi.

- Dạ... Tiểu..th... À... Lưu Hoa cô nương! (cô gái tên Thanh Lan sợ sệt trước ánh mắt sắc lẹm của Lưu Hoa nhìn mình khi mình định nói ra chữ tiêu thư..)

Sau khi Lưu Hoa đi ra khỏi động cô gái đến ngồi bên cạnh kéo chiếc trăn đắp lên cho Tuấn. Tuấn lúc nãy thấy cử trỉ là lạ của hai ngườ mặc dù hắn không nhìn rõ mặt Lưu Hoa Lúc đó nhưng hắn thấy mặt Thanh Lan đầy vẻ sợ sệt nên cũng đoán già đoán non họ có quan hệ mờ ám gì đó.

Tuấn nhìn lên khuôn mặt của Thanh Lan đó là một cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn đôi má hồng hào. Nếu xét về cả ngoại hình thì cô là một cô gái cũng khá xinh xắn tuổi cũng ngang tầm với Lưu Hoa. Hắn nhìn Thanh Lan một lúc khiến cô đỏ mặt vội quay đi.

- Thanh Lan cô và Lưu Hoa có quan hệ gì sao cô lại tỏ ra sợ hãi cô ấy.?

- A... Ngươi nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi đừng nhìn ta như vậy.

- Đừng lảng tránh câu hỏi của ta mà hãy trả lời đi.(giọng của Tuấn to khiến cho Thanh Lan giật mình sợ sệt. Cô trả lời bằng giọng run run.

- Ta... Ta và Lưu Hoa là bạn bè.

- Cô và cô ấy lả bạn bao lâu rồi?

- bố...bốn năm rồi.

- Sao ta nghe cô ấy nói chưa có ai là bạn bè? Cô giải thích sao về việc này.

Thanh Lan lúng túng không biết trả lời ra sao,cô im lặng một lúc rồi nói:

- Ngươi muốn giải đáp thắc mắc hãy hỏi Lưu Hoa ta sẽ không trả lời nữa.

Thấy Thanh Lan quyết tâm không muốn nói hắn cũng không ép buộc nữa. Hắn nhìn cô lần cuối rồi nhắm mắt lại.

Hắn đưa thần thức vào trong cơ thể của mình kiểm tra từng bộ phận của cơ thê. Điều làm hắn ngạc nhiên là cơ thể của hắn bị tổn thương nặng chỉ là ở các kinh mạch và phần cơ, thớ thịt bên ngoài còn các bộ phận nội tạng của hắn lại rất bình thường không hề bị tổn thương gì cả. Riêng trong đan điền của hắn bỗng xuất hiện thêm một con rắn,không nó trông lại giống một con rồng hơn. Con rồng này rất lạ là nó có đầu hình con rồng nhưng thân lại vẫn là thân con rắn. Nó có thân màu xán, riêng phần đầu rồng màu đen, vảy rồng của nó chỉ có ở đoạn gần đầu rồng còn phần dưới vẫn là da rắn. con rồng nằm cuộn mình trong chính giữa đan điển của hắn, nó cứ nằm im không cử động, không mở mắt mặc cho sự tác động của hắn vào đan điền như nào.
" đệch đây là dạnh kí sinh mới à? Sao m không chịu cử động gì vậy con rồng không ra rồng rắn không ta rắn kia. Thôi mặc kệ mong là nó đừng làm gì cơ thể mình là được"


***

Một lúc sau, ngoài cửa động của Tuấn xuất hiện hai người đi tới, trong đó một người không ai khác chính là Lưu Hoa người còn lại là một trung niên đầu tóc bù xù râu ria "um tùm". Đi đến trước cửa Động bỗng người trung niên dừng Lại tỏ vẻ chần chừ muốn quay lại bỏ đi.

- Lăng Minh bá bá giúp hắn đi người đã đi đến tận đây rồi mà sao còn định quay lại.

- Ai da. Ta không giúp được đâu đệ tử của tên Vô Tình đó thì phải tìm sư phụ của hắn chứ sao lại tìm ta. Ta không giúp được đâu. (người trung niên tỏ ra dứt khoát quay đầu đi)

- Lăng Minh bá bá!!! Chỉ có người mới cứu chữa khỏi cho huynh ấy được thôi ta biết bá bá là người giỏi y thuật cũng nhất môn phái ta mà, hay là... Hay là... hằng ngày ta sẽ mang rượu Hồng Nữ Son tới cho người uống.(Lưu Hoa tỏ ra ngoan ngoãn nịnh hót người trung niên để mong ông ta chuyển ý).

Vị Lăng Minh kia đang bước được vài bước bỗng dừng lại quay mặt về phía Lưu Hua với vẻ mặt cười rạng rỡ.

- Ha... Ha...Là ngươi nói đó nhé ta không ép buộc ngươi đâu. Nếu là rượu Hồng Nhan Son thì ta chấp nhận giao dịch này..... Đi vào động thôi ta sẽ chữa cho bạn ngươi.

*****

- Thật là kì lạ! Quá kì lạ! Sao lại như vậy được nhỉ? Chỉ bị thương Kinh Mạch và cơ bắp còn lại tất cả mọi thứ nội tạng không một thứ gì bị chấn thương cho dù là nhẹ.

Người đàn ông tên Lăng Minh sau khi kiểm tra cho Tuấn xong liền lắc đầu không thôi. Ông nhìn Lưu Hoa rồi nói tiếp:

- Ta về xem lại chút tài liệu ngươi cứ chăm sóc hắn cho tốt. Lúc này ngươi không nên truyền cho hắn pháp lực mà hãy để hắn nghỉ ngơi cho đến khi ta quay lại.

- Vâng! Cảm ơn bá bá....

Người đàn ông tên Lăng Minh đưa tay lên vuốt chòn râu đen ra dáng một chút rồi chuồn ra khỏi cửa hang để lại 3 người cùng ở trong 1 phòng.

Lưu Hoa nhìn Tuấn nhắm đôi mắt lại ngủ, sau đó cô vẫy tay ra hiệu cho Thanh Lan ra ngoài cửa Hang. Sau khi ra khỏi cửa Hang cô nhìn Thanh Lan đang rụt rè nhìn mình cô liền cất giọng nói trước.

- Lúc ta đi có truyện gì sảy ra không? Huynh ấy có hỏi ngươi gì không?

- Dạ không..! Không có gì.!

- Vậy sao ngươi lại tỏ ra sợ sệt khi ta vừa bước vào cửa hang?

- A... Đó là vì... Vì...

- Thanh Lan à. Từ trước tới giờ ta đã đối sử tệ với ngươi bao giờ chưa?

- Chưa tiểu thư. Người đối xử rất tốt với tôi
.Còn chưa kịp cảm ơn nữa là.

- Nếu vậy Vậy Hãy nói thật những gì sảy ra trong hang động khi ma ta đi vắng.

- Cái Này.....