Chương 23: Làm Bồi Bàn

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 23: Làm Bồi Bàn

Thời gian qua Đức và Hùng đã chăm chỉ tu luyện, hai người tiến bộ rất nhanh chóng. Nhớ lại khi hai người ban đầu mới bước vào môn phái bị rất nhiều người cười chê, bọn họ không phục khi đích thân trưởng môn lại là người đưa hai người họ về và nhận hai người họ làm đồ đệ thân truyền. Đồ đệ trong cả môn phái đều xì xầm bàn tán to nhỏ nhất là mấy đệ tử mới nhập môn được vài tháng:
" Ta không phục! Hai cái tên phế vật không có một chút linh căn gì vậy mà trưởng môn lại nhận chúng. Chắc chắn hai tên đó là con cháu dòng dõi hoàng tộc. Hừ."

" Nói bé thôi trưởng môn nghe thấy là ngươi khó giữ được cái mạng này đấy. Yên tâm đi mấy tháng nữa là tới ngày đấu võ đài hàng năm rồi. Khi đó ta sẽ thách đấu hai tên đó cho chúng thua nhục nhã."

Đức mặc dù hắn bị một vết cào khá sâu ở đùi do móng vuốt của con yêu thú nhưng hắn vẫn cố gắng đứng vững đánh trực diện. Tuy bị thương nhưng Các đòn đánh của hắn rất nhanh và mạnh chém về phía đầu của con yêu thú. Con yêu thú đầu sư tử sau vài lần bị hắn chém sượt liền nhảy tránh sang bên gầm lên rồi nhảy vồ về phía của Đức. Tốc độ của con yêu thú rất nhanh chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Đức. Nó giơ cái móng vuốt cào về phía mặt của hắn. Đức hốt hoảng, biết không còn đường lui hắn vội giơ thanh kiếm lên chắn trước người.

....KENG....
Thanh kiếm bị đánh văng ra xa. Con yêu thú tung thêm một chảo nhanh như chớp nữa về phía Đức. Trong khoảnh khắc tưởng chừng như móng vuốt con yêu thú đã chạm đến thanh kiếm thì từ bụi cây bên trái bỗng có hai cái ám khí bay ra lao thẳng về phía đôi mắt của con yêu thú.

"...PHẬP..."

" Gràoooo.....
Hai thanh ám khí cắm phập vào mắt con yêu thú khiến nó đau đớn gào lên. Máu từ mắt con yêu thú vọt ra bắt lên người Đức. Nhân cơ hội đó hắn vụt cúi người xuống nhặt thanh kiếm lên vung về phía cổ họng con yêu thú.

" Xoẹt...."
" Gr...à...o...
Máu từ cổ họng con yêu thú phun ra như mưa. Nó cố gắng gào lên một tiếng không cam lòng rồi gục xuống đất.

Đức thở dốc, mồ hôi đầm đìa, máu thì vẫn không ngừng chảy ra tử vết thương. Hắn lảo đảo đứng không vững rồi khuỵu xuống đất. Lúc này Hùng từ bụi cỏ bên trái lao ra đỡ lấy hắn. Hắn cố gắng gượng ngồi dậy nhưng cơ thể cảm thấy rất mệt mỏi. Khuôn mặt hắn nhợt nhạt xanh xao, chân tay hắn mất dần sức lực buông thõng xuống, đôi mắt hắn dần dần nhắm lại. Hùng hốt hoảng vội lay hắn.

-Này... Này.... Ngươi phải cố gắng lên, ngươi không được chết, nếu ngươi chết thì ai sẽ làm bạn với ta nữa còn ai có thể chia sẻ buồn vui với ta.... Ta sẽ đưa ngươi quay về môn phái ngay bây giờ, nhanh thôi ngươi hãy cố gắng lên.

Hùng cầm thanh kiếm của Đức giắt lên hông rồi cõng Đức lên vai. Hắn lấy thanh kiếm của mình ném xuống đất niệm chú ngữ rồi đứng lên thanh kiếm. Thanh kiếm bỗng bay lên cao, nâng cả hai người vượt lên tán cây rừng rồi nhằm một hướng mà bay thẳng.

*******

Trong một quán ăn thuộc thành Hoàng Nam.

- A... Chào quý khách! Mời ngồi... Quý khách dùng gì ạ?

-Cho ta một đĩa rau xào, một đĩa thịt nướng và hai vò rượu. Còn gì thì ta gọi sau.

- Phi Cương ngươi mau vào bưng đồ ăn lên cho khách đi. Mau lên không ta trừ lương đó, làm ăn phải nhanh nhẹn lên.

- Vâng món ăn của quý khách sẽ xong ngay đây. Tới ngay....tới ngay... Chỗ đồ ăn này là bàn số năm hả?... Tôi bê ngay đây! Mà thực đơn khách bàn số mười một gọi nè.

Phi Cường từ khi chia tay Đô Minh đã nảy ra ý tưởng đi xin việc làm để kiếm miếng cơm. Vậy là hắn đi khắp các quán ăn, nhà trọ... Nhưng hầu hết các quán đều đã có đủ người làm rồi. Có một số quán chưa có đủ người nhận hắn nhưng chỉ được một lúc thì lại chê hắn chậm chạp, không biết ăn nói làm khách không vui. Vậy là hắn lại bị đuổi khỏi quán.

Đúng lúc hắn đang bước đi trên đường phố phía Nam thành trong tuyệt vọng bởi đói và khát thì trước mặt hắn lại xuất hiện một tấm bảng tuyển bồi bàn gấp, trên đó ghi sẽ bảo đảm có cơm ăn nước uống, chỗ ở đầy đủ tiền lương sẽ thỏa thuận sau. Vậy là hắn như mèo mù vớ cá rán vội lao vào trong quán đó xin việc luôn. Hắn cảm thấy mình như được cứu sống một lần nữa. Nhưng hạnh phúc nhỏ nhoi đó chẳng kéo dài được bao lâu. Hắn mới chỉ vừa xin việc xong, ăn được hai cái màn thầu thì công việc ập tới liên tục không ngừng nghỉ, khách ra vào liên tục, do quá ăn đông khách mà thiếu người làm nên hắn vừa phụ trách làm bồi bàn tiếp khách vừa phải chạy vô rửa bát, đĩa, chén,.... Chỉ với hai canh giờ tính từ lúc hắn bước vào quán đến bây giờ mà hắn cảm thấy như hai ngày đã trôi qua.
" sao trời lâu tối thế hả trời, ta muốn được nghỉ ngơi một chút thôi cũng được. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa thoát khỏi nạn đói xong lại gặp phải bọn bóc lột sức lao động. Hơn cả tập luyện khắc nghiệt nhất trong quân đội. Đời mình đúng là lúc lên voi lúc xuống chó, mới một tháng trước mình còn đang luyện công ăn ngon mặc đẹp vậy mà bây giờ cứt chó không có để mà ăn."

Đêm khuya lúc khách đã về hết lúc đó chính là khoảng thời gian mà Phi Cường đã chờ đợi. Hắn vật vã lau nốt mấy cái bàn ăn rồi lết cái cơ thể mệt mỏi của mình về phia quầy bàn nơi ông chủ quá đang ngồi. Hắn cố gắng ngước cái khuôn mặt bơ phờ của mình lên nhìn về phía chủ quán.

- hê hê.... Ông chủ chỗ ngủ của tôi ở đâu?

- Đằng kia kìa.
Chủ quán vừa nói vừa chỉ về phía cái nhà kho nơi mà từ lúc chiều tới giờ hắn đã chạy ra chạy vào mấy chục lần.

- Móa... Cái gì ông đùa tôi à. Trên tấm bảng ngoài kia ông có ghi sẽ cung cấp chỗ ở và đồ ăn,nước uống. Có cần tôi ra lấy tấm biển đó vào đây đặt trước mặt ông không?

- Ha... Ha... Ngươi cứ tự nhiên. Nên nhớ là ta chỉ ghi là cung cấp chỗ ở chứ có phải là cung cấp chỗ ở tiện nghi cho ngươi không?

- Ơ thì...
" cái lão già xảo quyệt... Giám lừa ta, đợi khi nào có cơ hội ta sẽ xử lí ông."
Phi Cường cố gắng nuốt cục hận xuống. Hắn trở nên rất nhún nhường điệu bộ giả tạo vô cùng.

- Ông chủ! Có thể thương tình ta làm việc từ chiều tới giờ vất vả mà có thể cho ta một chỗ ngủ tốt hơn một chút không?

- Trong bếp hình như còn chỗ trống thì phải?....Ngươi có.....

Phi Cường chưa nghe hết câu đã quay đầu đi vào nhà kho. Hắn biết lão chủ quán chuẩn bị nói gì. Hắn không muốn ngủ trong nhà kho nhưng nếu ngủ trong bếp còn tệ hơn cả trong kho vì trong bếp rất bừa bộn và mùi thức ăn khiến hắn khó chịu.

Cứ thế ngày tháng của hắn trôi qua trong sự bận rộn. Ngày nào cũng như ngày nào tiếp khách, rửa bát, thỉnh thoảng thêm cả phụ bếp, bổ củi..... Hầu như mọi việc hắn đều làm. Hàng ngày hắn đều nhận được tiền công đều đặn. Và bây giờ hắn cũng đã biết giá trị đồng tiền ở đây như nào. Ở đây con người cũng dùng ngân lượng chính để trao đổi cho nhau là bạc. Bạc là đơn vị tiền nhỏ nhất, sau đó đến vàng: một vàng bằng
1000 lạng bạc, tiếp đến là kim tệ giá trị của kim tệ khá lớn 1 kim tệ bằng 1000 vàng, cao hơn kim tệ đó là tinh thạch một viên đá tinh thạch loại hạ phẩm thì bằng 100 kim tệ 1 viên tinh thạch trung phẩm thì bằng 100 tinh thạch hạ phẩm.... Và còn một số đơn vị tiền tệ khác. Hiện tại ngày lương của hắn thường là 40 lượng bạc còn chưa tính đến khách bao cho nếu tính ra một ngày cũng kiếm được 70 đến 80 lạng bạc. Với số tiền đó lương hắn cũng được gọi là khá cao so với bọn bồi bàn ở quán khác.Hàng ngày do việc ăn ở đều do chủ quán tri trả nên hắn cũng lấy số tiền đó của mình để dành dụm với ý đồ sau này cưới được vợ xinh. (@[email protected])

Ba tháng trôi qua bây giờ hắn đã quen với công việc này hơn. Hắn đã có thể vừa tiếp khách, rửa bát đĩa.... Mà không còn cảm thấy mệt mỏi như những hôm đầu.
Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác. Hắn thấy có một đám khách khoảng 7 người đội nón có màn che đầu bước vào dẫn đầu là một cô gái có dáng người cân đối mặc quần áo màu trắng. Hắn vội vàng chạy ra đón tiếp họ vào bàn. Mấy ngày nay hắn đã thấy nhiều nhóm người cũng ăn mặc gần giống như vậy. Họ đều đến để tham gia cái gì mà đại hội tỉ võ gì gì... Hắn chỉ nghe loáng thoáng nên không nắm rõ lắm.

Nhóm người ngồi vào bàn gọi món ăn. Bình thường những nhóm người vào đây hắn đều thấy rất xa lạ nhưng với nhóm người này lại khác hắn có cảm giác gì đó quen quen đến lạ thường mà dường như hắn đã từng gặp họ ở đâu đó trước đây.