Chương 24: Vị Hôn Thê

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 24: Vị Hôn Thê

Phi Cường nhìn lướt qua họ thêm một lần nhưng vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt. Hắn chán nản rồi bước vào trong bếp đưa thực đơn và bưng món ăn ra cho các bàn khác.

Mấy ngày hôm nay Phi Cường cảm thấy thật thư giãn hắn được rảnh rỗi hơn mọi khi vì trong quán đã có thêm một người làm mới đó là một cô gái 17 tuổi. Cô gái tên Thiên Tinh cái tên này là do Phi Cương đặt cho. Thiên Tinh có đáng người nhỏ nhắn, mái tóc búi cao, chân tay linh hoạt và đặc biệt là khuôn mặt xinh xắn.

Cô luôn lẽo đẽo chạy theo Phi Cường mỗi khi rảnh tay, bắt hắn phải kể truyện, nói truyện với cô làm Phi Cường bực mình không thôi. Mỗi lần Phi Cường định từ chối là cô bé lại nhìn Hắn bằng ánh mắt rưng rưng đáng thương làm hắn lại mủi lòng không nỡ từ chối.

Truyện là thế này, khoảng 5 ngày trước do hôm đó khách cũng thưa và ông chủ quán thấy Phi Cường làm việc vất vả sớm hôm vậy cho mình mà chưa hề được nghỉ ngơi thư dãn nhiều nên ông ta quyết định cho hắn nghỉ ngơi một ngày ra ngoài thành chơi cho thoải mái đầu óc.

" Hôm nay khách cũng thưa hay là ngươi ra ngoài đi đâu đó cho khuây khỏa, quán cứ để ta và lão Tam lo cho."
Hôm đó hắn ra ngoài thành sẵn tiện có số tiền tiết kiệm đươc hắn mua cho mình quần áo và dày dép mới. Chỉ mới mấy tháng không cắt tóc mà tóc của hắn đã dài che kín cả đầu. Những hôm làm việc ở quán ăn hắn toàn phải đội cái mũ vải để che giấu cái quả đầu " tổ chim" của mình. Hắn quanh quẩn tìm nơi để cắt tóc, đi qua nhiều chỗ trong thành vậy mà chả có chỗ nào cắt tóc(không có chỗ cắt tóc là do mọi người ở nơi đó đều để tóc dài) hắn bực mình nhìn thấy trời cũng đã nhá nhem tối liền quay trở về quán. Trên đường trở về quán hắn đi qua một cái ngõ thấy trong đó một cô bé quần áo cũ ríc, có nhiều miếng vá lỗ chỗ đang ngỗi khóc bên cạnh một người phụ nữ nằm ngửa dưới đất. Người phị nữ cũng giống như cô bé mặc bộ quần áo cũ với nhiều vị trí bị rách và vá, Xung quanh người phụ nữa là những mẩu bánh rơi. Phi Cường lấy làm lạ liền bước tới gần.

Cô bé đang khóc nghe thấy tiếng bước chân của người đến vội ôm lấy người Phụ nữ Và khóc to hơn:
" xin các ngài tha cho mẹ của ta mẹ của ta đã chịu đựng như thế quá đủ rồi, huhuhu..."
Phi Cường ngạc nhiên nhìn cô bé rồi nhìn xuống người pụ nữ đang nằm. Hắn thấy người phụ nữ đó làn da đã nhợt nhạt, khuôn mặt thì có nhiều vết bầm tím từ trước hình như là đã bị đánh đập. Nhìn lại chỗ bánh thì hắn liền hiểu đã có truyện gì sảy ra. Tiến tới bên cạnh cô bé hắn liền ngồi xuống cầm bàn tay của người phụ nữ lên. Hắn giật mình hốt hoảng vì bàn tay lạn ngắt của bà ta. 'Người....người.... này đã chết '

Cô bé càng khóc to hơn khi thấy hành động của Phi Cường. Phi Cường bối rối vội giải thích.

" Tiểu muội, huynh không phải người xấu đừng sợ. Ngoan nghe ta mẹ muội đã đi tới một nơi xa xôi khác để sinh sống rồi."

" ngươi nói dỗi mẫu thân của ta vẫn còn ở đây người không hề đi đâu hết, người không bao giờ bỏ ta, ngươi là người xấu... Ngươi là người xấu... Huhuhu... Trả lại mẫu thân cho ta trả lại đây."

Cô bé vừa khóc vừa đấm lên ngực Phi Cường làm hắn vô cùng khó xử không biết phải làm thế nào.

" Tiểu muội cha của muội đâu? Sao ta không thấy ông ta"

" huhuhu... Ta không có cha ta chỉ có mình mẫu thân thôi, ngươi trả lại mẫu thân cho ta đi. Huhuhu...
Phi cương nghĩ một lúc rồi kết luận rằng: ' người phụ nữ này chắc chắn là bà mẹ đơn thân giống những bà mẹ ở thế kỉ 21 phải nuôi con một mình, mình phải tìm cách giúp cô gái chứ nếu cứ để thế này chắc cô gái này chết mất.'. Lòng thương người trong hắn bỗng trỗi dậy, thế nhưng hắn lại chưa nghĩ ra cách nào để giúp đỡ cho cô bé. Chợt hắn trong đầu hắn nảy ra ý tưởng. ' cô gái này giờ trở thành mồ côi không có ai nương tựa, trong quán của mình giờ cũng đang thiếu người vậy vừa có thể cho cô gái vào làm để cô gái có thể kiếm sống vừa có thể giúp cô gái vì công việc bận rộn mà quên đi đau thương.' Nghĩ vậy hắn quay ra định nói với cô bé thì cô bé bỗng gục lên cơ thể người phị nữ và ngất đi. Hắn không biết phải làm sao nữa ' thôi hay là cứ đưa con bé về quán trước xem sao đã còn người phụ nữ này mình sẽ chôn cất sau. '

Nghĩ là làm Phi Cường liền đưa cô bé về quán xin phép ông chủ rồi cho cô bé nằm nghỉ ở trong kho, sau đó hắn quay trở lại chỗ cũ với cái xe đẩy. Hắn đưa xác người phụ nữa ra khỏi thành và chôn cất, cũng may là xác người phụ nữa chưa bốc mùi nên việc hắn đưa xác của người phụ nữ ra ngoài thành không bị nhiều người để ý.

Sáng hôm sau khi cô bé tỉnh lại thì Phi Cường đến bên cạnh an ủi hỏi thăm tên tuổi quê quán. Thế nhưng hắn hỏi câu nào cô bé ngạc nhiên câu đó.

" ta tên là.... Là... Gì ý nhỉ... Lạ thật sao ta không nhớ ra tên mình?, còn truyện huynh nói là sao mẫu thân ta giờ ở đâu. Sao ta không nhớ là mình có mẫu thân, phụ thân.?"

Phi Cường ngạc nhiên vì biểu hiện của cô bé nhưng hắn đã đoán ra được đó là do đâu. ' chắc chắn cô bé này quá sốc dẫn đến bị mất trí nhớ rồi. Thật tội nghiệp mình phải giúp đỡ cô bé.'

"Tiểu muội muội từ giờ ta sẽ gọi muội là Thiên Tinh. Muội thấy cái tên đó thế nào? "

"Thiên Tinh...Thiên Tinh.... Cái tên đó thật hay cảm ơn. Mà huynh là ai sao ta không biết huynh."

" Ta... Ta... là vị hôn thê sắp cưới của muội."

Phi Cường lúc đó không biết phải nói gì, bản thân hắn cũng đang FA thấy em này xinh thì chém gió luôn.

" A... Không phải chứ sao ta không nhớ gì về huynh."

" Cái này... Đó là do mấy hôm trước muội bị chấn thương ở đầu nên bị mất trí nhớ đó thôi"

" Nếu thật vậy thì... Khoan huynh lấy gì làm bằng chứng"

Phi Cường nghe hai chữ bằng chứng liền gãi đầu.

"Muội bị mất trí nhớ thì ta đưa bằng chứng ra thì có ích gì."

" Nhưng cũng phải có thứ gì đó là kỉ vật chứng minh cho tình yêu đôi lứa chứ."

Phi Cường sực nhớ ra ra đôi nhẫn liền lôi từ trong ngực áo ra: ' may mà cái tên khốn khiếp kia chưa lấy đi đôi nhẫn của mình' hắn chìa ra đôi nhẫn.

" đây chính là kỉ vật chứng minh giữ chúng ta có hôn ước. Đây là chiếc nhẫn mà ta làm để đeo lên tay muội còn chiếc này là để ta đeo. Bây giờ ta sẽ lặp lại quá khứ khi mà ta và trao nhẫn cầu hôn cho muội, để chứng minh tình cảm giữa ta và muội. Muội hãy đứng lên đi."

Thanh Tinh đỏ bừng mặt làm theo lời Phi Cường đứng dậy. Phi Cường ngồi xuống đưa cầm lấy bàn tay của Thiên Tinh, hắn lấy chiếc nhẫn có hình con phượng hoàng đeo vào tay của nàng giống như cách cầu hôn ở trong mấy bộ phim "tình củm của hàn xẻng "mà hắn xem hồi nhỏ. Thiên Tinh đỏ bừng mặt không biết phải làm sao. Nàng khong biết những lời nói kia là thật hay không, nàng muốn từ chối nhưng trong thân tâm nàng lại có thứ gì đó thôi thúc nàng. Nó mách bảo rằng nàng có thề gửi gắm cả đời của mình cho hắn.
" vậy bao giờ chúng ta có thể làm lễ kết hôn. Mà ta còn chưa biết tên của vị phu quân tương lai của mình cơ đấy."

"A... Tên ta muội cũng quên cơ à. Tên ta là Phi Cường. Muội hãy nhớ thật kĩ nhé... "

" Dạ. Phu quân yên tâm thiếp sẽ nhớ thật kĩ cái tên Phi Cường của chàng."

"A.. Chúng ta chưa kết hôn chưa cần gọi phu quân đâu. Người ta nghe thấy thì ngại chết"

" Muội thích thế.... Hihi... Phu Quân.... Phu quân... Từ nay chúng ta là người một nhà huynh không được rời xa ta đâu đó."

"Được được ta sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ muội cho đến khi không còn hơi thở nào mới thôi."

Vậy là từ đó ngày nào Thiên Tinh cũng bám riết lấy Phi Cường trừ khi bận việc còn lại thời gian rảnh rỗi hai người đều danh thời gian trò truyện. Nhất là Phi Cương ngồi chém gió làm mát hết cả lỗ tai của Thiên Tinh. Mặc dù phải ngủ trong nhà kho cuộc sống vất vả nhưng Thiên Tinh vẫn cảm thấy thật hạnh phúc và ấm áp. Còn về mặt Phi Cường: ' mình sẽ cố gắng yêu thương chăm sóc cô ấy đến hết cuộc đời này để bù đắp cho những gì cô ấy đã trải qua'.

********

Trước ngày diễn ra đại hội võ thuật năm năm một lần diễn ra tại Hoàng Nam Thành rất nhiều các môn phái được mời đến đã tụ tập thuê phòng trọ để nghỉ ngơi. Họ đến sớm trước vài mội vài tuần để chuẩn bị và làm quen với không khí ở nơi đây. Hầu hết các môn phái trên giang hồ lớn nhỏ đều tới đông đủ chỉ có một vài môn phái tà giáo và các môn phái tu tiên là không được tham dự.

Các chủ nhà trọ, nhà ăn cũng vì sự kiện này mà như " ngư ông đắc lợi". Các chủ nhà trọ thi nhau tăng giá phòng trọ lên để kiếm thêm chút đỉnh. Còn các quán ăn như quán Phi Cương thì mở rộng thêm làm thêm nhiều bàn để khách ngồi ăn hơn.

Những vị khách ngồi ăn thường sẽ bàn tán to nhỏ về cuộc tỉ thí sắp tới.

- Này Khang huynh, ta nghĩ lần này phái Tân Nam có rất nhiều tài năng trẻ có khả năng họ sẽ dành ngôi đầu bảng.

- Chưa chắc đâu Phùng huynh ta thấy phái Lữ Bố cũng có rất nhiều tài năng trẻ.

- Hai vị huynh đài đây đều chỉ nói gần đúng thôi. Ta thấy lần này bên Tiêu Cục cũng có nhiều nhân tài tham gia. Võ công của họ biến ảo khó lường không thể biết sẽ sảy ra truyện gì đâu.
(Mội người mặc áo đen ngồi gần bàn ăn của hai người kia vừa nhâm nhi ly rượu vừa nói.)