Chương 26: Cứu Đô Minh

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 26: Cứu Đô Minh

Đô Minh vừa lấy tay che miệng vết thương vừa nhìn chằm chằm Khang Thiên, hắn muốn thu mọi cử động tác của Khang Thiên vào trong tầm mắt của mình để tìm cơ hội tẩu thoát. Thế nhưng Khang Thiên lại không tỏ ra lơ là một chút nào và có thể chỉ cần một động tác bất thường của Đô Minh thôi là hắn có thể vụt tới ngay. Mặc dù bây giờ hắn có thể xông tới bắt Đô Minh ngay nhưng hắn lại đứng quan sát. Lí do đơn giản là hắn biết Đô Minh vừa bị dính một chiêu kiếm khí của hắn làm trọng thương bên trong nội tạng, mặc dù người ngoài nhìn vào thì họ lại chỉ trông vết thương đó giống một vết xước không nguy hại gì. Thế nhưng chỉ có người trong cuộc là Đô Minh mới biết chiêu kiếm khí đó mạnh như nào, chỉ một chiêu đó đã làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn bị đảo lộn cảm giác như có người đang bóp mạnh vào, chẳng khác gì bột mì bị người ta nhào nặn đập dập. Cơ thể hắn dần dần run lên, thấy vậy hắn vội vận nội công để giúp cơ thể ổn định lại.

-Ha ha..ha... Ngươi chạy không thoát đâu đừng cố sức. Cho dù ngươi khinh công giỏi đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi ta đâu. Với võ công này của ngươi mà cũng đòi đi tỉ thi a. Đừng vận công vô ích ngươi chỉ làm tình trạng của mình thêm tệ ra thôi. Hahaha.

Dứt câu Khang Thiên cầm kiếm lao lên.
- Chịu trói đi...

*****

Trước đó khi ba người đang tiến tới võ đài.

-Mọi người đằng kia nghe nói sắp có cuộc tỉ thí nho nhỏ giữa hai cao thủ của Tiêu Cục và Khang công tử nào đó. Mọi người cùng tới xem đi mau lên sắp diễn ra rồi đó. (Một người đi đường vừa chạu vừa nói oang oang)

Phi Cường bên trong nhà đang ngồi nghỉ giải lao một chút vì giờ đã là chiều ít khách qua lại hơn lúc trưa thì Thiên Tinh chạy từ ngoài cửa vào khuôn mặt hớn hở.

- Phi Cường Huynh ngoài kia sắp có cuộc tỉ thí võ công gì đó kìa nhân cơ hội quán đang thưa chúng ta ra xem một chút đi. Nghe nói đó là cao thủ bên tiêu cục đó huynh.

- Híc... Ta vừa mới đặt mông mà...

Khuôn mặt Thiên Tinh bịu xịu, hai đôi mắt long lanh nhìn Phi Cường vẻ cầu xin.

- Đi mà muội muốn xem một chút huynh đi cùng muội đi.

Phi Cường thở dài rồi nhăn mặt đứng dậy. " ây da đánh nhau thì có gì mà xem chứ, trong quân đội ngày trước mình xem chán rồi. Thôi thì chiều Thiên Tinh một chút vậy."

- Được huynh sẽ dẫn muội đi. A khoan, ta dẫn muội đi thì muội thưởng gì cho ta ý nhỉ. Ahihi.

Thiên Tinh nghe câu đó liền đỏ mặt. Nàng nhiều lần làm nũng như thế và kết cục của mỗi lần đó là Phi Cường yêu cầu phần thưởng và phần thưởng này không phải thứ gì khác mà là hôn hắn một cái.

Một lúc sau họ có mặt ở võ đài. Vừa nhìn lên võ đài Phi Cường liền nhận ra khuôn mặt quen thuộc đó là Đô Minh, thế nhưng hắn không dám bước lên bởi những câu nói ngay sau đó của Khang Thiên. Còn về phía Thiên Tinh ban đầu Thiên Tinh rất háo hức nhìn hai cao thủ trên võ đài nhưng chỉ một lúc sau một cỗ áp lực bỗng xuất hiện đã làm cho nàng và mọi người xung quanh trở nên khó chịu nàng có cảm giác giống như mình đang phải mang vác thứ gì đó rất nặng, cả cơ thể dường như chỉ muốn khụy xuống đất. Rất may bên cạnh nàng có Phi Cường đỡ lấy kịp thời nếu không nàng đã hít đất rồi. Phi Cường dìu nàng ra xa trung tâm võ đài lúc đó nàng mới thấy khá hơn. Nhưng mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu, chỉ một lúc sau lại có một cỗ áp lực khác xuất hiện cỗ áp lực này mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Nó khiến nàng rất khó chịu cơ thể không còn tí sức lực nào ngã vào lòng Phi Cường. Chỉ có đôi mắt là vẫn mở còn toàn thân nàng trở nên rã rời bủn rủn, chân tay nàng run lên.

Hầu như tất cả mọi người có mặt ở xung quanh võ đài đều cũng bị tình trạng tương tự như Thiên Tinh. Nhưng cũng có một số người không hề hấn gì mà họ vẫn đứng xem, trong đó có Phi Cường. Hắn nhìn xung quanh thấy mọi người đều gục xuống thì lấy làm lạ." quái sao tự nhiên mọi người lại bị như vậy nhỉ? Mình có thấy cảm giác gì đâu. Thôi lo cho vk tương lai đã."

- Muội không sao chứ. Có cần ta phải đưa về luôn không?.

- Không Không muội vẫn muốn xem hai đại cao thủ đánh nhau cơ mới chỉ bắt đầu thôi mà huynh. (@[email protected])
Thấy Thiên Tinh cương quyết như vậy Phi Cường đành bó tay hắn để nàng ngồi tựa tạm vào một cái cột Phi Cường Đứng dậy hắn nhìn lên võ đài nơi Đô Minh Và Khang Thiên đang đấu võ. Từ đầu chí cuối Khang thiên đều chiếm thượng phong hắn dùng kiếm của mình tấn công liên tục khiến cho Đô Minh vô cùng khó khăn trong việc đỡ những chiêu kiếm đó. Những chiêu kiếm của Khang Thiên tràn đầy sát khí dường như muốn lấy mạng của Đô Minh, Phi Cường dưới võ đài vô cùng lo lắng nếu cứ tình thế như vậy thì Đô Minh sẽ khó mà chống trả thêm được. Và điều gì đến thì cũng đến một nhát kiếm đã sượt qua ngực của Đô Minh. Tuy rằng nhát kiếm đó trông rất bình thường nhưng Phi Cường lại cảm nhận được nhát kiếm đó mang theo một cỗ sát khí ngấm vào trong cơ thể của Đô Minh cỗ sát khí đó đã làm rối loạn các kinh mạch cũng như lục phủ ngũ tạng của hắn. Tình trạng Đô Minh thì càng ngày càng xấu đi còn Khang Thiên thì Đang chuẩn bị lao tới, Phi Cường không còn cách nào khác đành sử dụng đến cái món khinh công mà hắn đã học khi hắn còn ở Tam Đỉnh Thiên Sơn.
Mặc dù linh căn cùng kinh mạch của hắn đã bị phế, thế nhưng nhờ hồ nước thần kì đó mà những võ công mà hắn học được vẫn còn và cũng nhờ đó chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đó hắn đã tiếp thu được hầu hết những môn võ công có trong những miếng ngọc giản. Mặc dù hắn chưa thuần thục trong chiến đấu nhưng với số võ công đó với trình độ khinh công hiện giờ của hắn thì có mà "đố thằng nào đuổi được bố".

Phi Cường lao lên võ đài ném một viên đá về phía Khang Thiên còn mình thì lao về phía Đô Minh lấy tay vòng qua eo hắn nâng hắn nhảy đi.

- Cái đ..m thằng nào đấy sao ta nghe nói Bọn Tiêu cục làm gì có tên nào khinh công nhanh như vậy. Ta là người tu tiên mà còn không thể nhanh như vậy mà tại sao lại có người có tốc độ đó... Hay là hắn có người quen là là người tu tiên.
Khang Thiên vừa nói vừa nhìn về người đi cùng mình.

- Mau cho người phong tỏa cổng thành lại với vết thương của tên Đô Minh đó chắc chắn bọn chúng phải nghỉ lại tại đâu đó để chữa trị.

- Rõ Thiếu chủ...
Người đi cùng Khang Thiên nghe vậy quay đi chạy ra khỏi võ đài.

Mọi người ở dưới võ đài cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn sự việc diễn ra trên võ đài. Họ cũng không biết người vừa tới giải cứu kia là ai, họ chỉ kịp nhìn thấy hắn mặc chiếc áo màu nâu và khuôn mặt hắn được che lại bởi một mảnh khăn màu hồng. Riêng một người trong đó lại nhìn rõ mọi chuyện. Người đó không ai khác chính là Thiên Tinh. Nàng mặc dù quan sát mọi diễn biến trên đài nhưng vẫn luôn để ý tới Phi Cường bởi nàng thấy người chồng tương lai này của mình rất kì lại mặc dù hầu hết mọi người đều ngã gục xuống đất nhưng Phi Cường lại không hề bị hề hấn gì.

Sau một lúc quan sát Nàng bỗng thấy Phi Cường nấp sau một chiếc cột đá lấy chiếc khăn màu hồng của mình ra che lên mặt rồi lao lên võ đài đưa Đô Minh đi. Nàng vô cung ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng hai người biến mất. Nguồn áp lực cũng dần biến mất nàng đứng dậy trở về quán ăn.






Xin lỗi m.n sắp tới ta sắp phải ôn thi thpt quốc gia mấy tháng cuối ta muốn tẬp trung vào học để đạt đc kq tốt nhất nên ta sẽ dừng lại bộ truyện này. Sau khi thi xong ta sẽ viết bù. 😁😁😁