Chương 22: Chia Tay Đô Minh

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 22: Chia Tay Đô Minh

Hai canh giờ sau.
Gần nơi hai chiếc bao tải đen bị ném xuống khỏi xe ngựa xuất hiện một nhóm người cầm đuốc cưỡi ngựa đang đi tới. Đi đầu là một người cao ráo cưỡi con ngựa có bọc giáp ở đầu với tư thế oai nghiêm, sau lưng hắn giắt một thanh trường đao bóng loáng. Phía sau là hơn hai mươi người mặc đồ đen bên hông mỗi người cũng đều giắt một thanh kiếm. Cả nhóm người đi không chậm không nhanh tiến về phía trước, dường như họ đang chờ đợi thứ gì đó. Bỗng trong màn đêm phía trước bỗng xuất hiện một đốm lửa nhỏ đang tiến dần về phía nhóm người. Đốm lửa ngày càng tới gần hơn hiện lên hình dánh của một người đang cầm đuốc cưỡi ngựa. Hắn dừng lại bên cạnh người đi đầu kia.

- Vũ đại nhân phía trước là 3 ngã rẽ, trên mỗi ngã rẽ có rất nhiều vết xe ngựa ngang dọc rất khó để xác định đâu mới là vết xe ngựa chỉ đúng hướng mà hắn đã đi.

- Vậy sao! Truy Tung, ngươi đi cùng Mạc Vân lên xem xét tình hình thế nào. Chúng ta không được mất quá nhiều thời gian ở đây ngươi hiểu chứ Truy Tung? (Người họ Vũ vừa nói vừa liếc mắt về người đang cưỡi ngựa phía bên trái mình.)

- Tiêu nhân hiểu...
Nói xong hắn liền cầm 1 cái đuốc phi ngựa lên phía trước.

Một lúc sau.

- Báo cáo đại nhân tieeri nhân đã xác định được phương hướng xe ngựa của chúng. Chúng ta mau đuổi theo thôi nếu chần chừ thêm một chút nữa là sẽ không đuổi kịp hắn. (Truy Tung sau vài phút xem xét tình hình phía trước đã quay lại, giọng hắn rất gấp rút vội vàng.)

- Tất cả mau đi thôi. Traaaa....traaaaa......

Tiếng vó ngựa phi ầm ầm rung cả nền đất làm phá tan không gian yên tĩnh của khu rừng trong đêm tối. Đánh thức rất nhiều sinh vật đang ngủ trong đó có cả con người.

- Ây da.... Cái tên chết tiệt nào lại ầm ĩ như vậy, phá vỡ giấc mơ đẹp của ta. Hả cái gì thế này sao xung quanh chật thế mình bị nhốt trong bao tải hay gì thế này.!!!

.....Xoạc.....

- À há... Thoát rồi... Cái bao này trông thế mà dễ rách nhỉ...
Trong bao tải màu đen bước ra một người, hắn nhìn quanh rồi bỗng dồn ánh mắt của mình lại tại một khuôn mặt gần đó. Hai khuôn mặt nhìn nhau chằm chằm. Và chỉ một phút sau người vừa bước ra khỏi bao liền:

- A.... A.... Ma.... Má ơi.... Có ma..... Hép mi. (hắn đứng như trời chồng khuôn mặt khuôn mặt không còn chút nào bình tĩnh hắn cứ nhìn khuôn mặt kia mà hét toáng lên.)

Người đang hét lên này không ai khác chính là Phi Cường. Hắn tỉnh dậy thì phát hiện ra mình bị nhốt trong một cái bao, khi vừa thoát khỏi bao thì hắn lại nhìn thất một khuôn mặt đang chằm chằm nhìn hắn.

Khuôn mặt kia bỗng giật mình hốt hoảng nhìn xung quanh rồi chạy tới bên cạnh Phi Cường.
- Ta Đô Minh đây!!! Ma ở đâu vậy Phi Cường đệ... Sao ta không thấy? Đệ có sao không hay là có vấn đề về đầu sau khi tỉnh dậy.

Phi Cường nghe vậy thì ngừng hét. Hắn quay ra nhìn kĩ lại khuôn mặt người chạy tới phía mình.

- A... Đúng là Đô huynh rồi làm ta cứ tưởng ma. Ủa vậy còn Trương huynh đâu Đô huynh?

- Đừng nhắc tới hắn nữa ta thật không ngờ hắn lại là một con người như vậy. Đúng là tên thương nhân rẻ tiền không đáng để chúng ta làm bạn.

- Sao tự nhiên Đô huynh lại nói vậy? Trương huynh đã làm gì sai sao?

- Hừ... Đệ đúng là còn quá ngây thơ đó ta dám chắc chắn rằng trong rượu mà chúng ta uống có thuốc mê.

- Sao có thể! (Phi Cường vẻ mặt khó tin nhìn Đô Minh)

- Chính ta đã kiểm chứng rồi bình thường với nội công của ta thì cho dù uống bao nhiêu rượu, rượu nặng đến mấy, nếu ta cứ vận nội công thì chưa chắc cũng đã say. Vậy mà lúc uống rượu này mới được hơn chục chén mà ta đã bị say đến nỗi thiếp đi lúc nào không hay. Mặc dù lúc uống rượu này ta đã cảm thấy mùi vị rượu này khá là lạ, nhưng lúc đó ta lại không nghĩ nhiều đến vậy. Bây giờ nghĩ lại mới nhận ra. Trên người của ta thứ gì đáng giá cũng đã bị hắn lấy đi hết rồi. May mắn cho ta là vẫn còn cái ống mồi lửa này nếu không thì vừa rồi ta đã không thể nhìn thấy đệ để cứu.

Phi Cường nghe vậy chợt thò tay vào trong lồng ngực áo.

- Không thể nào hắn lấy luôn cả số ngân lượng đó của đệ. Đê mờ thằng tó.!!! Chết rồi giờ thì biết lấy đâu ra ngân lượng để mà mua đồ ăn đây.
Phi Cường vừa tức vừa lo sợ, hắn quay sang nhìn Đô Minh.
- Huynh còn nhớ nhà của hắn ở chỗ nào không?

- Có ta vẫn nhớ!

- Vậy bây giờ chúng ta đi tìm hắn tính sổ nào.
Đô Minh nhìn xung quanh rồi thở dài.

- Trời đang tối mù mịt không thấy cả đường đi mà đệ đòi đi tím sổ gì.? Kiên nhẫn đợi cho tới trời sáng chúng ta mới biết được phương hướng cần đi chứ giờ cứ đi bừa là lạc đó.

- A đệ suýt quên vậy chúng ta phải làm gì bây giờ Đô huynh?

- Tìm chỗ ngủ.

*******

Sáng hôm sau.
Trước cửa một ngôi nhà trong thành Hoàng Nam. Có hai người đang đứng ở đó.

- Trương Quân ngươi ra đây cho ta. Mau ra đây trả ngân lượng cho ta tên lừa đảo đừng để ta xông vào... (Một lúc sau).... Cái đê mờ nhà ngươi ta chửi nãy giờ mà không có ai ra mở cửa à.... Đừng để bản tôn phá cửa xông vào.

Đô minh nãy giờ không nói gì bỗng bước lên tiến tới gần cửa rồi đẩy cánh cửa ra và đi vào.

- Hơ thì ra là cửa không gài hả. Đô huynh biết sao không nói sớm làm ta nói khản cả tiếng.

Hai người bước vào trong, trước mắt họ là một quang cảnh đổ nát của ngôi nhà. Trong nhà không một bóng người đồ đạc thì đổ vỡ. Hai người đi xung quanh ngôi nhà một lượt rồi quay ra ngoài cổng. Đô Minh thở dài nhì ngôi nhà:

- Xem ra hắn đã đi rồi... (Đô lăng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp)... Xem ra bây giờ ta cũng phải trở về tiêu cục nhận chuyến hàng khác. Đệ ở lại cố gắng sống tốt nếu có duyên ta sẽ gặp lại.

- Đô huynh không thể cho ta đi cùng sao? Ta bây giờ cũng đang trắng tay không biết phải làm gì huynh có thể cho em theo với cầm tay đưa nhau qua biên giới.

- Mặc dù ta rất muốn nhưng luật lệ của tiêu cục là không được để người lạ theo càng không được nhận người bừa bãi vào tiêu cục. Nếu đệ muốn vào làm trong tiêu cục thì hãy đến thành La Manh. Bây giờ thì ta đi đây.

Dứt câu Đô Minh quay đầu đi về phía cổng thành, còn Phi Cường vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng của Đô Minh.

- Bây giờ thì lại chỉ còn mình ta với cái bụng đói phải làm sao đây. Đi xin việc chăng?

******

Đâu đó trên hành tinh này tại một rừng cây.

....Xoẹt...
-...Graooo.... Graooo....

-Hùng Ngươi vòng sang trái tấn công từ phía bên hông của nó. Còn để ta tấn công phía trực diện.

- liệu có được không vết thương của ngươi chảy nhiều máu quá hay ngươi tấn công bên hông nó để ta đánh trực diện cho.

- Nói thừa ta bảo làm là làm đi nếu không hai ta khó mà sống sót được. Yyyaaa...






Từ chương này trở đi sẽ thay đổi tên gọi Tuấn thành Phi Cường. (nghe cho nó cổ cổ tí.😁😁)