Chương 25: Đô Minh Gặp Nạn

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 25: Đô Minh Gặp Nạn

- Vị huynh đài này là? (Người họ Khang quay ra nhìn người mặc áo đen và hỏi)

Người mặc áo đen uống thêm ly rượu nữa rồi mặt quay ra nhìn hai người. Người này nếu Phi Cường ở đây hắn sẽ nhận ra ngay đó chính là Đô Minh, người mà đã rời đi bỏ lại mình hắn ở thành Hoàng Nam vài tháng trước.

- Ta là Đô Minh người của Tiêu Cục.

- Hả người Tiêu Cục, haha.. đây là cơ hội tốt để ta thử sức với người bên đó rồi.
(Người đàn ông họ Khang lẩm bẩm rồi đứng dậy.)

- Người của Tiêu Cục ta đã ngưỡng mộ từ lâu,mong có một ngày được so tài với họ. Nếu vị huynh đài đây đúng là người của Tiêu Cục thì liệu có thể so tài với ta vài chiêu được chăng?

- Được! Nhưng ở đây không tiện hay là chúng ta sẽ mượn võ đài đằng kia.(Đô Minh không hề từ chối mà nhận lời ngay)

- Ý kiến hay.!

Cả ba người cùng thống nhất đứng dậy rời khỏi quán ăn tiến tới một võ đài gần đó. Đây là võ đài mà hằng năm hai môn phái Tân Nam và Mĩ Phong tổ chức tỉ thí. Cuộc tỉ thí chủ yếu là để cho các đồ đệ hai phái giao lưu trao đổi và trau dồi kinh nghiệm. Võ đài có khoảng cách với mặt sân là 1mét bề mặt khá rộng rãi, toàn bộ được làm bằng đá Hắc Thiết. Đó là một loại đá rất cứng có thể chịu đựng được các đòn đánh mạnh mẽ bằng vũ khí nện xuống nền đá mà không hề bị nứt vỡ. Đá Hắc thiết mặc dù có độ cứng như vậy nhưng không hề khó tìm kiếm mà nó rất phổ biến ở nơi đây, do đó mọi người có thể tha hồ sử dụng võ đài miễn phí mà không cần phải thuê. Không những thế không gian xung quanh võ đài cũng rộng rãi có thể chứa tới 6 nghìn người vì vậy không phải chỉ có những vị khách mời tới mới được vào võ đài xem mà toàn bộ người dân trong thành đều được phép vào xem tỉ thí bên trong. Bên dưới võ đài là một khoảng sân rộng lớn để cho mọi người có thể đứng quan sát diễn biến trên võ đài. Ngoài ra phía nam cách võ đài vài khoảng 30 mét là vài hàng ghế dành cho các vị khách quý.

Câu truyện của ba người này làm nổi hứng tò mò của những người xung quanh trong quán ăn. Nhiều người trong số họ thấy 3 người đi tới võ đài liền đi theo, một số người còn tiến lên làm quen với ba người. Đa số họ đi theo là để có thể chiêm ngưỡng võ công của những người bên Tiêu Cục. Bởi những người vận tiêu này mặc dù xuất hiện rất nhiều nhưng võ công của họ đối với mọi người vẫn là một bài toán chưa có lời giải. Bởi chiêu thức của họ biến ảo khôn lường, nhiều chiêu thức kì lạ không phải tà cũng chẳng phải chính và cũng không một ai biết chiêu thức đó bắt nguồn từ đâu. Và đặc biệt hơn cả là hầu như võ công của những người trong Tiêu Cục đều ngang ngửa nhau, chỉ có võ công của một số ít người là nổi trội hơn cả.

Họ tiến đến võ quán của phái Tân Nam xin phép mượn võ đài để tỉ thí. Sau khi được đồng ý cả ba người cùng tiến vào trong võ đài. Đô Minh Và người họ Khang kia vừa bước lên võ đài thì xung quanh võ đài đã tập trung rất nhiều người. Trong số những người đó một phần là những người trong quán ăn lúc nãy còn lại là những người đi đường họ thấy náo nhiệt nên theo vào để xem.

Người họ Khang kia nhìn xung quanh võ đài một lượt rồi nhìn đối thủ trước mặt.

- Đô Huynh ta có một điều muốn nói trước khi bắt đầu.

- Được Khang huynh cứ nói.

- Trước hết ta xin nói về thân thế. Ta là Khang Thiên là người dòng họ Khang ở thành Thiên Lam.

Đô Minh nghe hai chữ Thiên Lam thì giật mình nhìn về phía khuôn mặt của Khang Thiên.: ' hắn là người dòng họ khang!!! Vậy mà ngay từ đầu ta lại không nhận ra'
Mặc dù biểu hiện nhỏ đó chỉ xuất hiện trên khuôn mặt của Đô Minh trong giây lát nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Khang Thiên. Khang thiên chỉ tay về phía Đô Minh, khuôn mặt hắn trở nên phẫn nộ cùng căm tức, hận không thể lao tới chém người trước mắt ra làm trăm mảnh.

- Tiêu Cục ư? Các ngươi cũng chẳng khác gì bọn tà giáo. Các ngươi đừng tưởng việc các ngươi làm có thể che mắt được mọi người. Nhưng ngươi nhầm rồi những việc tội ác các ngươi làm vẫn không thoát khỏi cặp mắt này của ta đâu.

Mặt của Đô Minh vẫn bình tĩnh không hề có biểu cảm. Nhưng thật ra trong tâm hắn đang nóng như lửa đốt. Hắn nhìn thẳng vào mặt của Khang Thiên với ánh mắt tràn đầy uy áp, trên người hắn tỏa ra nguồn áp lực khắp võ đài, nguồn áp lực làm cho mọi người xung quanh cảm thấy khó chịu, một số người không biết võ công hoặc nội công thấp chân tay run rẩy đứng không vững. Thế nhưng Khang Thiên trên đài vẫn ung dung đi lại chỉ tay vào mặt của Đô Minh và nói.

- Mọi Người ở đây chắc cũng đã biết về vụ ám sát thành chủ thành Thiên Lam - Khang La- chứ? Ta chính là cháu nội của vị Thành chủ đố. Sau khi nghe tin ông nội ta bị ám sát ta đã đích thân rời kinh Thành đề trở về điều tra. Sau một tháng điều tra cẩn thận tỉ mỉ chỉ vài hôm trước ta đã tìm ra nhiều vật chứng cũng như hung khí gây án. Hung khí đó không phải thứ gì xa lạ mà đó chính là chiếc ám khí mà chỉ có Tiêu Cục sử dụng. Mà thời gian đó vừa khớp lại là thời điểm mà bên Tiêu Cục các ngươi có chuyến vận tải hàng qua thành và trước đây các ngươi cũng đã từng có nhiều lần gây hấn với Ông Nội của ta. Tất cả các bằng chứng đều buộc tội các ngươi vì vậy hôm nay ta thay mặt cho Dòng Họ Khang bắt ngươi về để điều tra.

Đô Minh vẫn không biểu hiện gì trên khuôn mặt, hắn nhìn Khang Thiên thêm lần nữa rồi cất giọng đanh thép nói:

- Nói nhiều dư thừa. Có tài thì bắt ta đi.... Lảm nhảm như con nít điếc lỗ tai.

Khang Thiên tức đỏ mặt nhìn Đô Minh:
- Ngươi.... Ngươi.... Được rồi không cần nói nữa ta sẽ bắt ngươi về quy án và sau đó là đồng bọn của ngươi.!!!

Khang Thiên rút từ từ thanh kiếm Ra chĩa về phía Trên người hắn bỗng tỏa ra nguồn áp lực kinh người lấn áp cả sự uy áp lúc nãy của Đô Minh. Làm cho mọi người xung quanh đài phải lui ra xa khỏi võ đài: " Trận này đánh nhau to chúng ta phải tránh ra xa không thì lại "trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết"".
Đô Minh cảm thấy bât ngờ thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh rút kiếm ra:" ta thật chủ quan hóa ra nãy giờ là hắn ẩn giấu thực lực, thật không thể ngờ hắn còn trẻ mà lại có nội lực thâm hậu như vậy. Ta phải lựa tình thế để tẩu thoát thôi.

- Tới đi!!!(Đô Minh Thách thức)

Hắn vừa dứt câu thì Khang Thiên cũng lao tới. Tốc độ của Khang Thiên rất nhanh thóang cái đã tới vị trí Đô Minh hắn vung kiếm chém dọc xuống đầu Đô Minh. Đô Minh chân giậm xuống đất giật lùi lại vung kiếm đỡ những đòn đánh liên tiếp. Kiếm chiêu nhanh mạnh dứt khoát không có kẽ hở của Khang Thiên Làm cho Đô Minh trở nên lúng túng chỉ biết phòng thủ và giật lùi. Đô Minh giật lùi một lúc thì phát hiện mình đã tới gần tới giới hạn của võ đài.
" Cơ hội tẩu thoát của ta đây rồi"
Hắn giả vờ đỡ đòn và giật lùi thêm vài lần thì tới mép sàn võ đài. Đô Minh một tay tung đòn đánh định đỡ lấy kiếm của Khang Thiên một tay đưa ra sau hông cầm lấy chuôi một con dao nhỏ.
Đoán được ý đồ đó của Đô Minh, Khang Thiên chém một nhát thật mạnh từ bên trái hông sang. Đòn đánh mạnh mẽ khiến cho bàn tay cầm kiếm của Đô Minh vừa đỡ đòn đó xong liền bật máu. Đô Minh vội bỏ tay đang cầm chuôi dao kia chuyển sang đỡ lấy bàn tay bị thương.
Không tha cho Đô Minh, Khang Thiên tiếp tục tấn công dồn dập chém liên tục về phía Đô Minh. Đô minh đau đớn đanh rơi thanh kiếm vội ôm tay bị thương nhảy sang bên để tránh. Nhưng tốc độ đó của Đô Minh vẫn chậm hơn một nhịp so với kiếm của Khang Thiên.

.....xoẹt....

Vết chém sượt qua ngực của Đô Minh Làm máu phọt ra. Hắn đau nhói giật lùi ra phía sau cách 3 mét rồi đứng nhìn Khang Thiên một cách cảnh giác. Khang Thiên đứng cách đó 3 mét không vội tấn công, hắn mỉm cười chế diễu.

- Võ công của Tiêu Cục đây sao? Thật là quá tầm thường.

Chương mới hơn