Chương 19: Hoàng Nam Thành

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 19: Hoàng Nam Thành

Phía bắc ngọn Tam Đỉnh Thiên Sơn là một hẻm núi nhỏ, lối vào của nó chỉ đủ rộng bằng chiều rộng một chiếc xe ngựa, xung quanh lối vào hẻm núi cây cối dây leo chằng chịt gợi sự âm u, không những thế nơi đó quanh năm còn mây mù bao phủ che khuất tầm nhìn và đường đi khiến cho cảnh vật bên trong càng trở nên thần bí khó đoán biết. Hẻm núi đó còn được Người dân sống ven núi gọi bằng cái tên gợi sự chết chóc -Cửa Địa Ngục- cái tên đó đã được bắt nguồn từ hàng trăm năm trước. Nguyên do từ xưa đã có rất nhiều người muốn đi khám phá nơi đó nhưng hễ ai đi vào trong đó thì vô tăm biệt tích không hề trở ra. Ngoài ra nhiều người còn truyền miệng cho nhau nghe rằng họ từng đi ngang qua hẻm núi đó nhiều lần và nghe thấy những tiếng vang phát ra từ trong hẻm nghe như tiếng yêu ma quỷ quái kêu gào...

Bây giờ đang là buổi xế chiều, con đường gần hẻm núi đang có hai người ngồi trên xe ngựa đi qua. Họ vừa đi vừa nói truyện vui vẻ. Người áo xanh nhìn về hẻm núi rồi chuyển chủ đề cuộc nói truyện.
- Này Trương huynh có phải hôm qua lại mới có một thiếu niên mất tích gần khu vực hẻm núi kia hả.

- Ừ... Ta cũng mới nghe tin đó sáng nay. Thật tội nghiệp mới tuổi đời còn trẻ mà hắn đã phải bị yêu ma dụ dỗ đi vào nơi khe núi đó. Mà ta vẫn thắc mắc Không biết trong đó thực sự có yêu ma không mà sao nhiều người vào đó là một đi không trở lại như vậy. Hay là chúng ta thử vào đó coi sao, vào một lát rồi ra luôn không nấn ná lâu đâu.! Trên người ta cũng có mang theo bảo vật trấn yêu ngươi không cần phải lo.

- Không nên!! Đừng có mà dại dột ta còn vợ con và mẹ già đang ở nhà chờ ta kiếm tiển trở về.

- Không sao đâu chúng ta có thể buộc sợi dây vào người rồi nối sợi dây đó với dây cương xe ngựa bên ngoài sau đó đi vào. Đảm bảo là an toàn nếu ngươi không phản đối ta có thể tăng thêm tiền thù lao của ngày hôm nay cho ngươi.

Người áo xanh nghe hai chữ " thù lao" liền ngập ngừng không biết có nên nhận công việc mạo hiểm này không? Nếu nhận hắn sẽ có thêm tiền lo cho vợ con, và mẹ già nhưng nếu vậy sẽ rất nguy hiểm nếu hắn chết thì ai sẽ lo cho gia đình của hắn.

- Có lẽ ta sẽ.. Ta... Ơ kia là... có người bước ra từ đó kìa...

Người áo xanh vừa trợn tròn mắt nhìn vừa chỉ tay về phía hẻm núi. Người họ Trương ngồi bên cạnh nghe vậy vội nhìn theo phía cánh tay người áo xanh. Cả hai người cùng chết lặng khi nhìn thấy một thiếu niên bước từ trong hẻm núi ra và đang tiến về phía chiếc xe ngựa- nơi hai người họ đang ngồi.

- Tr... Trư...ơng... Huynh đây l...li..ệu có p..ph..phải sự thật không? Huynh nhéo ta một cái xem nào.... Ái đau quá... đây đúng là thật rồi không phải mộng. Vậy hắn là người hay quỷ vậy liệu hắn là thiếu niên mất tích hôm qua. Chúng ta cứ bình tĩnh hỏi xem sao đã đừng nên manh động vội. Huynh cứ giấu bảo vật trấn yêu đi đã nếu hắn đúng là yêu ma thì lúc đó chúng ta tiêu diệt cũng chưa muộn.

Người họ Trương xong nghe xong gật đầu lia lịa rồi cất cái túi nhỏ vừa lôi ra vào trong lồng ngực. Cả hai lại quay người vào nhau nói truyện linh tinh giả vờ không quan tâm đến sự xuất hiện của người thiếu niên kia.

- Hừ...cái lão già chết tiệt dám thả ta ở cái nơi khỉ ho toàn sương mù chả nhìn thấy cái đường đi nào. May mà ta đã thủ được mấy viên đá phát sáng ở trong động nếu không thì hôm nay khó mà ra khỏi cái hẻm núi ma ám chết tiệt này. Híc nghĩ lại mà vẫn còn sợ tiếng trong đó như tiếng quỷ gào ma khóc vậy ghê chết ta. Phải mấy người yếu tim chắc là lên cơn đau tim chết luôn tại chỗ. A may quá phía trước có xe ngựa. Đến hỏi đường xem sao.

Người này không ai khác chính là Tuấn, hắn mới bị lão Vô Tình thả xuống núi ngay hẻm núi nhiều mây mù, đường đi thì mờ mịt khong rõ, lí do lão đó nêu thật là đơn giản: " ta không muốn gây nhiều sự chú ý " vì vậy nên đã chọn hẻm núi phía nam vắng người mà lại có mây mù bao phủ để thả hắn.

Tuấn tiến tới gần chiếc xe ngựa phía trước rồi dừng lại chắp tay cúi người học theo kiểu người giang hồ thường làm trên tivi mà ngày trước hắn đã xem.

- Xin lỗi hai vị Huynh đài có thể chỉ đường giúp ta được không? Ta bị lạc đường và đang cần đi tới ngôi làng hoặc trấn gần nhất để ở qua đêm.

Hai người ngồi trên xe ngựa quay mặt ra nhìn người thiếu niên, khuôn mặt họ tỏ vẻ ngạc nhiên. Người họ Trương lên tiếng:

- Ngươi không phải người vùng này a. Vậy ngươi tên gì tới từ đâu? Và tới nơi này làm gì?

- A... Quên xin giới thiệu ta tên gọi là Đồ Ngốc. Ta đến từ trên đỉnh núi kia, đi đến chỗ hẻm núi cùng một người nữa nhưng giữa đường thì bị ông ta bỏ rơi thành ra lần mò mãi mới thoát ra khỏi cái hẻm núi quỷ quái đó. Xin hỏi tính danh hai vị để tiện xưng hô... A.

Hai người trên xe nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn người thiếu niên. Người họ Trương tiếp tục lên tiếng.

- Sao có thể? Ngươi bẳng cách nào mà thoát ra được khỏi hẻm núi đó. Trong đó có rất nhiều mây mù và sương khiến cho ánh sáng hầu như không thể chiếu vào, đuốc cũng không thể thắp sáng vì không thể cháy với không khí có độ ẩm cao như ở trong đó. Dù có cách đi lần mò nào cũng không thể thấy đường đi vậy mà ngươi lại có thể.

Tuấn vẫn ra vẻ lễ phép đáp tiếp:

- Đó là do các vị không biết đó thôi chứ ta chỉ cần cầm viên đá phát sáng này là có thể soi đường cho dù trời có tối hay lắm sương như nào.

Tuấn vừa nói vừa lấy một viên đá phát sáng từ trong lồng ngực áo ra giơ lên trước mắt hai người kia.
Hai người thấy viên đá phát sáng lấp lánh thì tròn mắt lên nhìn. Ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ thèm thuồng. Người áo xanh giọng run run.:

- Đó chẳng phải là một viên Kim Thanh Quang ngoại cỡ đó sao? Làm sao ngươi có được nó.? Nói cho ta nghe mau.!

Hai người trên xe cùng nhảy xuống chạy tới gần Tuấn. Hành động của họ rất nhanh thoáng cái đã ở bên cạnh hắn làm hắn giật cảm mình. Nãy giờ quan sát thấy thái độ của họ với viên đá phát sáng trên tay của mình Tuấn đoán chắc rằng viên đá này có giá trị rất cao. Hắn đút viên đá vào lồng ngực áo rồi ung dung nói:

- Đá này là vật ta thấy rất bình thường hai vị có cần phải ngạc nhiên như vậy không? Nơi ở cũ của ta còn cả một kho chứa những viên đá Kim Thanh Quang này nữa.

Hai người nghe xong câu đó nét mặt hai người liền chuyển thành khâm phục. Họ vội vàng tranh nhau nói:

- Vị thiếu niên này ngươi nên đi theo chúng ta, gần đây có một tòa thành nơi hai bọ ta đang sống nơi đó có rất nhiều nhà trọ có thể thuê ở. Hay nếu có thể ngươi về nhà của ta ở đó tuy cơm canh đạm bạc nhưng lại có chỗ ngủ rộng rãi.

- Này cái nhà của ngươi rách nát như vậy thì sao vị Thiếu niên đây có thể ở được. Vị thiếu niên hay là về nhà của ta, nhà ta có rất nhiều phòng trống ngươi có thể ở tạm vài hôm cũng được.

- Hai vị huynh đài thật là tốt bụng việc ở đâu để ta suy nghĩ thêm đã, còn việc về trấn thì mau đi thôi trời cũng sắp chuyển tối rồi đó.

- A mời mời.. Chúng ta cùng lên xe ngựa thôi.

Ba người cùng bước lên chiếc xe ngựa. Trên đường đi họ ngồi nói truyện phiếm, hỏi han nhau,qua cuộc trò chuyện Tuấn cũng biết được tên hai người họ: người mặc áo xanh là Đô Minh còn người kia Là Trương Quân ngoài ra hắn còn biết thêm nhiều thông tin về nơi hắn đang muốn tới.

Một canh giờ sau trời đã nhá nhem tối chiếc xe ngựa của họ dừng lại trước cổng của một tòa thành. Trên cổng thành có ghi chữ Hoàng Nam Thành.

- Tới nơi rồi sao hai vị huynh đài. (Tuấn ngó nhìn cổng thành rồi lại quay ra nhìn hai người kia.)

- Đúng vậy! Bây giờ thì chúng ta phải dắt bộ thôi quy định trong thành không cho phép ngồi trên xe ngựa mà chỉ được dắt bộ thôi.

Cả ba người cùng bước xuống khỏi xe, người mặc áo xanh cầm dây cương ngựa dắt xe ngựa vào cổng thành trước, Tuấn cùng người họ Trương đi theo sau.