Chương 18: Cuộc Chia Li Nhanh Chóng

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 18: Cuộc Chia Li Nhanh Chóng

Tiếng bước chân của Lưu Hoa và Thanh Lan vang vang trong động đá yên tĩnh rồi tắt hẳn. Bây giờ trong động chỉ còn lại Tuấn và Vô Tình. Ông ta cầm lọ sứ nhỏ nhấc miệng nắp ra rồi đổ ra tay một viên thuốc hay linh đan gì đó. Ông ta quay sang nhìn Tuấn bằng ánh mắt chán ghét cùng tức giận.

- Sau khi ta chữa trị xong thì ngươi mau cút xéo khỏi nơi đây. Một tên phế vật tu luyện có đến Ngộ Khí đại viên mãn mà đã bị tàn phế đúng là rắn thần đã nhầm thật rồi. Tại sao rắn thần lại chịu chọn ngươi làm người thừa kế cơ chứ? Tại sao lại không chọn ta?!!!

- Ê này ông định cho ta uống thuốc gì thế. Có tác dụng phụ không vậy? Đừng bảo là ông định giết tôi chỉ vì con rắn nào đó đấy chứ.? Nè nè nhắc trước tôi là bạn Lưu Hoa đang đứng ngoài kia đó ông đừng có mà manh động.

- Câm ngay.!!!

Dứt lời Vô Tình lấy một tay mở miệng Tuấn ra một tay ném viên thuốc đó vào.

- Ực....!!! Ông làm trò gì thế ta chưa nói xo..n..g....

Tuấn chưa kịp nói hết câu thì trong người hắn nóng ran lên. Hắn cảm thấy trong cơ thể mình như đang có thứ gì đó chẩy nhè nhẹ dồn lại về phía các khối cơ bắp trên cơ thể. Những cảm giác đó ngày càng rõ rệt hơn khi nó cuộn xoáy lại tại bắp chân bắp tay của hắn. Mặc dù bắp chân tay đã bị tàn phế nhưng hắn lại vẫn cảm nhận được cơ bắp của mình đang bị xoa bóp thật mạnh. Người hắn toát mồ hôi, khuôn mặt thì đỏ phừng phừng miệng hắn nghẹn ứ không thể kêu lên thành tiếng. Càng ngày khuôn mặt của hắn càng đỏ lên các mạch máu hiện lên rất rõ cả bên má, cổ đôi mắt hắn thì trợn tròn nhìn thẳng lên trần nhà giống như người đang bị bóp cổ.

- Ư...ư...ư.......!!!!!

Đúng lúc này người ngồi bên cạnh quan sát hắn nãy giờ - Vô Tình- đứng dậy niệm chú ngữ rồi điềm chỉ 2 ngón tay lên trán của Tuấn rồi nhấc lên. Sau khi điềm chỉ lên trán xong ông ta còn điểm vào các vị trí khác trên cơ thể hắn như: bắp tay, bắp chân, cơ bụng.... Sau đó mới thu lay lại.
***
Ngoài cửa động.

Lưu Hoa đi qua đi lại hết nhìn lên cửa động rồi lại thở dài. Thanh Lan đứng ở một bên quan sát nãy giờ Lưu Hoa thấy Lưu Hoa sốt ruột cô lại cảm thấy bồn chồn thay. Cảm nhận được tình cảm của Lưu Hoa với Tuấn không bình thường cô tiến tới bên cạnh Lưu Hoa.

- Tiểu thư người thích hắn sao?

- A... Không phải... Không phải.... Ta với hắn chỉ là bạn hữu mà thôi. (Lưu Hoa rối rít trả lời.)

- Bạn hữu ư? Ta lại thấy tiểu thư thích hắn thật rồi. Và không phải thích tầm thường đâu mà tiểu thư đã... Đã.. Yêu hắn mất rồi.

Mặt của Lưu Hoa đỏ rực lên, cô rối rít vội bào chữa:

- Thanh Lan sao ngươi lại nghĩ như vậy. Ta.... Ta... Chỉ coi hắn là bạn thôi. Ta với hắn mới chỉ quen nhau chưa được bao lâu mà. Ngươi không nên nghĩ như vậy.

Thanh Lan nghe xong lời biện minh của Lưu Hoa thì thở dài nhìn về hướng cửa động.

- Nếu vậy thì tốt. Tiểu Thư, như người đã biết rồi đó mặc dù ta danh nghĩa là người hầu của người nhưng thực tế lại là đang theo dõi quán xuyến người theo lệnh của trưởng môn. Trưởng môn cũng đã dặn dò là phải bảo vệ tiểu thư và ngăn cấm người yêu hay thích ai đó. Nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị trách phạt rất nặng, vậy nên tiểu thư đừng đi quá giới hạn là Thanh Lan cảm tạ người rất nhiều.

- Thanh Lan ngươi theo ta cũng được hai năm rồi nhỉ?

- Vâng tiểu thư. Kể từ khi ta đạt tới Đạo Thiên chỉ với một năm đầu tiên trưởng môn đã chú ý tới ta và đã tin tưởng giao trọng trách bảo vệ tiểu thư cho ta. Ta mong ngày mình đạt đến Đại Thừa Kỳ thật nhanh để mau chóng được xuất môn ra thế giới bên ngoài kia tung hoành khắp chốn giang hồ.

Đôi mắt Thanh Lan long lanh, nhìn về phía chân trời xa xa- nơi đang chứa đựng những giấc mộng của mình. Nhưng đôi mắt đó chỉ ánh lên trong giây lát rồi lại vụt tắt, cô quay lại nhìn vào Lưu Hoa với ánh mắt nặng trĩu tâm sự và nỗi lo lắng. Hiểu được điều đó Lưu Hoa tới bên cạnh ôm Thanh Lan vào lòng.

- Ta biết ngươi đang rất buồn. Hai năm qua mặc dù đã nỗ lực tu luyện nhưng ngươi vẫn chưa thể đột phá được Đạo Thiên Hậu kỳ. Điều ngươi mong muốn cũng giống như nhiều người trong phái ta vậy. Thế nhưng con đường Tu Tiên này rất gian khổ và lâu dài không như ngươi nghĩ đâu. Còn một điều bí mật nữa ta mà lâu nay ta không biết có nên nói cho ngươi hay không. Nhưng hôm nay ta đã hạ quyết tâm phải nói ra cho ngươi biết. Sự thật là việc tu luyện tới Đại Thừa Kỳ trong 7 năm là một điều phi lý và không thể thực hiện được trừ khi người đó có linh căn truyền thuyết và có nhiều tài nguyên để tu luyện. Điều lệ đó của bản môn chẳng qua chỉ là để ép các đệ tử phải cố gắng phấn đấu tu luyện để thực lực của môn phái càng trở nên mạnh mẽ hơn thôi. Với linh căn từ trung phẩm trở xuống như Ngươi thì tốc độ tu luyện như vậy là rất đáng khâm phục thế nhưng nếu với tốc độ đó thì cũng phải mất 20 năm nữa thì may ra ngươi mới đạt tới Đại Thừa.

Thanh Lan dường như đã suy sụp hoàn toàn. Cô không dám tin vào điều Lưu Hoa vừa nói thế nhưng Lưu Hoa lại là con của trưởng môn vì vậy điều đó là chính xác vô cùng.

- HAI MƯƠI NĂM!!!! Nói như vậy là ta không còn cơ hội nào để được xuất môn sao? Không không thể như thế được. Vậy còn cha mẹ ta ở nhà thì sao? Ai sẽ chăm sóc cho họ?

- CRRACCK....CRAACKKK..

Tiếng cửa đá va vào nhau vang lên từ phía cửa Động đồng thời Một chàng thiếu niên da vàng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bước ra ngoài.

- Oa cuối cùng ta đã nhìn thấy ánh mặt trời sau bao nhiêu ngày trong cái nhà tù này.

- A... Đồ Ngốc Huynh đi lại được rồi...

Lưu Hoa vui mừng chạy đến không kiềm chế nổi đã nhảy lên ôm lấy cổ người đó. Chàng thiếu niên kia không ai khác chính là Tuấn. Hắn đã được lão Vô Tình tạm thời chữa trị khỏi, hắn bây giờ có thể hoạt động như người thường nhưng riêng việc Tu Luyện thuật tu tiên là không thể. Theo lời dặn của Vô Tình nếu hắn cố tình tu luyện thì có thể sẽ dẫn đến kinh mạch đứt đoạn thêm một lần nữa và sẽ tử vong.

Bị Lưu Hoa ôm chặt lấy cổ Tuấn nhăn mặt lại tỏ ra đau đớn.

- Ái... Ái... Đừng có đụng vào ta, ta vừa mới khỏi thôi đó.

- A... Ta quên.. Xin lỗi huynh...

- Mau đi thôi tên tiểu tử kia. Ta sẽ dẫn ngươi xuống núi. Và nên nhớ ngươi không bao giờ được phép quay lại đây hiểu chưa?

Bên cạnh Tuấn chợt xuất hiện lão Vô Tình từ bao giờ. Ông ta nói bằng giọng lạnh lùng xong liền bước về phía trước đứng đợi hắn.

Tuấn quay sang nhìn Lưu Hoa bằng ánh mắt long lanh tràn đầy sự lưu luyến không muốn xa rời. Không kìm lòng nổi hắn cất tiếng:

- Cô không có món đồ nào trao cho ta làm vật kỉ niệm hả. Thế thôi ta đi đây.

Câu nói cất lên làm xóa tan tâm cảnh Tuấn bước qua Lưu Hoa tiến tới chỗ của Vô Tình.

- Khoan ta có thứ này tặng huynh.

Lưu Hoa chạy tới trước mặt Tuấn rồi nhét thứ gì đó vào tay hắn. Tuấn không mở tay ra xem mà cất luôn vào trong lồng ngực hắn ra hiệu với Vô Tình là đã sẵn sàng. Lão Vô Tình niệm chú tạo đám mây nâng ông ta và Tuấn lên cao. Tuấn quay mặt về phía Lưu Hoa và Thanh Lan đồng thời vẫy tay chào hai người họ.

- Bái bai... Sê iu lết tơ....

Hình bóng của Tuấn và Vô Tình mờ dần rồi biến mất ở phía xa. Lúc này chỉ còn hai cô gái còn đứng đó nhìn nhau bẳng khuôn mặt ngơ ngác.

- hắn nói cái gì mà bái bai, sê iu lết tơ....?? Tiểu thư có hiểu không?

- Ta chị[email protected]@
















-