Chương 20: Bán Kim Thanh Quang

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 20: Bán Kim Thanh Quang

Thành Hoàng Nam là một tòa thành xầm uất với nhiều cửa hàng, quầy hàng bày bán đủ loại hàng hóa. Các thương nhân liên tục qua lại trao đổi hàng hóa với nơi đây khiến nguồn hàng trở nên phong phú đa dạng về chủng loại. Họ thiết lập nên những hội nhóm thương nhân để tăng cường khả năng trao đổi hàng hóa. Những hội nhóm thương nhân vừa và nhỏ mỗi tuần sẽ tổ chức một cuộc đấu giá một lần để bán những món đồ được xếp vào danh sách ít được bày bán rộng rãi. Còn những hội thương nhân lớn, có danh tiếng thì phải mất có khi 3 tháng hoặc 4 tháng họ mới tổ chức một cuộc đấu giá lớn. Trong những cuộc đấu giá lớn họ sẽ đưa ra các đồ vật vô cùng quý giá và khó kiếm được đòi hỏi người mua phải là những người cực kì giàu có.

Thành Hoàng Nam không chỉ nổi tiến là nơi có nhiều cuộc đấu giá với các món đồ quý mà nó còn là nơi nổi tiếng về võ thuật. Trong thành có hai môn phái võ học một là phái Tân Nam, hai là phái Mĩ Phong. Hai phái có võ quán ở xa nhau Phái Tân Nam ở phía bắc thành phái Mĩ phong lại ở phía Nam Thành.
Phái Tân Nam ra đời khoảng 300 năm trước sau phái Mĩ Phong. Phái này khi mới thành lập dạy cho đồ đệ chú trọng chủ yếu đến tốc độ ra đòn sự dẻo dai, điểm chí mạng của đối thủ để ra đòn nhanh chóng hạ gục. Nhưng về sau các đời trưởng môn tiếp theo đã thay đổi đôi chút đó là rèn luyện thêm sức bền của cơ thể.
Phái Mĩ Phong, ra đời trước phái Tân Nam. Phái này thiên về thể lực, khả năng chịu đựng rèn luyện cơ thể là chính, thế nhưng không phải vì đó mà ta coi thường môn phái này bởi môn phái này còn có rất nhiều chiêu thức võ học đòi hỏi phải có sức mạnh của cả cơ thể. Phái này và phái Tân Nam có sự đối nghịch về nội dung dạy nên hai bên luôn sảy ra sự xô xát nhỏ. Hằng năm hai môn phái cũng tổ chức các cuộc thi để đồ đệ hai bên cọ xát thi đấu học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau.
Cách đây 100 năm Từ hai môn phái đó đã xuất hiện 15 vị cao thủ. Năm đó đúng vào thời điểm diễn ra cuộc tỉ thí võ công mười năm một lần của các môn phái trên giang hồ, mười lăm người họ đã gây ra sự ngạc nhiên lớn cho mọi người, họ đánh thắng nhiều trận và gần như bất khả chiến bại. Các Đại môn phái vô cùng ngạc nhiên khi biết được kết quả đó bởi từ trước tới thời điểm đó hai môn phái Tân Nam và Mĩ Phong đều là môn phái nhỏ chưa được nhắc đến trong giang hồ. Vậy mà 15 người của họ đã lần lượt chiếm giữ các vị trí đầu bảng tỉ thí, gây nên tiếng vang lớn. Trong đó có 6 vị từ phái Tân Nam còn 9 vị kia từ phái Mĩ Phong. Vì vậy nên càng ngày càng có nhiều người tới học võ, danh tiếng từ đó bắt đầu nổi tiếng vang xa trong giới giang hồ và hai môn phái càng ngày càng lớn mạnh cuối cùng được liệt vào trong danh sách hai mươi môn phái mạnh mẽ nhất trên giang hồ.

Tất cả những thông tin trên là từ cuộc nói truyện giữa Tuấn và người Họ Trương kia. Hai người nói truyện có vẻ rất hợp nhau nên có điều gì mà Tuấn hỏi hay thắc mắc là người kia trả lời với tất cả gì hắn biết liền.

- ở gần đây có nơi nào giống như tiệm đá quý hay tiệm cầm đồ không Trương huynh?

Tuấn chợt nhận ra trên người mình đang không có một xu nào dính túi. Hắn vội quay sang hỏi Trương Quân gần đó có nơi nào để bán viên đá Kim Thanh Quang kia không. Thật ra ban đầu hắn không biết ngay cả đến cái tên của viên đá đó nhưng cũng may là hai người kia sau khi nhì thấy đã tuột miệng nói ra tên của nó nếu không bây giờ hắn vẫn đang mu ti mù tịt với viên đá phát sáng này.

- A... Hình như gần đây đúng là có một tiệm cầm đồ nho nhỏ. Đệ cần tìm nơi đó làm gì?

- À... Đệ muốn tìm nơi để bán viên đá nhỏ này lấy chút ngân lượng để tiêu. Tại lúc ở hẻm núi đệ bị người đi cùng kia lấy cắp hết ngân lượng để tiêu mất rồi.

Trương Quân nghe vậy mắt sáng lên vội nói:

- A.. Việc đó không cần phải tới tiệm cầm đồ đâu. Đệ có thể bán trực tiếp cho ta được mà ta cũng là thương nhân buôn bán ở đây. Nể tình quen biết ta sẽ lấy giá cao hơn cho đệ,Đệ thấy thế nào có được không?

- A... Thế mà nãy giờ Đệ quên Trương huynh cũng là thương nhân đang thua mua hàng hóa để bán. Hì hì. Vậy huynh có thể trả giá cho viên đá này là bao nhiêu?

Trương Quân mỉm cười rồi lấy trong túi đồ ra cái bàn tính. Hắn gẩy gẩy mấy phát rồi quay sang nhìn Tuấn:

- Bình thường nếu là người khác ta sẽ lấy giá 460kim tệ nhưng ta thấy đệ đang thiếu ngân lượng để tiêu vì vậy ta sẽ lấy nó với giá 500kim tệ. Đệ thấy thế nào có vừa ý chưa?

Tuấn đắn đo một lúc, hắn không biết liệu
Tên Trương Quân kia có lừa hắn không bởi hắn biết những thương nhân hay người có máu buôn bán đều rất xảo trá. Họ có thể giả giá thấp đi tận một nửa và bán cho người khác với giá cao gấp đôi.
Thấy Tuấn đắn đo Trương Quân sốt ruột. Hắn đảo mắt qua ám hiệu cho Đô Minh.
Đô Minh nãy giờ tuy không nói gì nhưng vẫn lắng nghe mọi truyện hắn thấy ánh mắt của Trương Quân liền hiểu ra mình cần làm gì.

- Đồ Ngốc đệ thật là đúng với cái tên. Không cần phải đắn đo đâu Giá mà Trương huynh đưa ra là hợp lí rồi đó. Ngươi không tin có thể đi hỏi thử xem có nơi nào ra giá cao hơn được huynh ấy không. Trong số những thương nhân mà ta từng gặp và quen thì Trương huynh đây là người ra giá thoáng nhất và tốt nhất đó. Mà chưa kể huynh ấy còn chịu thiệt tăng giá thêm cho ngươi 40 kim tệ nữa a.

Tuấn sau khi nghe những lời của Đô Minh thì đã bị thuyết phục hoàn toàn.:" thôi kệ đằng nào mình cũng không biết giá trị của 500 kim tệ là bao nhiêu, mà viên đá đó cũng là do mình chôm chỉa chứ cũng có phải của mình đâu. Có ngân lượng để tiêu là được rồi đòi hỏi lắm lại mất thời gian."

- A... Thực xin lỗi hai huynh chẳng qua là ta đang nghĩ liệu sau này khi tìm được đường về nhà thì có nên bán bớt chỗ đá còn lại trong kho của ta cho Trương huynh đây không ý mà.

- Nếu được thế thì tốt quá! Vậy là đệ đã đồng ý. Ta sẽ chuẩn bị ngân lượng ngay đây. Hôm nay ta vừa đi buôn về vừa hay đang có 400 kim tệ ta đưa đệ dùng trước, còn 100kim tệ kia về nhà ta ta sẽ đưa nốt cho đệ.

Tuấn lấy viên đá kim Thanh Quang ra đưa cho Trương Quân đồng thời nhận 1 sệp giấy ngân lượng. Cầm lấy ngân lượng Tuấn đút luôn vào trong áo.

- Đồ Ngốc, đệ không đếm lại ngân lượng sao? Không sợ ta đưa thiếu a?
(Thấy Tuấn cất luôn tiền Trương Quân thắc mắc hỏi.)

Tuấn biết hành động của mình gây cảm giác lạ cho hai người kia nên vội giải thích.:

- Đây là ta tin tưởng Trương huynh a. Ta thấy huynh là người làm ăn nhanh nhạy nên đoán chắc không có sai sót gì cả phải không Trương Huynh? Haha...

- Đúng vậy. Đệ thật thú vị đó. Tối nay ta mời đệ và Đô Minh huynh về nhà ta đánh chén một bữa cho thật no say có được không.? Hahaaa....

- Được...được... Ta sẽ đến nhà Trương huynh,tối nay cả ba chúng ta không say không về... Hahaaa....

Cả ba người vừa đi vừa cười nói vui vẻ cho đến khi họ dừng lại trước cổng của một ngôi nhà.
Trương Quân tiến đến trước cửa rồi hô lớn:

-Mau mở cửa!!!

Từ sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân rồi cánh cửa được mở ra. Phía trước ba người họ là một người trẻ tuổi. Nhìn cách ăn mặc thì có thể đoán đây là một người hầu. Người này vừa nhìn thấy Trương Quân vội vàng cúi chào.

- Dạ lão gia mới về ạ! Mời người vào nhà mọi người đang ở trong nhà ạ.!

- Tốt ngươi mau vào bảo đầu bếp chuẩn bị cho ta một bàn tiệc để ta đãi khách quý nào.

- Vâng thưa lão gia tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.!

Sau khi dặn dò người hầu xong Trương Quan quay ra mời hai người Tuấn va Đô Minh vào nhà.

Đô Minh đưa con ngựa cùng xe ngựa cho người hầu rồi 3 người cùng đi vào khuôn viên của nhà Trương Quân.