Chương 14: Tu Tiên Cũng Cần Điều Kiện

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 14: Tu Tiên Cũng Cần Điều Kiện

Vài chục phút trước Đâu đó tại lan can của một căn phòng rộng rãi nằm trên một ngọn núi có 5 người đang cùng đứng nhìn cảnh hoàng hôn xuống chân núi. Trong số họ thì có 4 người râu tóc bạc phơ mặc áo màu trắng, người còn lại ít tóc bạc hơn mặc áo màu xanh dương. Nhìn chung họ đều là người đã có tuổi.

- Trưởng môn tình hình kế hoạch tấn công phái Tam Đỉnh Thiên Sơn đang diễn ra rất tốt. Nội gián của chúng ta thông báo rằng bọn chúng vẫn chưa hề biết gì về kế hoạch của ta và vẫn đang gấp rút chuẩn bị cho lễ kỉ niệm 2000 năm thành lập môn phái. Những trưởng lão trụ cột của chúng vẫn đang ở khá xa và sẽ không trở về trong vài tháng tới.(một trong bốn người mặc áo trắng cất tiếng nói)

- Tam trưởng lão ngươi làm rất Tốt!!!. Để xem bọn chúng lần này làm cách nào có thể thoát khỏi bàn tay ta. Lần này ta cũng sẽ quyết rửa mối nhục của môn phái ta cách đây 1000 trước. Các ngươi đã từng giám diệt môn phái của ta bây giờ ta sẽ diệt lại môn phái của các ngươi. Ha... Ha... Ha... (người mặc áo xanh dương nói với giọng tự tin)

- Nhìn kìa trưởng môn trên bầu trời suất hiện thêm 6 ngôi sao sáng. (người mặc áo trắng khác mắt nhìn lên các phía của bầu trời rồi nói bằng giọng ngạc nhiên.)

Vị trưởng môn kia cũng nhìn lên các phía mà người áo trắng đang chỉ. Vị trưởng môn nhìn lên bầu trời một lát rồi giơ tay lên bấm bấm ngón tay cái vào các ngón tay còn lại của bàn tay để làm gì đó. Sau khi bấm và suy ngẫm một chút thì ông ta lấy niệm chú ngữ gì đó, giây lát sau một đám mây xuất hiện dưới chân ông ta, nâng ông ta lên không trung. Ông ta quay người lại nhìn bốn người kia:

- Ta đi có việc các ngươi ở lại tiếp tục bàn kế hoạch tấn công sao cho hoàn hảo.

Nói xong ông ta quay người bay về phía rừng cây. Một lúc sau ông tới gần một cái cây cổ thụ mọc ở vị trí khá trống trải trong rừng cây. Bên dưới gốc cây có đàn yêu thú sói đang đói khát nhìn lên cây bằng ánh mắt thèm thuồng, trên cây là hai tên thiếu niên quần áo rách tơi tả vài cỗ còn dính máu, trên tay của hai người này đều cầm hai thanh kiếm nhỏ. Từ khoảng cách của vị trưởng môn kia nhìn tới thì trông hai người rất tiều tụy lả lướt tỏ ra không còn chút sức lực nào, có thể sẽ bị bọn yêu thú bên dưới nhảy vọt lên kéo xuống làm thịt bất cứ lúc nào.

Quan sát một chút cuối cùng vị trưởng môn kia cũng bay thấp xuống gần cái cây. Đàn sói bên dưới cảm nhận được mối nguy hiểm liền bỏ chạy toán loạn. Hai người trên cây thì nhìn chằm chằm vào người vừa tới.

- Này Hùng tát vào mặt tôi đi.
".... ĐÉT..."
- Ái đau quá vậy là không phải mơ rồi. Thần tiên có thật sao? Ông tiên ơi giúp chúng tôi... Giúp đỡ kẻ nghèo hèn này với... Cho con vài điều ước đi...(Đức và Hùng nhìn nhau sau đó lại nhìn người áo xanh kia. Hai người chắp tay vái lạy cầu khẩn các kiểu, các kiểu, các thứ, các thứ.

Vị trưởng môn kia hạ xuống ngang tầm với cành cây mà hai người đang bám. Ông tiến sát chỗ của họ rồi nói:

- Ta không phải thần tiên cũng không thể cho ngươi điều ước nhưng ta có thể giúp các ngươi trở thành thần tiên được.

- cờ lờ giờ tờ....ông ta nói gì vậy Đức. Này ông lão tôi cảm ơn ông đã cứu giúp nhưng cái mà ông nói giúp chúng tôi thành tiên thì hơi vô lí đó. Đến cả ông còn chưa phải tiên mà đã đòi giúp mới chả đỡ. Thôi dẹp.!!! Đức chúng ta xuống cây đi thôi.

Vị trưởng lão nghe xong giận đỏ mặt. Nhưng vẫn chưa có ý định ra tay dạy họ một bài học.

- các ngươi coi thường ta sao. Nhìn đi!!!

Trên tay vị trưởng môn kia bỗng xuất hiện một thanh trường đao, một cây cung và giỏ mũi tên Ông ta ném xuống dưới gần chỗ hai người vừa trèo xuống.

Hai người lấy làm lạ tiến tới định nhặt cây cung và thanh đao lên.

- Ui da... Nặng quá cái cung này làm bằng gì mà nặng thế.

- Cả cái đao này nữa tôi không tài nào nhấc nổi.

Hai người loay hoay vận sức chổng mông lên trời các kiểu, các kiểu nhưng vẫn không tài nào nâng lên được.

- Nè Đức qua đây nâng cây cung trước cho nhẹ nâng đao nặng lắm.

- ô kê.

- Ui da sao nó vẫn không lên nổi một chút nào.? Nặng quá. Thôi tôi chịu thua. Mà tại sao ông ta nâng được nhỉ. Chắc chắn là ông ta đã dở trò gì với cây cung và thanh đao.

- Tôi không nghĩ vậy đâu Hùng. Từ lúc trên cây xuống tới giờ tôi quan sát thấy ông ta chỉ có giơ tay lên thôi là xuất hiện hai thứ trên lòng bàn tay ông ta rồi. Có lẽ ông ta là nửa người nửa tiên hay còn gọi là... Là gì mà mấy người dân bản địa hay nói ý nhỉ?

- Người tu tiên cụ nội. Có thế mà không nhớ. Thôi thì trời cũng sắp tối ở đây toàn là rừng không biết đi đâu vậy hai ta đi theo lão may mắn có khi lại tu thành tiên thật ý chứ nhỉ. Mà cho dù lão không giúp được ta thành tiên lúc đó chúng ta lại bỏ đi.

Hai người Đức Hùng bàn tới bàn lui cuối cùng họ cũng quyết định đi theo vị trưởng môn kia.

- Này ông kia bọn ta quyết định sẽ đi theo ông.

- Tốt... Tốt!!!

- Nhưng với điều kiện là nếu ông không giúp chúng tôi tu luyện được như ông để thành tiên được thì lúc đó chúng tôi sẽ rời đi. Sau đó ông phải bồi thường thiệt hại cho chúng tôi nữa. Nếu khong đáp ứng thì chúng tôi sẽ không đi theo.

- Được được.!!! Bây giờ các ngươi sẽ chính thức làm đệ tử đầu tiên của ta. Chúng ta sẽ về bản môn trước sau đó sẽ có lễ ra mắt mọi người sau.

Nói xong vị trưởng môn phất tay một cái dưới chân hai người xuất hiện hai đám mây nhỏ nâng họ lên không trung. Sau đó ba người họ cùng bay về phía chân trời xa xa.
" ế mình cưỡi mây được như tôn ngộ không nề. Sướng quá"

*****
-Này cả ngày hôm nay cô đi theo tôi chưa chán hả biểu muội.? Mau về chỗ ở đi.

- Không ta muốn xem chỗ huynh ở là nơi như thế nào.? Huynh mau dẫn ta đi xem đi.

- Chỗ ta ở còn cách xa lắm biểu muội mau về đi trời sắp tối rồi. Mà chỗ ở của ta cũng bề bộn lắm không tiện cho muội xem.
" trời ôi làm cách nào để tống khứ cái con bé này đi đây. Mình đang muốn giấu thân phận thì con bé cứ muốn tới chỗ mình. Thôi thì mặc kệ vậy nó cũng không có bạn bè chắc sẽ không hớt lẻo ai đâu."

Cả một ngày trôi qua Tuấn đã phải đi chơi phục vụ cô bé Như Hoa tinh nghịch. hắn đi đến đâu thì cô bé quyết đi theo bằng được như hình với bóng khiến cho mọi người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt khá ghen tị. Khi trời bắt đầu tối hắn muốn trở về nhà ngay để luyện công bù cho hôm nay thì cô bé Như Hoa vẫn bám theo bằng được tới tận cửa động của hắn.

- A thì ra huynh là một trong những đệ tử của Tam Đại Trưởng Lão. Thể nào huynh không muốn ta tới đây cũng phải. Thôi ta về đây mai sẽ gặp huynh tiếp.

Như Hoa chạy tung tăng rời đi. Đi được một đoạn cô còn không quên quay người lại nháy mắt một cái sau đó vẫy tay. Tuấn thấy vậy cũng vẫy ta hờ hờ cho có lệ rồi quay đầu đi vào trong động.

Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi một chút hắn lại quay ra phòng tu luyện ngâm mình trong nước tiếp tục vận chuyển công pháp. Vận chuyển công pháp một lúc hắn thấy có gì đó không ổn. " tại sao tốc độ tu luyện của ta lại có thể nhanh như vậy được nhỉ trong khi sách có viết rằng người có linh căn bình thường tu luyện sẽ mất có khi hơn một năm người linh căn trung phẩm sẽ tu luyện mất 8 đến 9 tháng người linh căn cực phẩm tu luyện căng lắm là 5 hoặc sáu tháng. Mặc dù có nước này trợ giúp thì sao mình có thể tu luyện nhanh như vậy? Có lẽ nào mình là linh căn cực của cực phẩm. Mình sinh ra là để tu tiên sao hahaha."

Hắn cứ ngâm mình trong nước như vậy cứ thế đã 7 ngày trôi qua. Và không hề ra khỏi động mặc cho cô bé Như Hoa gào thét ngoài cửa động vào các buổi sáng. Vào ngày thứ 7 cơ thể hắn xuất hiện những thay đổi lớn trong người hắn từng làn khí trước kia mỏng manh bây giờ trở nên dày đặc hơn dày hơn chúng cuồn cuộn chảy trong cơ thể hắn đào thải tất cả những thứ độc hại ra khỏi cơ thể. Khuôn mặt hắn toát mồ hôi còn cở thể thì nóng ran dần dần cơn thể hắn càng ngày càn đỏ, nước xung quang vì sức nóng tỏa ra từ cơ thể hắn mà bốc hơi lên trắng xóa cả căn phòng. Dường như nhiệt độ của cơ thể hắn đang càng ngày càng tăng lên người hắn run run rồi hắn chợt mở mắt ngửa mặt lên trời rồi thét dài.

- A... A... A...

Sau khi thét xong hắn gục đầu xuống nước và ngất đi.