Chương 9: Đứa em ngỗ ngược

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 9: Đứa em ngỗ ngược

Chương 9: Đứa em ngỗ ngược

Khuôn mặt Thẩm Tiểu Ái lộ rõ vẻ hoảng hốt, cô vội vàng kéo tay em trai mình, nhỏ giọng nói:

"Em... Chị xin em đó, đừng làm loạn nữa... Mau theo chị ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng tới anh Sở...!"

Thế nhưng tên thanh niên kia lại chẳng đoái hoài tới lời nói của chị gái mình, ngược lại càng ngông nghênh to tiếng:

"Hôm nay không có tiền trong tay, tôi một bước cũng không đi! Bây giờ một là chị mang tiền tới đây cho tôi, vậy thì mọi chuyện coi như đã xong. Hai là tôi cứ ngồi ở chỗ này, để xem ai có bản lĩnh đuổi được tôi ra ngoài!"

Thẩm Tiểu Ái vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nếu như việc em trai cô gây ầm ỹ ở bệnh viện truyền tới tai các lãnh đạo, vậy thì bản thân sẽ không thể tránh khỏi bị kỷ luật.

Mà nếu xui xẻo hơn nữa, có thể ngay cả bát cơm cũng không giữ được.

Phải biết chẳng có cơ quan tổ chức nào muốn tuyển dụng một nhân viên mà người thân của họ lại là thành phần bất hảo, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hình ảnh của tổ chức đó.

Thẩm Tiểu Ái chẳng còn cách nào khác, chỉ đành xuống giọng van xin.

"Tiền... Bây giờ em cùng chị đi tới ngân hàng, sau đó liền rút tiền đưa cho em, có được không?... Chị van em, nếu còn làm loạn nữa, sợ rằng công việc của chị không giữ được, tới lúc đó tiền thuốc thang của cha mẹ..."

"Đừng có lấy cha mẹ ra dọa tôi, chẳng lẽ chị không nghe thấy tôi nói gì sao? Không có tiền, một bước không đi!"

Đứa em trai này từ nhỏ đã được cha mẹ cô chiều chuộng, bởi vậy nên tính cách có phần ngang ngược, lời nói của cô bình thường nó sẽ không để vào tai.

Mà không chỉ Thẩm Tiểu Ái, ngay đến cả cha mẹ cô cũng hết cách, không thể quản thúc nổi nó nữa.

Thẩm Hoàng năm nay đã mười chín tuổi, bởi vì thành tích học tập quá bết bát, cộng với việc thường xuyên tụ tập gây lộn, cho nên còn chưa kịp tốt nghiệp phổ thông đã bị nhà trường khai trừ.

Không học vấn lại không có nghề nghiệp, Thẩm Hoàng kết giao với một đám lưu manh côn đồ, cả ngày chỉ biết tụ tập ăn nhậu, đánh lộn, đua xe...

Tiền hắn tiêu xài hàng ngày đều là do Thẩm Tiểu Ái chu cấp.

Cha mẹ Thẩm Tiểu Ái đã lớn tuổi, hơn nữa sức khỏe của hai người không tốt, ốm đau như cơm bữa, vậy nên chút lương hưu ít ỏi của họ còn chẳng đủ để tự chi trả sinh hoạt phí, càng đừng nói tới chuyện dư ra được xu nào.

Toàn bộ tiền khám bệnh, thuốc men, giỗ chạp... Cùng với ti tỉ thứ chi phí không tên khác, tất cả cũng phải dựa vào Thẩm Tiểu Ái một tay lo liệu.

Vốn dĩ cô có thể tìm được một vị trí công tác nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng bởi vì mức lương của y tá phụ trách khu vực chăm sóc đặc biệt này cao hơn, cho nên Thẩm Tiểu Ái mới cắn răng xin vào đây.

Phải biết ngoài Sở Thiên là con nhà giàu, được đích thân bác sĩ Trương sắp xếp phòng riêng ở đây, thì hầu hết các trường hợp còn lại đều là những bệnh nhân rất nặng.

Bản thân bọn họ không có khả năng tự thực hiện những việc cơ bản như vệ sinh hay ăn uống, mà tất cả đều do y tá chăm sóc làm thay.

Không chỉ vậy, những trường hợp bệnh nặng rất hay gặp phải chuyển biến bất thường, có thể lúc này còn ổn định, nhưng chỉ vài tiếng sau đã ngừng thở rồi.

Bởi vậy nên các y tá ở đây phải túc trực cả ngày lẫn đêm để theo dõi bệnh nhân, gần như không có một giây phút nào được nghỉ ngơi.

Công việc cực khổ như vậy, Thẩm Tiểu Ái cũng đã trải qua suýt soát một năm.

Dẫu rằng mọi thứ không dễ dàng gì, nhưng bù lại cô sẽ có đủ tiền để chăm sóc cho cha mẹ, cùng với chu cấp cho thằng em trời đánh kia.

Mà hiện tại, ngay cả công việc này, sợ rằng cũng không giữ được nữa...

Mắt Thẩm Tiểu Ái hơi nhòe đi, một giọt nước mặn chát bất giác lăn dài xuống gò má.

Sở Thiên đã xem đủ, coi như cũng hiểu được một chút câu chuyện đang diễn ra ở đây rồi.

Bản thân hắn trước kia là một cô nhi, lớn lên trong sự ghẻ lạnh của xã hội, cho nên chưa bao giờ được cảm nhận tình thân đúng nghĩa.

Và cũng chính bởi vậy, hắn mới càng căm ghét những kẻ có phúc mà không biết hưởng, coi rẻ người thân trong chính gia đình của mình.

Sở Thiên liếc mắt nhìn Thẩm Tiểu Ái đang ra sức lôi kéo, cùng với Thẩm Hoàng đang đứng yên bất động trước mặt.

Hắn tằng hắng một tiếng, sau đó hướng về phía Thẩm Tiểu Ái nói:

"Thì ra tiền cô vay tôi, là để cho chú em này hả?"

Nghe thấy những lời mà Sở Thiên vừa nói, trong lòng Thẩm Tiểu Ái lập tức sợ tới run người, nước mắt cũng không nhịn được mà thi nhau chảy xuống lã chã.

Bất kể ngày thường Sở Thiên có đối xử hòa nhã, thân cận với cô đến mức nào đi chăng nữa, thì điều đó cũng không khiến cho Thẩm Tiểu Ái quên đi cách biệt thân phận giữa mình và gã thanh niên trẻ tuổi này.

Nếu như làm cho Sở Thiên phật lòng, vậy thì không chỉ có cô cùng em trai gặp xui xẻo, mà ngay cả cha mẹ cũng chưa chắc đã tránh khỏi bị liên lụy.

Người như hắn, chỉ bằng một câu nói qua loa, cũng đủ sức để cho cả gia đình cô không có nổi một ngày yên lành.

Thẩm Tiểu Ái lo sợ là vậy, thế nhưng ở ngay bên cạnh cô, Thẩm Hoàng lại chẳng để tâm tới tên mặt trắng bệnh tật trước mặt này là bao.

Dẫu sao thì thường ngày hắn cũng chỉ toàn giao du với đám lưu manh, đụng một chút là dùng nắm đấm giải quyết, cho nên đã nuôi dưỡng thành tính cách ngang ngược, coi trời bằng vung.

Mấy tên côn đồ cắc ké chính là phiền phức như vậy, bọn chúng chỉ lăn lộn dưới tầng đáy chót, hoàn toàn chẳng biết gì về xã hội xung quanh.

Nếu như đổi lại là một tên đại ca có máu mặt, sợ rằng sẽ ngay lập tức cúi gập người mà xin lỗi Sở Thiên vì đã làm phiền hắn, rồi sau đó lại cân nhắc xem có thể nhân cơ hội này mà móc nối một chút quan hệ với vị thiếu gia giàu có bậc nhất Đông Hải này hay chăng.

Còn Thẩm Hoàng thì khác, hắn chỉ là loại ranh con mới ra xã hội, hoàn toàn không có khái niệm gì về những người mà hắn không thể chọc vào được.

Trong mắt của đám côn đồ như hắn, chỉ có những Báo ca, Hổ ca... gì đó mới là kẻ mạnh nhất, trâu bò nhất.

Còn đám con cháu nhà quan, thiếu gia nhà giàu, danh môn vọng tộc... Ngay cả mặt mũi của họ ra sao chúng cũng chưa từng nhìn thấy, cho nên trong đầu hoàn toàn không hề để tâm tới những người này.

Thấy đối phương nói chuyện tiền bạc với chị mình, Thẩm Hoàng liền quay đầu trợn mắt nhìn Sở Thiên, gằn giọng nói:

"Tiền là chị tao vay, cứ từ từ, sau này chị tao sẽ trả đủ. Còn mày đã cho vay rồi còn muốn nuốt lời là không xong với tao đâu!"

Sở Thiên cười nhạt, lắc đầu đáp:

"Không phải, chú em đừng có lo, chút tiền đó anh đây còn chưa để trong mắt."

Thẩm Hoàng hơi ngẩn người, cười lớn:

"Haha, hơn bảy ngàn còn không để trong mắt, khẩu khí của thằng mặt trắng này cũng lớn đấy chứ!"

Vừa rồi khi Thẩm Tiểu Ái nói muốn vay tiền, Sở Thiên cũng không hỏi là đối phương cần bao nhiêu, chỉ trực tiếp đưa thẻ cho cô.

Bảy ngàn là tương đương với khoảng trên dưới bảy trăm dollar.

Với Sở Thiên thì mấy ngàn này còn chưa đủ để trả một chai rượu lẻ trên bàn tiệc của hắn, tuy nhiên với người lao động bình thường thì số tiền ấy đã đủ cho một gia đình ba bốn miệng ăn sống dư dả trong một tháng rồi.

Thẩm Tiểu Ái thấy em trai buông lời hỗn xược với Sở Thiên thì sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng níu lấy tay áo của Thẩm Hoàng, run rẩy nói:

"Tiểu Hoàng, sao em dám nói chuyện như vậy với anh Sở... Còn không mau xin lỗi anh ấy đi..."

Thẩm Hoàng hừ lạnh một tiếng khinh thường, giằng mạnh tay ra khiến cho Thẩm Tiểu Ái lảo đảo suýt ngã.

Hắn lườm cô một cái, sau đó sẵng giọng mắng:

"Anh Sở con mẹ gì chứ, chị nghĩ tôi sợ hắn ta à?"

Tiếp theo Thẩm Hoàng lại liếc nhìn Sở Thiên, nhếch mép cười khinh bỉ.

"Thằng mặt trắng này cho chị vay nhiều tiền như vậy, chắc không phải là có quan hệ một chân với nhau đấy chứ?"

Sở Thiên nhún vai, cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.

Loại vô danh tiểu tốt như Thẩm Hoàng vốn không có bản lĩnh gì đáng kể, chẳng qua chỉ vừa mới chân ướt chân ráo ra xã hội, còn chưa gặp người thực sự có thể trừng trị hắn, cho nên mới có thái độ coi trời bằng vung như vậy thôi.

Mà Thẩm Tiểu Ái lúc này vừa vội lại vừa sợ, hơn nữa cô chẳng có cách nào bịt miệng được đứa em trai ngỗ ngược này, chỉ đành phải quay sang phía Sở Thiên liên tục nói xin lỗi.

Thẩm Hoàng thấy thái độ của chị gái, lại càng tự tin vào suy đoán của mình.

Con mẹ nó, thằng mặt trắng này coi như tốt số, cua được bà chị xinh đẹp của mình.

Vốn dĩ còn định mai mối chị gái mình cho đại ca Bưu, bây giờ xem ra chỉ có thể từ bỏ ý định đó mà thôi.

Thế nhưng đối phương có quan hệ như thế với chị mình, hơn nữa trông hắn cũng có vẻ là người có tiền, nếu như mình nhờ chuyện này mà moi được một khoản kha khá, thì coi như cũng không lỗ vốn.

Nghĩ vậy, Thẩm Hoàng liền cười thầm một tiếng, vẻ mặt càng trở nên dương dương tự đắc.

"Này thằng mặt trắng, nghe cho rõ đây này. Chị gái tao dẫu chẳng phải là cành vàng lá ngọc, nhưng cũng rất xinh đẹp, lại chưa từng qua lại với đàn ông. Mày đã chiếm được lợi lộc như vậy, không thể nào cứ im ỉm mà nuốt trôi đúng không? Chí ít cũng phải bỏ ra một chút thành ý chứ hả?"

Sở Thiên bật cười, trong lòng lại càng thêm chán ghét thằng lưu manh đần độn này.

"Mày cười cái gì? Đừng có giả điên, mau nôn ra hai mươi ngàn, bố đây sẽ cung kính gọi mày một tiếng anh rể tốt. Haha, hai mươi ngàn đổi lấy một mỹ nữ, không lỗ chứ?"

"Hai mươi ngàn...?"

Sở Thiên im lặng vài giây, sau đó phun ra một câu:

"Ít như vậy thôi sao?"

Con mẹ nó, mày trâu bò! Hai mươi ngàn vẫn còn ít!?

Thẩm Hoàng mừng như bắt được vàng, vội vàng đổi sang giọng thương lượng:

"Haha, hai mươi ngàn là tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho chị tao thôi. Còn nếu như mày muốn tiếp tục qua lại với chị ấy, vậy thì phải bỏ ra thêm năm mươi ngàn nữa..."

Nhìn khuôn mặt đang vui sướng tới quên mình của Thẩm Hoàng, Sở Thiên không nhịn được mà nhếch miệng trào phúng.

Chơi đùa với loại ngu xuẩn như vậy, quả thực không thể khơi dậy chút hứng thú nào.

"Hai mươi ngàn bồi thường, lại thêm năm mươi ngàn tình phí nữa, vậy tất cả là bảy mươi ngàn có phải không?"

Sở Thiên lắc lắc đầu, nói:

"Cũng không phải là quá nhiều, nhưng mà..."

Thấy Sở Thiên trả lời như vậy, Thẩm Hoàng liền không khỏi tiếc rẻ, trong lòng thầm nghĩ có phải mình đòi hơi nhiều rồi không?

Dù sao bảy mươi ngàn cũng không phải là con số nhỏ, so với thu nhập cả năm của một gia đình bình dân còn nhiều hơn.

"Nhiều quá sao? Nếu không chúng ta tính toán lại, xem có thể giảm một chút hay không..."

"Không phải vậy, mà là..."

Sắc mặt Sở Thiên chợt đanh lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng:

"Thật đáng tiếc, tiền của anh mày đây không phải dùng để nuôi chó...!"