Chương 17: Xuất viện
Bốn giờ chiều, phía trước cổng bệnh viện nhân dân Đông Hải.
Một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang nằm im lìm nơi góc đường, khiến cho những người đi qua không khỏi ghé mắt nhìn theo, trầm trồ không ngớt.
Phải nói rằng đối với bất kỳ ai, dù là nam hay nữ, già hay trẻ đi chăng nữa, thì một chiếc siêu xe đắt đỏ và sang trọng sẽ luôn tồn tại sức hút không thể cưỡng lại được.
Mà chiếc Bentley Mulsanne mang biển số Đông Hải này, cũng không nằm ngoài quy luật đó.
Lúc này nhân viên tài xế mặc vest đen đã đứng ngay bên cạnh cửa sau xe, hai tay bắt chéo đằng trước người.
Nhìn qua bộ dáng giống như đang chờ đợi ai đó của hắn, không khó thể đoán được chủ nhân thực sự của chiếc siêu xe này vẫn còn chưa xuất hiện.
Thời tiết Đông Hải đã vào mùa thu, mặc cho ánh nắng vàng hiu hắt vẫn đang trải dài trên đường, thì nhiệt độ trong không khí vẫn không khỏi hơi có chút se lạnh.
Còn trong lòng Trương Phi Phàm lúc này, dường như lại có một ngọn lửa hi vọng bùng cháy lên hừng hực, khiến cho toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều nôn nóng khôn nguôi.
Trương Phi Phàm là nhân viên tài xế của tập đoàn JK, hiện tại đang công tác trong tổ tài xế phục vụ cán bộ cấp cao.
Năm nay hắn đã sắp bước sang tuổi ba mươi, tuy nhiên vẫn còn đang độc thân, sống cùng với cha mẹ trong một căn hộ chật chội ngoài rìa thành phố.
Không phải vì ngoại hình của hắn quá khó coi, cũng không phải vì tính tình của hắn có vấn đề.
Ngược lại, dáng vẻ bên ngoài của Trương Phi Phàm có thể nói là tương đối dễ nhìn.
Thân cao gần một mét tám mươi, lưng thẳng vai rộng, ẩn sau bộ vest màu đen kia là những múi cơ bắp căng tràn sức mạnh.
Khuôn mặt của hắn vuông vức, hai hàng lông mày khá rậm, thẳng một đường như thanh kiếm sắc.
Làn da hơi ngăm đen chẳng những không khiến cho người đối diện cảm thấy khó coi, mà trái lại càng tôn lên nét khỏe mạnh, vững vàng trên người hắn.
Ngoài ra tính cách của Trương Phi Phàm khá khiêm tốn, cư xử chừng mực trước mặt người lạ, nhưng vẫn rất hào sảng và hài hước khi đi cùng với bạn bè.
Đáng lý ra với những ưu điểm này, Trương Phi Phàm sẽ không khó để tìm cho mình một người phụ nữ phù hợp làm bạn đời.
Thế nhưng hắn lại gặp phải một vấn đề trí mạng - thứ mà bất kỳ cô gái nào sau khi chứng kiến qua cũng phải lắc đầu ngao ngán.
Đó là hoàn cảnh gia đình hắn rất khó khăn, thậm chí có thể nói là khổ sở tới cùng cực.
Cha hắn là một kẻ nghiện rượu lâu năm, sức khỏe đã bị chất cồn tàn phá non nửa thế kỷ, cho nên hiện tại không thể làm được việc gì nữa, cả ngày chỉ ngồi ở nhà thở ngắn than dài, và tiếp tục uống rượu để quên đi hết mọi thứ xung quanh.
Mẹ của Trương Phi Phàm trước kia tần tảo nuôi cả gia đình, nhưng sau khi gặp phải một cơn tai biến nặng thì bây giờ bà ấy đã nằm liệt giường liệt chiếu mấy năm, mọi sinh hoạt đều phải dựa vào người khác giúp đỡ.
Mức lương của một nhân viên tài xế, dù là ở tập đoàn lớn như JK, thì cũng chẳng đủ để Trương Phi Phàm gồng gánh được hai người họ, còn nghĩ gì tới việc cưới vợ sinh con?
Hơn nữa tất cả các lãnh đạo của tập đoàn đều có tài xế thân tín riêng, cho nên công việc của Trương Phi Phàm thật sự cũng chẳng đâu vào đâu.
Phần nhiều thời gian hắn chỉ ngồi chơi xơi nước, thỉnh thoảng mới có cơ hội đưa đón cấp trên mỗi khi tài xế của họ gặp chuyện gì đó đột xuất mà thôi.
Không thể đứng dưới bóng cây đại thụ của lãnh đạo, đương nhiên cũng sẽ không có thu nhập màu mè gì hết.
Cũng bởi lý do này mà khi thư ký của Sở Luân nói cần người đi đón con trai của chủ tịch hiện đang ở bệnh viện, Trương Phi Phàm là kẻ đầu tiên xung phong nhận nhiệm vụ này.
Còn những người khác thì ngược lại, đa số bọn họ đều có phần e dè, không muốn tiếp xúc với Sở Thiên.
Cũng phải thôi, ngoại trừ tên tài xế họ Trương hiện đang vô công rỗi nghề này ra, làm gì có ai muốn chạm mặt với một gã thiếu gia kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt như Sở Thiên?
Sau khi đã đứng đợi ở đây được ngót nghét nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc Trương Phi Phàm cũng nhìn thấy một cậu thanh niên trẻ từ bên trong bệnh viện bước ra.
Sở Thiên xuất viện mà không mang theo bất kỳ hành lý nào cả, bởi ngoại trừ điện thoại và ví tiền của hắn ra, mọi vật dụng cá nhân khác sẽ được nhân viên chuyên trách thu xếp và vận chuyển sau.
Lúc này trên người hắn đã không còn mặc bộ quần áo bệnh nhân nữa, mà thay vào đó là một chiếc áo polo màu vàng nhạt, phối hợp với quần tây màu xanh navy đậm và đôi giày da nâu bóng loáng.
Trang phục vốn không có gì cầu kỳ, khi khoác lên người Sở Thiên lại đem tới cảm giác vô cùng hài hòa, đơn giản mà cuốn hút.
Trương Phi Phàm lập tức nhận ra đối phương, vội vàng tiến tới trước mặt Sở Thiên, cúi thấp đầu chào hỏi:
"Thiếu gia, tôi được phái tới đây đón cậu."
Sở Thiên gật đầu đáp lại:
"Anh là tài xế Trương phải không? Ban nãy thư ký Trần đã liên hệ với tôi, nói là anh đang trên đường tới. Nhưng tôi vẫn còn một số việc cần xử lý, cho nên đi ra hơi trễ, làm phiền anh phải chờ đợi rồi."
Vài lời ngắn ngủi của Sở Thiên đã khiến cho Trương Phi Phàm không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Sở Thiên, tuy nhiên lại nghe được không ít lời đồn đại truyền miệng về tính cách kiêu căng, khó ưa của vị đại thiếu gia này.
Hôm nay được gặp mặt, Trương Phi Phàm mới nhận ra thái độ của đối phương hoàn toàn không giống như những gì mà mình tưởng tượng.
Xem ra tin đồn chỉ có thể nghe cho vui, chứ không thể lấy đó làm căn cứ để đánh giá một người được.
Hình tượng của Sở Thiên trong đầu Trương Phi Phàm lại lập tức cao thêm một bậc nữa.
Không chỉ có tiền, đẹp trai, gia thế hiển hách... Mà ngay cả cách cư xử với người dưới cũng khiêm tốn, lịch sự như vậy...
"Không sao, tôi cũng chỉ mới tới được vài phút thôi. Sở thiếu gia, chúng ta xuất phát ngay chứ?"
Sở Thiên lắc đầu, nói:
"Không vội, chờ một lát nữa đã. Anh Trương này, anh có hút thuốc không?"
Trương Phi Phàm vội vàng đáp lời:
"Tôi không... Nhưng mà trong xe hẳn là có sẵn thuốc lá. Để tôi lấy cho cậu."
"Vậy phiền anh rồi."
Chiếc Bentley Mulsanne này là xe tiếp khách của tập đoàn JK, cho nên bên trong luôn có một chút đồ lặt vặt như khăn giấy, thuốc lá, nước đóng chai...
Sở Thiên nhận bao thuốc từ trên tay Trương Phi Phàm, lập tức nhận ra đây là một bao thuốc lá nội địa cao cấp, thường được phân phối trong các đơn vị hành chính sự nghiệp.
Trước đây khi Sở Thiên còn chưa ra nước ngoài, cũng từng hút qua loại thuốc này, tuy nhiên do giá cả khá đắt đỏ nên chỉ dám thử chơi cho biết thôi.
Bẵng đi mười mấy năm, mà mẫu mã bao bì của nó lại chưa hề thay đổi chút nào, vẫn là một màu đỏ tươi bắt mắt như xưa.
Sở Thiên chậm rãi rút ra một điếu ngậm lên miệng, Trương Phi Phàm liền nhanh tay châm lửa cho hắn.
Sở Thiên rít một hơi dài, cảm nhận được luồng khói nồng đậm pha lẫn vị cay đắng đang tràn vào buồng phổi của mình.
Thoải mái!
Đã mấy tháng rồi hắn không có cảm giác sảng khoái như vậy.
Không tính tới việc cái thứ đồ chơi này độc hại ra sao, thì cảm giác nó mang lại quả thực rất đặc biệt, khó mà diễn tả được bằng lời.
Sở Thiên chầm chậm hút, lại ngẫu nhiên trò chuyện vài câu với Trương Phi Phàm.
"Anh Trương tên đầy đủ là gì nhỉ?"
"À, cái này..."
Trương Phi Phàm gãi đầu gãi tai, nói:
"Vốn tên khai sinh của tôi là Trương Siêu Việt. Nhưng sau này cha mẹ tôi đi xem bói, thầy bói lại bảo rằng tên như vậy quá nặng nghiệp, sẽ vất vả sau này. Cho nên cha mẹ tôi liền đổi lại, gọi là Trương Phi Phàm."
Sở Thiên bật cười:
"Cái tên Trương Phi Phàm hình như cũng không kém là bao, cha mẹ anh quả thực rất để ý đến con trai đấy."
"Haha, thời đi học tôi cũng bị trêu chọc suốt, lâu dần thành quen. Thậm chí bây giờ còn cảm thấy bản thân có cái tên kêu như vậy cũng được tính là một loại năng lực. Có thể khiến người ta nghe qua là sẽ nhớ ngay, muốn quên cũng không dễ..."
"Anh Trương, trước khi tới JK làm tài xế, thì anh có từng làm qua nghề gì không?"
Quá khứ của Trương Phi Phàm thực sự chẳng tốt đẹp là bao, cho nên ngày thường hắn rất ít khi nhắc tới chuyện cũ.
Tuy nhiên khi đối mặt với Sở Thiên, hắn lại không hề giấu diếm gì, thoải mái trả lời:
"Chẳng giấu gì thiếu gia, trước đây khi tốt nghiệp trung học tôi cũng rất có hoài bão, muốn thi vào trường Đại học Lục Quân Đông Hải. Tuy nhiên kết quả không được như mong muốn, thiếu mất... Ừm, chắc khoảng chừng mười một mười hai điểm gì đó..."
Sở Thiên trừng nhìn Trương Phi Phàm, trong giọng nói không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
"Không phải thi đại học thời đó chỉ có ba môn sao? Ba môn mà lại thiếu mười một điểm, vậy là...?"
"Haha, không sai, tôi chính là ba môn chín điểm trong truyền thuyết đây..."
Trương Phi Phàm cười nói:
"Năm đó tôi thi trượt đại học, nhưng vẫn còn mặn mà với binh nghiệp lắm, cho nên mới làm đơn xin tham gia nghĩa vụ quân sự. Mà nói không phải khoe khoang, chứ hồi trước trong đơn vị tôi cũng rất nổi bật, còn suýt được đi học bồi dưỡng để thăng lên chuyên nghiệp đó. Chỉ tiếc..."
Sở Thiên nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi:
"Lại thiếu mười mấy điểm à...?"
"Haha, thiếu gia nói vậy là xem thường tôi rồi. Có câu "không ai uống nước hai lần trên một dòng sông", tôi dù tệ đến mấy cũng sẽ không mắc cùng một lỗi sai tới hai lần chứ?"
Hừ, câu nói đó vốn dĩ không thể dùng trong hoàn cảnh này được...
"Vậy sao anh không tiếp tục theo binh nghiệp, mà lại chuyển sang công tác khác?"
Trương Phi Phàm lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
"Năm đó tôi tuổi trẻ khí thịnh, không giỏi kiềm chế bản thân. Vốn dĩ có thể thuận lợi tiếp tục đi lên, nhưng trong quá trình rèn luyện lại xảy ra xung đột với người khác. Kết quả là bị kỷ luật, con đường tiếp theo coi như đứt gánh, hết hạn nghĩa vụ liền giải ngũ về quê."
Nói đoạn, Trương Phi Phàm thở dài một tiếng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không cam tâm cùng tiếc hận.
Thấy cảm xúc của đối phương đột ngột sa sút, Sở Thiên cũng không tiếp tục hỏi thêm về vấn đề này.
Nhưng Trương Phi Phàm lại không ngừng tại đó, dường như lâu lắm rồi mới có cơ hội giãi bày tâm sự, cho nên hắn muốn trút hết những nỗi niềm đã giấu kín lâu nay trong lòng.
"Người bị tôi đánh lớn hơn tôi hai tuổi, gia đình rất có điều kiện. Hắn cũng giống tôi, học hành không tới nơi tới chốn, tham gia nghĩa vụ là muốn hướng tới suất học bồi dưỡng sĩ quan kia. Tuy nhiên lúc đó trong đơn vị cạnh tranh rất quyết liệt, hắn vì muốn loại bớt một đối thủ, liền nghĩ cách khiêu khích tôi, để tôi không kiềm chế được mà đánh lộn, sau đó bị kỷ luật..."
"Vốn dĩ là một vụ ẩu đả, thế nhưng không biết gia đình hắn lo lót thế nào, cuối cùng lại trở thành lỗi của một mình tôi..."
Sở Thiên vỗ vỗ vai Trương Phi Phàm, muốn an ủi hắn vài câu, nhưng sau một thoáng suy nghĩ lại quyết định chẳng nói lời nào.
Có đôi khi chỉ cần lắng nghe là đã đủ, mọi sự can thiệp khác đều chỉ là thừa thãi.
Lúc này Trương Phi Phàm rốt cuộc cũng đã nói ra hết tất cả, hắn im lặng thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao lại nói chuyện này cùng Sở Thiên, trong khi mình đối phương chỉ vừa mới gặp, hơn nữa giữa hai người họ còn tồn tại khoảng cách rất lớn về địa vị và tuổi tác.
Cũng có thể... Người trước mặt là ai không quan trọng... Mà quan trọng là từ trước tới nay chưa từng có ai quan tâm tới vấn đề này của hắn?
Có lẽ Trương Phi Phàm đã chờ quá lâu để gặp được ai đó sẵn sàng nghe hắn kể lại câu chuyện của bản thân mình.
"Haha, dẫu sao cũng đã qua lâu rồi, giờ nhắc lại vẫn còn hơi bất mãn..."
Trương Phi Phàm cười rộ lên một chặp, giống như đang trút bỏ hết sự buồn phiền trong lòng ra ngoài.
"Không giấu gì cậu, hồi vì muốn được thăng lên chuyên nghiệp mà tôi đã cố gắng rất nhiều. Bắn súng, võ thuật, thể lực... Đều không hề kém các binh sĩ chính quy chút nào. Chỉ tiếc cuối cùng lại không có đất dụng võ..."
Sở Thiên chậm rãi châm thêm một điếu thuốc, sau đó mới nói vài câu khích lệ Trương Phi Phàm, để cho hắn không cần phải quá tiếc nuối những thứ đã qua.
Một khi đã có tài năng, thì dù không thể theo đuổi con đường đã chọn, cũng chắc chắn sẽ có ngày tỏa sáng rực rỡ.
Trương Phi Phàm không tiếp tục nói về mình nữa, mà xoay qua hỏi thăm những chuyện của Sở Thiên khi ở bệnh viện.
Đương nhiên là hắn vẫn rất biết điều, cho nên chỉ tập trung vào vài việc lặt vặt không quá riêng tư mà thôi.
Thời gian cứ như vậy mà thong thả trôi qua, chẳng mấy chốc đồng hồ đã điểm bốn rưỡi chiều.
Cho dù Sở Thiên không nói ra, nhưng Trương Phi Phàm cũng đã bắt đầu đoán già đoán non.
Không biết vị đại thiếu gia này đứng ở đây lâu như vậy, rốt cuộc là đang chờ đợi người nào đây?