Chương 22: Bữa tối gặp cố nhân (2)
Sở Thiên ngồi một mình trong căn phòng dành riêng cho khách VIP, năm đầu ngón tay của hắn nhè nhẹ gõ đều lên mặt bàn, không khỏi lộ ra một chút vẻ nhàm chán.
Từ phía bên ngoài cửa phòng, nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn món khai vị lên, thế nhưng nhân vật chính của bữa tối ngày hôm nay - Thẩm Tiểu Ái - vẫn còn chưa trở lại.
Ban nãy ngay khi hai người vừa lên lầu, cô nàng này nói với hắn là phải đi rửa mặt một lát, sau đó liền bỏ lại Sở Thiên ngồi đợi một mình ở đây.
Khái niệm "một lát" của phụ nữ thực tế rất vô chừng, có thể là một phút, cũng có thể là một giờ, nhanh hay chậm tùy thuộc vào mối quan hệ của họ và người kia.
Ví dụ như khi bạn gái nói "đợi em chọn đồ một lát", thì tốt nhất nên kiếm chỗ nào đó ngồi chờ, bởi vì chí ít trong vòng ba mươi phút tiếp theo cô ấy sẽ không xong được.
Còn khi bạn gái nói "cha mẹ em không ở nhà, anh qua đây chơi một lát"... E hèm, "một lát" này không những tốn rất nhiều thời gian, mà còn cực kỳ hao phí thể lực nữa...
Đương nhiên Sở Thiên cũng hiểu được phụ nữ khác với đàn ông, chỉ tính riêng một việc đơn giản như rửa mặt, cũng sẽ phải đi kèm với nhiều động tác khác, như trang điểm, chỉnh sửa lại tóc tai, quần áo...
Thẩm Tiểu Ái là một cô gái khá đơn giản, không thích trưng diện, cũng không cần tới son phấn màu mè.
Tuy nhiên suy cho cùng cô vẫn là một người phụ nữ.
Mà việc trang điểm và làm đẹp chính là thiên tính của phái yếu.
Bởi vậy nên Sở Thiên hiện tại không cảm thấy quá sốt ruột, lại càng không có ý định thúc giục Thẩm Tiểu Ái, mà chỉ kiên nhẫn ngồi chờ một chỗ mà thôi.
Căn phòng được ông chủ Phùng sắp xếp cho Sở Thiên là phòng VIP chuyên dụng của nhà hàng, rộng rãi và thoáng đãng, hơn nữa còn rất riêng tư, đủ để cho những người đang bên trong không cần lo ngại sẽ bị ai khác làm phiền.
Tất cả vách tường trong phòng đều được ốp gỗ màu nâu nhạt, tạo cho những khách hàng tới đây có cảm giác ấm cúng mà lại không thiếu đi phần sang trọng.
Trên bức tường lớn có treo bốn bức tranh tứ quý mang đậm phong cách Á Đông, cộng thêm với đèn lồng gỗ đứng, chậu cây bon sai xanh tốt và bình hoa làm bằng sứ men xanh, tạo ra một bố cục cổ điển tương đối hài hòa.
Bàn ăn được đặt ở chính giữa phòng là loại bàn tròn lớn đủ cho khoảng trên dưới mười người cùng sử dụng, và cũng được chế tác từ gỗ tự nhiên.
Từ chất liệu tới cách sắp xếp, ngay cả những điểm tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất cũng được tính toán hết sức kỹ lưỡng, đủ để cho người ta thấy được người làm ra chỗ này đã đặt vào đây không ít tâm tư, hao tổn nhiều công sức mới hoàn thành được nó.
Một nơi như nhà hàng Long Tỉnh, bất kể là đồ ăn hay thái độ phục vụ, thậm chí là cả không gian thưởng thức, tất cả đều có thể xếp vào hạng cao cấp.
Bởi vậy cho nên giá cả ở đây đương nhiên sẽ không hề rẻ, thậm chí so với những địa điểm ăn uống khác ở Đông Hải đều cao hơn gấp nhiều lần.
Tuy vậy, điều này lại chẳng khiến cho việc kinh doanh của nhà hàng gặp phải trở ngại gì, mà trái lại còn có vẻ cung không đủ cầu, thường xuyên rơi vào tình trạng hết bàn trước bảy giờ tối.
Dẫu sao thì ở Đông Hải, hay nói rộng hơn là ở bất kỳ địa phương nào, đều không thiếu đi được một bộ phận dân chúng có điều kiện kinh tế khá giả trở lên.
Đối với những người này mà nói, một bữa ăn cho dù có đắt đỏ đi chăng nữa, thì cũng không tới mức nằm ngoài khả năng chi trả của bọn họ.
Trong lúc Thẩm Tiểu Ái không có mặt ở đây, Sở Thiên đã tự mình lựa chọn một vài món ăn đặc sắc của nhà hàng, mà giá cả của chúng đương nhiên phải cao hơn hẳn phần còn lại rồi.
Sở dĩ hắn không chờ đối phương trở lại, là bởi Sở Thiên biết nếu để Thẩm Tiểu Ái tự mình nhìn qua menu, với tính cách của cô chắc chắn sẽ không đời nào chịu để cho hắn phải tốn kém như vậy chỉ vì một bữa ăn tối với mình.
Thẩm Tiểu Ái biết Sở Thiên có tiền, thậm chí là cực kỳ nhiều tiền.
Cô cũng biết bản thân mình so với hắn thua kém rất nhiều, cho nên trong lòng luôn không tránh khỏi cảm giác hơi tự ti.
Mà càng là như vậy, thì Thẩm Tiểu Ái sẽ càng không muốn thấy quan hệ giữa hai người có dính dáng một chút nào tới yếu tố tiền bạc.
Thế nên kể cả khi Thẩm Tiểu Ái có vì Sở Thiên mà ở lại đây, thì có lẽ sau khi nhìn thấy mức giá trên trời của bữa ăn ngày hôm nay, cô cũng sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Sở Thiên dĩ nhiên không muốn thấy việc đó xảy ra, cho nên hắn chỉ đành tự mình sắp xếp tất cả.
Một phần ăn tối bao gồm bảy món, có giá thấp nhất là chín tới mười ngàn, hơn cả một tháng lương của Thẩm Tiểu Ái.
Đương nhiên đây chỉ là phần ăn dạng phổ thông, toàn bộ các món trong đó đều được lựa chọn và phục vụ theo tiêu chuẩn riêng của nhà hàng, bao gồm cả hải sản và trái cây theo mùa không cố định.
Còn nếu muốn thưởng thức những thứ đặc biệt hơn tại đây, ví dụ như Tôm hùm chua cay - món ăn làm nên thương hiệu của nhà hàng Long Tỉnh - thì mức giá sẽ cao gấp vài lần.
Sở Thiên chưa từng dùng bữa với Thẩm Tiểu Ái, cho nên không dám chắc cô có bị dị ứng với hải sản, hoặc là đặc biệt ghét một loại thực phẩm nào đó hay không.
Bởi vậy hắn quyết định gọi trước phần ăn tối dành cho hai người, cộng với một vài món lẻ phục vụ riêng.
Phần khai vị đã được bày biện xong xuôi trên bàn ăn, mà vẫn chưa thấy Thẩm Tiểu Ái quay trở lại.
Một nhân viên nam tiến tới gần chỗ ngồi của Sở Thiên, cúi đầu thấp giọng hỏi nhỏ.
"Thưa ngài, xin hỏi ngài có muốn tạm hoãn món chính không?"
Sở Thiên gật nhẹ đầu, sau đó đứng dậy vươn vai một cái, bước ra ngoài hành lang.
Hắn lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc màu đã vơi đi phân nửa, chậm rãi rút ra một điếu.
Nhân viên phục vụ đang đứng gần đó lập tức cầm bật lửa tới châm thuốc.
Sở Thiên mỉm cười tỏ ý cảm ơn, lại rút từ trong ví ra một tờ năm mươi dollar màu xanh nhạt, đưa ra trước mặt đối phương.
Anh chàng phục vụ kia không dám nhận tiền của hắn, chỉ lắc đầu đáp:
"Thưa ngài, tiền tip của chúng tôi đã được tính vào tổng hóa đơn rồi ạ..."
Sở Thiên vẫn dúi tiền vào tay hắn, cười nói:
"Không sao, cứ cầm đi."
Từ chối một lần là lễ phép, nhưng tới hai lần thì lại khác, làm như vậy sẽ khiến cho khách hàng có cảm giác đang bị coi thường.
Bởi vậy nên nhân viên kia cũng không tiện từ chối thêm nữa, chỉ có thể nhận lấy tiền tip của Sở Thiên, sau đó cúi đầu cảm ơn mà thôi.
Sở Thiên đứng tựa lưng vào bức tường hành lang, vừa hút thuốc vừa kiểm tra tin nhắn trên điện thoại.
Tin nhắn đầu tiên là của Sở Luân, nội dung không gì khác ngoài việc hỏi han Sở Thiên đã về nhà chưa, trên người có chỗ nào cảm thấy khó chịu hay không.
Tiếp đó lại dặn dò hắn phải hết sức chú ý giữ gìn, mấy ngày nay nếu không có việc gì thì nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, tránh đi lại lung tung ảnh hưởng tới thân thể.
Trong giây lát, khóe miệng Sở Thiên hơi cong lên, cảm thấy có một ông bố hờ như vậy cũng không tệ lắm.
Bị cha mẹ ruột bỏ lại trước cổng cô nhi viện ngay khi vừa lọt lòng, cho nên trong suốt mấy mươi năm cuộc đời của mình, Sở Thiên chưa từng một lần được trải qua cảm giác có người thân quan tâm chăm sóc, cho nên chẳng thể tưởng tượng ra được rốt cuộc cảm giác đó là như thế nào.
Chỉ cho tới khi sống lại trong thân xác của gã trai trẻ này, Sở Thiên mới nhận ra được sự ấm áp của tình thân, lần đầu tiên trong đời.
Dẫu rằng thứ tình cảm ấy vốn dĩ không phải dành cho hắn...
Còn có một tin nhắn khác tới từ Lâm Đại Bưu.
Không rõ bằng cách nào mà gã họ Lâm này lại biết Sở Thiên đã xuất viện, cho nên liền nhắn tin chúc mừng hắn tai qua nạn khỏi.
Đương nhiên phần thăm hỏi chỉ là qua loa cho có lệ, mà quan trọng nhất vẫn là Lâm Đại Bưu muốn gặp mặt Sở Thiên, cùng ăn một bữa cơm.
Toàn bộ nội dung tin nhắn không hề nhắc một chữ nào tới lời hứa hẹn của Sở Thiên trước đó, nhưng cả hai người đều ngầm hiểu với nhau rằng Lâm Đại Bưu đã quyết định chấp nhận sự giúp đỡ của hắn.
Khi Sở Thiên đưa ra đề nghị này cũng chưa nhắc gì tới điều kiện của mình, điều này chắc hẳn đã khiến Lâm Đại Bưu phải đắn đo không ít.
Suy cho cùng, trên đời này ngoại trừ tình yêu thương của cha mẹ dành cho con cái, thì làm gì có thứ đồ tốt nào miễn phí?
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nếu không phải là mồi câu thì cũng là bả chuột.
Sở Thiên đề nghị giúp đỡ Lâm Đại Bưu, đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải nhận lại được lợi ích tương đương cho bản thân mình.
Chính bởi vì không biết yêu cầu của đối phương là gì, cho nên mới khiến Lâm Đại Bưu sau khi trở về đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Hiện tại Lâm Đại Bưu nôn nóng hẹn gặp Sở Thiên như vậy, tức là hắn đã có câu trả lời cho bản thân và cũng là cho Sở Thiên rồi.
Cuối cùng thì khát vọng về một cuộc sống thượng lưu vẫn chiến thắng sự e ngại.
Điều này không nằm ngoài dự tính của Sở Thiên.
Tuy thời gian tiếp xúc giữa hai người không nhiều, nhưng Sở Thiên lại có cái nhìn tương đối rõ ràng về con người của Lâm Đại Bưu, cho nên hắn chỉ cần dùng một mũi tên duy nhất liền có thể bắn hạ đối phương.
Sở Thiên rít nốt vài hơi cuối cùng, sau đó tiện tay búng điếu thuốc đã tàn vào thùng rác.
Hắn vừa nhắn tin trả lời Sở Luân xong, còn đang muốn gọi điện cho Lâm Đại Bưu để xác nhận lịch hẹn với đối phương, thì bất chợt để ý thấy có người đang tiến gần về phía mình.
Sở Thiên ngẩng đầu lên quan sát, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngờ vực.
Đối phương là một gã thanh niên trẻ tuổi, ước chừng khoảng mười chín hai mươi gì đó, trên mặt mang theo một chiếc gọng kính màu bạc.
Áo sơ mi trắng cùng quần âu, kết hợp với đôi giày tây màu đen bóng, thoạt nhìn qua cũng có vẻ tương đối chỉn chu, lịch sự.
Mà gã thanh niên kia lại đang cố nặn ra nụ cười thân thiện với mình, cứ như thể quan hệ giữa mình và hắn thân thiết lắm không bằng.
Trong đầu Sở Thiên nhanh chóng lục lọi lại ký ức, cố nhớ xem bản thân và người trước mặt này có quen biết nhau hay không.
"Cậu là Sở Thiên đúng không? Haha, không ngờ lại gặp được cậu ở đây. Thật là trùng hợp đấy!"
Lúc này tên thanh niên kia đã tới ngay trước mặt Sở Thiên, chỉ cách nhau khoảng chừng một hai bước chân.
"Cậu cũng tới đây ăn tối à? Chi bằng ngồi cùng tôi một lát đi? Chẳng mấy khi gặp lại bạn cũ, nhất định phải uống vài chén mới được!"
Sở Thiên liếc mắt nhìn đối phương, trong miệng phun ra mấy chữ.
"Chúng ta có quen nhau sao...?"
Thấy Sở Thiên vẫn không nhận ra mình là ai, trên mặt gã thanh niên kia liền thoáng qua một tia bất mãn, nhưng vẫn tiếp tục duy trì vẻ tươi cười giả tạo.
"Haha, hồi đó trong lớp tôi lúc nào cũng chỉ biết cắm đầu vào học, rất ít giao lưu với bạn bè, cho nên cậu không nhớ ra tôi cũng là bình thường. Tôi là Lý Vân Long, học cùng lớp với cậu ba năm phổ thông. Sao nào, có thấy quen không?"
Sở Thiên mất mấy giây suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra người này.
Tuy rằng hình tượng Lý Vân Long trong trí nhớ của hắn khác xa so với hiện tại, nhưng đúng là trước đây khi còn học phổ thông trong lớp của hắn có một người như vậy.
Phải nói là vẻ bề ngoài của Lý Vân Long bây giờ đã thay đổi rất nhiều, khó trách Sở Thiên ngay từ đầu lại không nhận ra hắn.
Trước đây Lý Vân Long là lớp phó học tập, thành tích có thể coi là đặc biệt xuất sắc, thường xuyên nằm trong danh sách mười người có điểm số cao nhất toàn trường.
Đương nhiên đối với một kẻ theo trường phái ăn chơi hưởng lạc suốt mấy năm cấp ba như Sở Thiên, thì việc này cũng chẳng có gì đáng kể.
Nếu nói Lý Vân Long có điểm đặc biệt gì khiến người ta phải ghi nhớ, thì chắc hẳn là những cuốn sách mà hắn mang theo bên mình.
Mỗi lần Sở Thiên trông thấy Lý Vân Long, thì trên tay hắn luôn luôn cầm theo một quyển sách giáo khoa nào đó, chăm chú lật qua từng trang, bất kể là trong giờ giải lao hay những buổi ngoại khóa.
Đi kèm với đó là vẻ ngoài lúc nào cũng lôi thôi, đầu tóc bù xù, và không thể thiếu được một cặp kính cận dày cộp.
Tất cả tổng hợp lại với nhau, tạo ra ấn tượng duy nhất của Sở Thiên về gã họ Lý này, đó là hình ảnh một con mọt sách chính hiệu.
Tuy nhiên Lý Vân Long của hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.
Cặp kính đít chai kia được thay bằng một chiếc gọng kim loại mỏng màu bạc, mái tóc xơ xác rối bời cũng được cắt tỉa gọn gàng, tạo kiểu thời thượng.
Bộ đồ trên người dù không tính là quá cầu kỳ, nhưng so với mớ quần áo rộng thùng thình, nhàu nhĩ như giẻ lau ngày xưa đã tốt hơn gấp trăm lần rồi.
Tóm lại Lý Vân Long bây giờ trông có vẻ giống một người trẻ tuổi thành đạt, chứ không còn là con mọt sách chán đời như thời phổ thông nữa.
Thấy đối phương dường như đã nhớ ra mình, Lý Vân Long lại tiếp lời:
"Lát nữa ngồi uống vài chén với tôi đi. Đã học chung ba năm trời, bây giờ ra xã hội có thể gặp lại nhau cũng coi như là có duyên."
Sở Thiên liếc nhìn Lý Vân Long, trong lòng thầm nghĩ tên này chắc chắn có vấn đề gì đó.
Mặc dù trên miệng hắn vẫn luôn treo một nụ cười giả lả, nhưng từ ánh mắt cho tới cử chỉ, lời nói đều toát lên một vẻ không chân thật, khiến cho người đối diện cảm thấy như hắn chỉ đang cố tỏ ra thân thiện.
Hơn nữa từ nãy tới giờ hắn còn chẳng thèm hỏi han mình lấy một câu, cũng không nói mấy lời xã giao như thường lệ, mà chỉ nằng nặc đòi mình phải tới ngồi cùng hắn.
Rốt cuộc thằng nhãi này có ý đồ gì?
Chắc không phải ngày xưa mình làm gì có lỗi với hắn, bây giờ có tiền rồi hắn liền quay lại đánh mặt mình đấy chứ...?
Ý tưởng đó vừa thoáng qua trong đầu Sở Thiên, ngay lập tức bị hắn phủi sạch.
Tình huống quái đản như vậy chắc chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết mà thôi...