Chương 21: Bữa tối gặp cố nhân (1)

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 21: Bữa tối gặp cố nhân (1)

Chương 21: Bữa tối gặp cố nhân (1)

Chiếc Bentley Mulsanne đen bóng tựa như một con quái thú lầm lũi lăn bánh trên đường.

Mục tiêu của nó hướng tới là nhà hàng Long Tỉnh - một trong những nhà hàng nổi tiếng bậc nhất thành phố, và cũng là nơi duy nhất trên toàn tỉnh Đông Hải có được ngôi sao Michelin danh giá.

Đây là điểm đến ưa thích của những thực khách có nhu cầu thưởng thức các món ăn mang đậm phong cách Á Đông.

Trong suy nghĩ của nhiều người, một nhà hàng cao cấp và sang trọng phải là một nhà hàng kiểu Tây u với rượu vang đỏ, beefsteak, dao nĩa bạc, ly tách pha lê nhập khẩu...

Đi ngược lại với định kiến sặc mùi sính ngoại ấy, nhà hàng Long Tỉnh chỉ phục vụ đồ ăn châu Á, trên những chiếc đĩa sứ men xanh được sản xuất thủ công trong nước.

Đông Hải nằm ở khu vực ven biển, cho nên nguồn hải sản tươi ở đây cực kỳ phong phú.

Mà chủ nhân của nơi này cũng biết vận dụng rất tốt thế mạnh ấy, bằng chứng là tất cả các món ăn liên quan tới hải sản của họ đều được khách hàng trong và ngoài nước đánh giá rất cao.

Nhất là món tôm hùm sốt chua cay ở đây, nó đã từng nhận được lời khen ngợi hết sức chân thành từ một đầu bếp xuất sắc bậc nhất thế giới - ngài Thomas Cook, người duy nhất sở hữu mười một ngôi sao Michelin - chủ nhân của chuỗi nhà hàng Thomas nổi tiếng khắp châu u.

"Thứ đang được đặt trên đĩa này không đơn giản là một món ăn được chế biến công phu và tỉ mỉ, mà nó còn là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai điều bí ẩn đầy hấp dẫn - biển khơi và nền văn hóa Á Đông."

Ông chủ, đồng thời cũng đảm nhận vai trò bếp trưởng của nhà hàng Long Tỉnh, là một người đàn ông trung niên họ Phùng.

Vì vẻ ngoài có phần phát tướng, cho nên mọi người xung quanh đều gọi ông ta là Phùng mập.

Sở dĩ Sở Thiên chọn nơi này để ăn tối, đầu tiên là bởi đồ ăn ở đây hợp khẩu vị hắn.

Dù đã ở Mỹ mười mấy năm trời, Sở Thiên vẫn cảm thấy bản thân không thực sự yêu thích những món ăn phương Tây.

Ngược lại, nếu như có thời gian rảnh, hắn sẽ ghé qua những nhà hàng món Á ở New York, thưởng thức một chút phong vị cố hương nơi đất khách quê người.

Tiếp theo, phong cách phục vụ và bài trí, sắp xếp ở nhà hàng này rất hợp ý hắn.

Đủ rộng rãi, sạch sẽ và ấm áp, sự yên tĩnh và tính riêng tư luôn được đề cao.

Vả lại... Đây là lần đầu tiên hắn ăn tối cùng với Thẩm Tiểu Ái, cho nên đương nhiên không thể lựa chọn qua loa được, mà nơi này vừa vặn lại hội tụ đầy đủ những yếu tố cần thiết cho một cuộc hẹn như vậy.

Nhân viên bảo vệ thoáng trông thấy chiếc Bentley Mulsanne đang đi tới, lập tức biết người trên xe này không đơn giản, cho nên cử chỉ càng thận trọng và tôn kính gấp bội.

Hắn đứng thẳng tắp phía trước nhà hàng, chờ đợi cho chiếc siêu xe đen bóng kia dừng hẳn, sau đó mới tiến lại gần tiếp đón.

Trương Phi Phàm còn nhanh hơn một bước, hắn vội vàng xuống xe, chạy tới phía sau mở cửa.

Sở Thiên gật đầu nói cảm ơn, tiếp đó lại quay đầu nhìn Thẩm Tiểu Ái, mỉm cười ôn hòa.

"Đến nơi rồi, xuống thôi."

Thẩm Tiểu Ái vâng một tiếng nhỏ như muỗi kêu, nhanh chóng theo Sở Thiên xuống xe, thái độ có vẻ hơi lúng túng một chút.

Trên người cô vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục y tá bệnh viện nhân dân Đông Hải.

Bởi vì đã trải qua cả một ngày dài làm việc, cho nên quần áo của Thẩm Tiểu Ái không tránh khỏi một chút xộc xệch, khó mà giữ được sự phẳng phiu như khi mới giặt.

Đáng lý ra các nhân viên y tế nói chung khi rời khỏi bệnh viện đều phải thay đồ trước, điều này sẽ đảm bảo quy tắc an toàn, không để những mầm bệnh theo bộ đồ họ đang mặc mà phát tán ra ngoài.

Thẩm Tiểu Ái vì việc Sở Thiên rời đi mà choáng váng quá độ, đã quên mất không thay quần áo trước khi ra về.

Cô theo bước Sở Thiên xuống xe, lập tức nhìn thấy một nhà hàng tráng lệ đang ở ngay trước mắt.

Bản thân Thẩm Tiểu Ái chưa từng được đặt chân tới những nơi như vậy.

Theo như trong tưởng tượng của cô, thì tất cả những người tới đây đều là kẻ thành đạt, giàu sang, có địa vị nhất định trong xã hội, vậy nên bọn họ sẽ ăn mặc rất lịch sự, hào nhoáng.

Thẩm Tiểu Ái lại nhìn vào hình ảnh của chính mình đang phản chiếu trên kính xe ô tô.

Mái tóc hơi có vẻ rối bời, trên đầu vốn dĩ có ba chiếc kẹp tóc, nhưng không biết đã đánh rơi ở đâu mất một chiếc rồi.

Khuôn mặt còn sót lại vài vệt nước mắt chưa lau, lấm lem như một chú mèo lười.

Khi nãy ngồi trên xe cùng Sở Thiên, bởi vì hắn cứ tiến sát tới gần, thỉnh thoảng còn thở vào tai cô, khiến cho trong đầu Thẩm Tiểu Ái chỉ cảm thấy vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng, lại không nghĩ ra phải lau sạch mấy vết bẩn trên mặt.

Bộ đồng phục nhân viên y tế màu xanh da trời nhạt, cùng với một đôi dép sục có gắn mấy chiếc sticker hoạt hình...

Ngay lúc này đây, trong lòng Thẩm Tiểu Ái cảm thấy bản thân hoàn toàn bị tách biệt khỏi không gian sang trọng xung quanh, từ chiếc xe bạc triệu tới nhà hàng đắt đỏ.

Nếu như có một nhà văn nào đó cố tình sắp đặt cô vào khung cảnh như vậy, thì dám chắc tới chín mươi chín phần trăm người này là một tác giả thuộc trường phát hiện thực trào phúng...

Sở Thiên bước vài bước, lại không thấy Thẩm Tiểu Ái đi theo, cho nên liền quay lại nhìn cô, cặp lông mày thoáng nhíu lại trông giây lát, lộ ra vẻ thắc mắc.

"Cô sao thế, không vào à?"

Thẩm Tiểu Ái lúng túng cúi đầu, hai bàn tay bỗng nhiên trở nên rất thừa thãi, cho nên chỉ có thể liên tục vân vê vạt áo.

Vài giây sau, rốt cuộc cô nàng này cũng chịu mở miệng, nhỏ giọng như đang thì thầm.

"Tôi... Hay là... Chúng ta đổi sang chỗ khác có được không...?"

Thẩm Tiểu Ái không trực tiếp nói ra, nhưng Sở Thiên vừa nhìn liếc qua liền hiểu được đối phương đang ái ngại điều gì.

Hắn mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Tiểu Ái, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình.

"Không sao, tôi thích cô như vậy, không có vấn đề gì cả."

Đây cũng không phải lần đầu Sở Thiên tự ý nắm tay mình, vậy nên Thẩm Tiểu Ái dù có xấu hổ thì cũng không sinh ra quá nhiều tâm lý phản kháng.

Cô để mặc cho hắn dẫn mình đi, trong miệng vẫn lí nhí mấy lời cằn nhằn vô nghĩa.

"Anh... Đừng có làm như vậy được không... Ở đây rất đông người..."

Sở Thiên giả bộ không nghe thấy cô nói gì, cứ tiếp tục thong thả rảo bước, tiến vào bên trong.

Cả hai người vừa đi tới đại sảnh, thì ngay lập tức có nhân viên lễ tân tiến gần tới phía bọn họ, nhiệt tình chào hỏi.

"Chào mừng quý khách đến với nhà hàng Long Tỉnh. Xin hỏi hai vị đi mấy người, có đặt bàn trước chưa ạ?"

Sở Thiên lắc đầu, đáp:

"Hai người. Chúng tôi chưa đặt bàn."

Nhân viên lễ tân vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, trong lời nói lộ ra vẻ áy náy.

"Rất xin lỗi hai vị, hôm nay nhà hàng chúng tôi đã kín bàn đặt trước, cho nên..."

Thẩm Tiểu Ái cũng nghe thấy những lời vừa rồi của nhân viên kia, ngay lập tức cô liền kéo nhẹ cánh tay Sở Thiên, nói:

"Chúng ta đi chỗ khác đi..."

Sở Thiên mỉm cười, ghé sát vào tai cô thì thầm.

"Nhà tôi có nhiều đồ ăn lắm, hay là..."

Thẩm Tiểu Ái lập tức ngớ người ra, sau đó vội vàng lắc đầu quầy quậy, tỏ rõ thái độ kiên quyết không tới nhà riêng của hắn.

Sở Thiên nhún vai làm bộ tiếc rẻ.

"Tiếc thật... Vậy cứ ăn ở đây đi..."

Sau đó hắn quay sang phía nhân viên lễ tân.

"Cô nói với quản lý, tôi tên là Sở Thiên, sau đó anh ấy sẽ tự biết cách sắp xếp."

Sở Thiên không thường xuyên dùng bữa ở nhà hàng Long Tỉnh lắm, nhưng tên hắn vẫn nằm trong danh sách khách hàng ưu tiên của nơi này.

Hắn biết ở đây luôn có sẵn hai gian phòng VIP, khách hàng bình thường khi tới đây sẽ không được sắp xếp vị trí ở đó, bởi vì hai phòng này chỉ dành riêng để phục vụ số ít những vị khách thân thiết mà thôi.

Nhân viên lễ tân này là người mới, cộng với bản thân Sở Thiên ba tháng vừa qua luôn nằm trong bệnh viện, chưa có dịp tới đây ăn cơm, cho nên dù đối phương có biết tên hắn thì cũng sẽ không biết mặt hắn, đó là chuyện hết sức bình thường.

Không mất quá nhiều thời gian, chỉ một lát sau đã có người tới sắp xếp phòng cho Sở Thiên.

Người này không phải nhân viên quản lý, mà chính là ông chủ của nhà hàng này - Phùng mập.

Ông chủ Phùng từ trong bếp đi tới, thân hình to lớn như hộ pháp cùng với những ngấn mỡ núng nính dưới cằm đang rung lên theo từng bước chân, khiến cho người ta có cảm tưởng rằng ngay cả việc đi lại của ông ta cũng vô cùng khó khăn, vất vả.

Trên mặt ông ta mang theo một nụ cười rạng rỡ, vừa thoáng thấy Sở Thiên từ xa đã vội vàng bước nhanh hơn tới.

"Sở Thiên! Lâu lắm không thấy cậu ghé qua đấy! Tình hình sức khỏe thế nào rồi?"

"Cảm ơn, thân thể tôi bây giờ rất tốt. Mà mới có mấy tháng không gặp, hình như ông chủ Phùng lại phát tướng hơn rồi. Haha, chắc không phải tay nghề nấu ăn của ông cũng tỉ lệ thuận với cân nặng đấy chứ?"

Kiểu đùa giỡn này, nếu như không phải là thực sự thân thiết, thì sẽ khiến cho người nghe cực kỳ phản cảm, thậm chí là giận dữ.

Mà dĩ nhiên Sở Thiên lại không phải là kẻ không hiểu chuyện, cho nên có thể đoán được quan hệ giữa hắn và ông chủ Phùng này không tệ chút nào.

"Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu còn không biết Phùng mập tôi là người thế nào sao? Nhịn ăn dăm bữa nửa tháng cũng không gầy đi, chỉ uống nước lọc không thôi là lại tăng cân vùn vụt..."

Nói tới đây, ông chủ Phùng lại liếc nhìn qua cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh Sở Thiên, nhiệt tình cười nói:

"Thật hiếm có dịp cậu đưa bạn tới đây, bữa cơm hôm nay coi như Phùng mập tôi mời, cũng là chúc mừng Sở Thiên cậu tai qua nạn khỏi... Ấy chết, từ nãy tới giờ cứ mải nói chuyện với cậu ấy, còn quên chưa hỏi quý danh của cô?"

Thấy ông chủ nhà hàng đột nhiên quay sang hỏi chuyện mình, Thẩm Tiểu Ái liền không tránh khỏi lúng túng.

Sở Thiên nhún vai, đáp lời thay cho cô:

"Tiểu Ái là em gái tôi, chắc ông chủ Phùng chưa gặp qua lần nào!"

Phùng mập gật đầu như giã tỏi, hồ hởi đáp:

"Chà chà, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, Sở thiếu gia đã đẹp trai, mà em gái cậu cũng dễ thương như vậy..."

"E hèm, trình độ dùng thành ngữ của ông chủ Phùng quả là thượng thừa, người bình thường khó có thể so sánh..."

Sở Thiên lắc đầu cười nói:

"Chúng tôi lên phòng trước, lát nữa ông có rảnh thì cùng uống một chén nhé!"

"Đương nhiên rồi, hai người cứ dùng bữa trước, xong việc tôi sẽ tới tiếp rượu cậu."

Ông chủ Phùng nhanh chóng nhận lời, sau đó quay sang căn dặn nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh.

"Cô dẫn Sở thiếu gia lên phòng VIP trên lầu ba, sắp xếp người phục vụ cậu ấy nhé... À còn nữa, xong việc cô quay lại phòng ăn lớn, bố trí thêm một bàn ở đó cho tài xế của cậu ấy."

Trương Phi Phàm đang đứng phía sau lưng Sở Thiên, vừa nghe thấy ông chủ Phùng nhắc đến mình liền vội vã xua tay từ chối.

"Không cần phiền phức thế đâu, tôi sẽ chờ ở ngoài..."

"Không được, cậu đã đi cùng Sở Thiên tới đây, thì cũng coi như là khách của tôi. Để cho khách nhịn đói còn ra thể thống gì nữa!"

Ông chủ Phùng ngay lập tức tỏ thái độ, kiên quyết không để cho Trương Phi Phàm phải ngồi đợi ở ngoài.

Nhận thấy sự nhiệt tình của đối phương, Trương Phi Phàm cũng cảm thấy nếu cứ một mực từ chối ý tốt của ông ta thì quả thật là rất thất lễ.

Huống hồ quan hệ giữa ông chủ Phùng và Sở Thiên lại rất tốt, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, cho nên Trương Phi Phàm không thể làm gì hơn là nói một câu cảm ơn.

Ông chủ Phùng đứng tại chỗ vài phút, chờ cho hai người Sở Thiên đi khuất mới quay đầu trở về trong khu vực bếp.

Một nhân viên phục vụ ở gần đó đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc.

Thái độ thân thiết của ông chủ Phùng dành cho gã thanh niên trẻ tuổi kia khiến cho hắn không khỏi thắc mắc trong lòng, cho nên liền quay sang người bên cạnh, mau miệng dò hỏi.

"Người kia là ai thế...? Tôi chưa từng thấy ông chủ khách khí với ai như vậy, lần này đúng là được mở rộng tầm mắt..."

Nhà hàng Long Tỉnh là nơi đẳng cấp bậc nhất Đông Hải, cho nên những người giàu có, nổi tiếng lui tới đây rất thường xuyên.

Thế nhưng không phải ai trong số đó cũng có thể để cho ông chủ Phùng đích thân ra tận nơi tiếp đón.

Nhân viên đứng bên cạnh đã công tác mấy năm, cho nên đương nhiên không thể không biết Sở Thiên là ai.

Thấy đối phương hiếu kỳ về người kia, hắn liền thấp giọng nhắc nhở:

"Con trai chủ tịch tập đoàn JK. Quan hệ giữa hắn và ông chủ thì tôi không rõ, tóm lại là khá thân thiết. Cậu cũng đừng hỏi nhiều, coi chừng đến tai ông chủ thì rắc rối lắm."