Chương 23: Bữa tối gặp cố nhân (3)
Trước đây ngoài thành tích học tập tương đối xuất sắc, cùng tính cách có phần lập dị, cả ngày đánh bạn với sách vở ra, thì trong mắt Sở Thiên Lý Vân Long này không còn gì nổi trội, đáng để ghi nhớ trong lòng nữa.
Vẻ ngoài của hắn không quá thu hút, nhưng cũng không xấu xí tới mức khiến cho người ta ghét bỏ.
Gia cảnh của hắn rất cơ bản, cha làm giáo viên, mẹ buôn bán nhỏ ngoài chợ, có thể tạm gọi là đủ ăn, chứ cũng không khá giả gì cho cam.
Người như Lý Vân Long vốn chẳng hề có một sự liên quan nào tới Sở Thiên, nếu như không muốn nói là hoàn toàn trái ngược nhau.
Ngoại trừ việc đã từng học chung một lớp ra, thì hai người bọn họ giống như hai đường thẳng song song, có đi tới hết đời cũng sẽ không gặp nhau.
Nếu như Lý Vân Long thực sự vui vẻ vì gặp lại bạn cũ, muốn hàn huyên tâm sự một hồi, đương nhiên Sở Thiên cũng sẽ vui vẻ mà tiếp chuyện hắn.
Thậm chí kể cả khi đối phương không thực sự coi hắn là bạn, mà chỉ muốn dựa vào quan hệ trước đây để tìm kiếm một chút lợi ích gì đó cho bản thân đi chăng nữa, thì cũng đâu có sao.
Rốt cuộc thì con người sống trên đời có mấy ai không màng tới hai chữ danh lợi?
Từ trước tới nay đã có rất nhiều kẻ vây quanh tìm cách lấy lòng Sở Thiên, mà hầu hết trong số đó đều muốn nhận được lợi lộc từ hắn, cho nên nhìn nhiều đã thành quen, Sở Thiên không còn quá phản cảm với hành vi tương tự như vậy nữa.
Tuy nhiên thái độ của Lý Vân Long lại rất kỳ quái.
Không phải là niềm vui khi gặp lại cố nhân, càng chẳng giống như đang muốn nịnh bợ, cầu cạnh gì Sở Thiên.
Mà Sở Thiên có cảm giác như đối phương đang tỏ ra trào phúng và chế giễu mình vậy.
Nhất là bên trong ánh mắt của Lý Vân Long, mỗi khi nhìn lướt qua Sở Thiên, đều ẩn chứa một tia đắc thắng, chẳng khác nào một vị đại tướng kiêu hùng đang đối diện với bại tướng dưới tay mình vậy.
Điều này khiến cho Sở Thiên không khỏi thắc mắc, rốt cuộc đối phương muốn gì ở mình đây?
Không phải là tiền, không phải là tình cảm, chẳng lẽ... Thực sự muốn đánh mặt sao...?
Đương nhiên ý nghĩ thoáng qua đó chỉ là một chút hiếu kỳ nho nhỏ mà thôi, nó còn chưa lớn tới mức có thể khiến cho Sở Thiên bỏ công sức ra tìm hiểu.
Hắn vốn dĩ không có ác cảm với Lý Vân Long, nhưng lại càng không thích thái độ hiện tại của đối phương, cho nên liền trực tiếp đưa ra một quyết định rất đơn giản.
Không quan tâm tới tên nhãi này nữa, chẳng phải là xong rồi sao?
Mặc xác gã họ Lý kia, cũng chẳng cần quan tâm tới ý đồ của hắn, dẫu sao thì hắn cũng không có đủ khả năng để gây chuyện với mình.
Tâm tư của Lý Vân Long đối với Sở Thiên chắc chắn không tốt đẹp gì, nhưng là một người có phong độ, có hàm dưỡng, Sở Thiên vẫn đáp lại hắn một cách lịch sự.
"Hôm nay tôi còn phải tiếp khách, có lẽ không tiện ngồi cùng cậu rồi... Tiếc thật, thôi đành để lần sau vậy!"
Người bình thường nghe qua đều hiểu Sở Thiên chỉ đang chối khéo mà thôi, đơn giản là hắn không muốn cùng ăn cơm với Lý Vân Long, chứ chẳng có lần sau nào hết.
Thế nhưng Lý Vân Long lại cứ cố tình tỏ ra mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn lờ đi ý tứ từ chối của Sở Thiên, chỉ chăm chăm làm mọi cách thuyết phục hắn.
"Không sao, cậu đưa cả bạn qua ngồi chung cũng được, tôi mời! Càng đông càng vui mà... Haha, không cần ngại thay tôi đâu, dù sao tôi cũng không đi một mình!"
Nói đoạn, Lý Vân Long lại nhìn chằm chằm vào mặt Sở Thiên, vẻ mặt lộ rõ sự chờ mong.
Sở Thiên cảm thấy tên này càng lúc càng phiền phức, cho nên liền phất tay, nói:
"Cậu cũng có khách, chúng tôi ngồi cùng sợ rằng không tiện. Hơn nữa người bạn này của tôi tính tình hơi nhút nhát, không thích giao tiếp với người lạ..."
Sở Thiên còn chưa kịp nói hết câu, thì Lý Vân Long đã không nhịn được mà ngắt lời hắn, nụ cười tự đắc trên mặt càng nồng đậm hơn mấy phần.
"Haha, không sao, tôi đi cùng với bạn gái. Mà cô ấy cũng là bạn học cấp ba của chúng ta đấy!"
Thấy thái độ mãn nguyện của Lý Vân Long, trong đầu Sở Thiên lập tức nảy ra một suy đoán, cho nên liền cố ý hỏi lại:
"Cậu có bạn gái rồi à, chúc mừng nhé! Mà cô ấy là ai vậy, tôi có quen không?"
"Haha, chính là Lưu Khiết, hoa khôi của lớp chúng ta đó, cậu nhớ ra chưa?"
Quả nhiên là vậy!
Chẳng trách tên Lý Vân Long này lại cứ một mực muốn lôi kéo mình tới ngồi cùng hắn, thì ra là mục đích chính là để thị uy...
Đúng vậy, Lưu Khiết là một trong số rất nhiều cô gái đã từng có quan hệ tình cảm với Sở Thiên, hay gọi theo cách đơn giản hơn là người yêu cũ của hắn.
Trước đây khi còn học phổ thông, mấy người rảnh rỗi trong trường của Sở Thiên có làm ra một bản danh sách mỹ nữ học đường.
Lưu Khiết chính là một trong số những người nhận được nhiều lượt bình chọn nhất.
Kết quả này không hề khiến cho mọi người bất ngờ, bởi lẽ vẻ ngoài của cô nàng này thực sự rất xinh đẹp, hơn nữa vóc dáng còn hơn xa so với bạn bè đồng trang lứa, thậm chí không hề thua kém với mấy cô người mẫu trên truyền hình.
Năm đó Lưu Khiết mới mười bảy tuổi, nhưng chiều cao đã suýt soát chạm ngưỡng một mét bảy mươi lăm, so với Sở Thiên còn trội hơn mấy phân nữa.
Khuôn mặt chuẩn V Line và sống mũi cao ngất, hoàn toàn tự nhiên một trăm phần trăm, chứ không hề trải qua bất kỳ cuộc phẫu thuật chỉnh hình nào.
Chiếc cằm thon thon cùng bờ môi đỏ hồng căng mọng nóng bỏng đem đến sức hút vượt qua giới hạn tuổi tác, đủ để khiến cho bất kỳ nam sinh nào trong trường cũng phải thèm khát tới chảy nước miếng.
Lại thêm cặp chân dài miên man, bờ mông không lớn lại vừa vặn kết hợp hoàn hảo với vòng eo thon thả tạo nên một đường cong tuyệt mỹ không bút nào tả xiết...
Nhưng đó vẫn chưa phải là điểm mấu chốt nhất.
Điều khiến cho ngay cả một kẻ luôn luôn kiêu ngạo như Sở Thiên cũng phải để ý tới Lưu Khiết, chính là đôi mắt của cô.
Một đôi mắt phượng mang đầy vẻ mê hoặc, chẳng khác nào mỹ nhân bước ra từ trong tranh cổ.
Nếu như Thẩm Tiểu Ái lớn hơn Sở Thiên hai tuổi, lại tạo cho hắn cảm giác như cô chỉ là một đứa trẻ, khiến cho người ta muốn yêu thương chiều chuộng.
Thì Lưu Khiết lại giống như một cô gái trưởng thành, tự tin và cá tính.
Thứ xúc cảm mà cô đem tới cho người đối diện là sự hấp dẫn và mê hoặc tới khó tả.
Tính cách của Lưu Khiết rất hoạt bát và năng động, đồng thời giọng hát lại tương đối dễ nghe, cho nên khi còn học phổ thông cô chính là hạt nhân văn nghệ của cả trường.
Bởi vì chất giọng trời sinh trong trẻo và cao vút, mỗi bài hát mà cô thể hiện đều mang tới cho khán giả những âm hưởng vô cùng đặc biệt.
Vừa xinh đẹp, hoạt bát, lại vừa có tài năng thiên phú.
Một cô gái như vậy, đương nhiên sẽ không thoát khỏi tầm mắt của gã thiếu gia họ Sở rồi.
Sở Thiên khi ấy đã từng trải qua vài mối quan hệ, tuy nhiên tất cả đều chỉ giới hạn ở mức tình yêu tuổi học trò dễ hợp dễ tan mà thôi.
Cho nên có thể nói Lưu Khiết chính là người đầu tiên ghi lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng hắn.
Mà ở chiều ngược lại, Sở Thiên cũng là người đàn ông đầu tiên bước vào cuộc đời cô.
Bởi vì Lưu Khiết khá nổi tiếng trong trường, quen biết với nhiều người, hơn nữa lại rất dạn dĩ khi tiếp xúc với nam giới.
Cho nên ban đầu Sở Thiên còn cho rằng Lưu Khiết cũng là người từng trải trong tình trường, mà không hề biết rằng bản thân mình chính là người con trai đầu tiên có quan hệ thân mật với cô.
Đã là như vậy thì Sở Thiên cũng không cảm thấy cần phải kiêng dè điều gì nữa.
Thời điểm hai người đã chính thức qua lại được khoảng hơn một tháng, lại rơi vào đúng kỳ nghỉ hè, cho nên Sở Thiên liền mời Lưu Khiết cùng đi du lịch với mình.
Trong căn phòng cao cấp nằm ở tầng trên cùng của một khách sạn năm sao, có tầm nhìn bao trọn cả bờ biển Đông Hải.
Sau một bữa tối với ánh nến lung linh, hoa hồng, bánh ngọt, và đương nhiên không thể thiếu được rượu vang đỏ.
Dưới sự thúc đẩy của men say, giữa hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ.
Sáng hôm sau khi Sở Thiên thức dậy, thì phát hiện trên tấm khăn trải giường có một vết máu đỏ tươi...
Mối quan hệ giữa hai người kết thúc sau đó vài tháng, mà nguyên nhân chính chắc hẳn không cần phải nói ra thì tất cả mọi người cũng đều có thể đoán được.
Sở Thiên khi ấy chỉ là một tên thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, cho nên trong suy nghĩ của hắn việc có nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh giống như sự khẳng định cho sức hút của bản thân mình vậy.
Dĩ nhiên điều đó có thể thỏa mãn được cái tôi của cậu trai mới lớn, nhưng lại làm cho người đang ở bên cạnh hắn vô cùng thất vọng và đau lòng.
Lưu Khiết cũng rất dứt khoát nói lời chia tay, mặc cho Sở Thiên có là người đầu tiên bước vào thế giới ái tình của cô đi chăng nữa.
Bởi vậy mới nói, thế giới thực tại và thế giới tiểu thuyết khác nhau rất nhiều.
Trong những bộ tiểu thuyết hậu cung nhan nhản trên mạng kia, nhân vật chính càng có nhiều người tình, thì càng khiến cho độc giả cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn hơn.
Tác giả đương nhiên sẽ không ngần ngại mà thuận theo ý muốn này, cho nên tất cả những nhân vật nữ trong truyện đều sẽ vui vẻ chung chồng, sống hòa thuận với nhau như người một nhà.
Tính cách đa tình, ở bên trong tiểu thuyết hậu cung, chính là một ưu điểm cần có của đấng nam nhi.
Còn ở ngoài đời thực, sự đào hoa giống như một liều thuốc độc được ngụy trang dưới lớp vỏ ngọt ngào.
Nó có thể khiến cho người ta say mê trong khoảnh khắc, nhưng cũng đồng thời hủy hoại bản thân kẻ sử dụng và cả những người xung quanh hắn nữa.
Sở Thiên còn đang chìm đắm trong những ký ức cũ, thì Lý Vân Long đã đưa hắn trở về với thực tại:
"Haha, không cần phải ngạc nhiên đâu, chúng tôi quen nhau cũng một thời gian rồi."
Thấy đối phương dương dương đắc ý như vậy, Sở Thiên không khỏi thở dài một hơi, trong lòng thầm cảm thán Lưu Khiết không hiểu sao lại nhìn trúng một kẻ như thế này nữa.
Tới lúc này thì rốt cuộc Sở Thiên cũng đã hiểu được ý đồ của Lý Vân Long.
Thế nhưng càng tỏ ra như vậy, lại càng chứng tỏ trong lòng Lý Vân Long vẫn còn rất nhiều khúc mắc về mối quan hệ trước đây giữa Lưu Khiết và Sở Thiên.
Một kẻ lợi dụng người phụ nữ làm công cụ để thị uy, dù trong trường hợp nào đi chăng nữa cũng đều cho thấy kẻ đó đang tự ti.
Tất nhiên nghĩ như vậy là một chuyện, còn can thiệp vào hay không lại là chuyện khác.
Dẫu sao thì đây cũng không phải là việc của Sở Thiên, quan hệ giữa hắn và Lưu Khiết đã chấm dứt từ lâu rồi.
Dù cho lúc ấy hắn có là người sai, hay chuyện tình này có bao nhiêu phần tiếc nuối đi chăng nữa, thì tới bây giờ cũng đã không còn quan trọng.
Hai người đã có cuộc sống riêng của mình, cho nên tốt nhất là đường ai nấy đi, tránh để bản thân và đối phương phải khó xử.
Sở Thiên nghĩ vậy, cho nên vẫn quyết định sẽ từ chối lời mời của Lý Vân Long.
Thế nhưng đúng vào lúc này, sự việc lại phát sinh tình huống nằm ngoài dự tính của hắn.
Thẩm Tiểu Ái đã trở lại.
Mặc dù trên người cô vẫn mặc bộ đồ y tá của bệnh viện, thế nhưng khuôn mặt lấm lem đã được rửa sạch sẽ, hơn nữa còn tô thêm chút son hồng phơn phớt.
Mái tóc vốn hơi có chút rối bời cũng được tỉ mỉ chải chuốt lại theo nếp, dùng một chiếc kẹp tóc lớn để kẹp gọn lên, lộ ra phần gáy trắng muốt như ngó sen.
Hơn nữa vẻ xấu hổ trên mặt Thẩm Tiểu Ái đã tiêu tán gần như không còn, mà thay vào đó là ánh mắt tươi vui rạng rỡ cùng với nụ cười đơn thuần.
Sở Thiên khẽ gật đầu, cảm thấy cô nàng này vui vẻ như vậy, so với bình thường càng dễ thương hơn rất nhiều.
Hắn nhìn về phía Thẩm Tiểu Ái, thấy cô đang vẫy vẫy tay với mình, khóe miệng liền nhếch lên thành một đường cong.
Thế nhưng khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đang đi cùng với cô, thì Sở Thiên lại không nhịn được mà nhíu chặt lông mày.
Vừa quen thuộc, lại có một chút vẻ xa lạ...
Người đó không phải ai khác, mà chính là bạn gái cũ của hắn, và cũng là bạn gái hiện tại của Lý Vân Long - Lưu Khiết!