Chương 16: Tai họa ngầm

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 16: Tai họa ngầm

Chương 16: Tai họa ngầm

Một tháng tiếp theo, cứ như vậy mà chầm chậm trôi qua.

Trong suốt quãng thời gian này, cuộc sống của Sở Thiên về cơ bản là sóng yên biển lặng, không có phát sinh thêm biến cố nào đáng kể.

Sở Luân thỉnh thoảng vẫn tới thăm hắn, nhưng không còn đều đặn mỗi ngày nữa, mà thời gian của mỗi chuyến thăm nom cũng bị giảm bớt đi khá nhiều.

Có vẻ như tình hình của tập đoàn không được khả quan cho lắm, vậy nên mới khiến một người yêu thương con cái hơn cả bản thân mình như Sở Luân buộc phải dành nhiều thời gian cho công việc hơn nữa.

Mỗi lần ông ta tới thăm Sở Thiên đều chỉ nói chuyện phiếm, hỏi han bình thường, hoàn toàn không nhắc một chữ nào tới việc kinh doanh của mình.

Thế nhưng thông qua thái độ của Sở Luân và thư ký Trần, Sở Thiên vẫn có thể đoán được mọi thứ dường như đang rất bất lợi với ông già hắn.

Điều này khiến cho trong lòng Sở Thiên nảy sinh một sự lo lắng, vừa là cho Sở Luân, vừa là cho cái ô lớn JK đang che trên đầu mình.

Hắn cũng không cố tình dò hỏi về những vấn đề mà tập đoàn đang gặp phải từ chỗ Sở Luân, bởi lẽ với tình trạng hiện giờ của mình, Sở Thiên không có cách nào trực tiếp can thiệp vào chuyện kinh doanh của ông già.

Mà dù hắn có thực sự đưa ra câu hỏi đi chăng nữa, thì với tính cách của Sở Luân, chắc chắn một trăm phần trăm ông ta sẽ chẳng hé răng nửa lời.

Người cha hờ này của hắn chính là như vậy, khó khăn của bản thân thì tự tay giải quyết, tuyệt đối không để phiền tới người khác, mà nhất lại là người thân trong gia đình.

Càng huống hồ trong mắt Sở Luân, Sở Thiên bây giờ chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.

Ngoại trừ bản lĩnh tán gái ăn đứt ông ta ra, thì cậu quý tử này chẳng còn điểm nào thực sự nổi trội nữa.

Đem chuyện kinh doanh nói cho con trai, vừa không thể giải quyết được vấn đề, lại vừa khiến cho nó phải lo lắng, gây ảnh hưởng xấu tới việc phục hồi sức khỏe, Sở Luân khẳng định sẽ không làm việc vô bổ này.

Bởi vậy nên Sở Thiên chỉ có thể tạm gác chuyện này lại, chờ sau khi ra viện sẽ tính toán lại một lần, xem xem có thể tìm ra đối sách nào hay không.

JK bây giờ chính là gốc rễ của Sở Thiên, nếu như tập đoàn gặp phải những biến cố bất lợi, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới kế hoạch tương lai của hắn.

Cũng trong khoảng thời gian một tháng này, Lâm Đại Bưu đã tới bệnh viện thăm hắn hai lần, mà mỗi lần đều mang theo những món quà khiến cho Sở Thiên phải dở khóc dở cười.

Lần đầu là khoảng mấy ngày sau cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người.

Hôm đó Lâm Đại Bưu tới nơi vừa lúc Sở Thiên đang nói chuyện phiếm với Thẩm Tiểu Ái, trên tay hắn cầm theo gần chục chiếc túi lớn nhỏ, bên trong đựng đầy những thứ cây cỏ khô quắt, nhìn qua vô cùng kỳ quái.

Vừa trông thấy Thẩm Tiểu Ái ở cùng một chỗ với Sở Thiên, nét tươi cười trên mặt Lâm Đại Bưu lại càng trở nên rạng rỡ bội phần.

Trong đầu hắn không ngừng tự khen bản thân có con mắt tinh tường.

Quan hệ giữa hai người này chắc chắn không chỉ đơn giản là y tá và bệnh nhân...

Món quà mà hôm nay Lâm Đại Bưu chuẩn bị cho Sở Thiên, đã khiến hắn phải hao tốn không ít tâm tư, suy nghĩ mất mấy ngày trời mới quyết định được.

Lâm Đại Bưu cùng hai người chào hỏi xã giao vài câu, sau đó liền giải thích một lượt về mớ thảo dược không rõ nguồn gốc trên tay mình.

Ý của hắn đại khái là Sở thiếu gia được các y tá chăm sóc rất cẩn thận, sợ rằng cơ thể không đủ khang kiện, cho nên bản thân liền đặc biệt mang tới một ít thuốc bổ.

Nói xong Lâm Đại Bưu liền tìm cớ chuồn ngay, để lại Sở Thiên lúc này đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

Được các y tá nhiệt tình chăm nom, cùng với việc cơ thể không khỏe mạnh, có gì liên quan không?

Mãi cho tới khi hắn xem kỹ mấy món "quà" của Lâm Đại Bưu, Sở Thiên mới vỡ lẽ, không nhịn được mà cười mắng một câu X con mẹ nó.

Sâm cau, nhung hươu, cá ngựa, đông trùng hạ thảo, dâm dương hoắc, ba kích...

Con mẹ nó tất cả hơn mười túi lớn nhỏ, đều là những vị thuốc bổ thận tráng dương!?

Sở Thiên không nhịn được liếc mắt sang phía Thẩm Tiểu Ái, liền trôngg thấy khuôn mặt của cô nàng này vẫn còn rất ngơ ngác, giống như không hiểu những thứ kia có tác dụng gì.

E hèm... Đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời...

Thì ra tên Lâm Đại Bưu này nghĩ mình cùng các y tá ở đây có quan hệ ba chân, cho nên mới đặc biệt mang tới một đống thuốc bổ thận tráng dương tăng cường sinh lý này.

Khốn nạn thật, bản thân mình là một bệnh nhân vừa mới qua cơn thập tử nhất sinh, ngay cả việc đi đứng còn chưa được bình thường, lấy cái X gì ra để mây mưa hoan lạc đây!?

Sở Thiên nghĩ một lúc lâu vẫn không biết làm thế nào giải quyết đống đồ chơi này, cho nên đành để cho Thẩm Tiểu Ái mang về biếu cha cô...!

Tuy nhiên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.

Lần tới thăm tiếp theo của Lâm Đại Bưu càng làm Sở Thiên không còn lời nào để nói, chỉ có thể vỗ ngực than trời vì sao lại sinh ra một kẻ vừa thấp IQ lại vừa thiếu EQ như gã họ Lâm này mà thôi...

Cũng không biết Lâm Đại Bưu nghe ngóng ở đâu, biết được Sở Thiên ngoài việc là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn JK, thì còn được người ta xưng tụng là vị công tử đào hoa nhất Đông Hải, là "Sở Lưu Hương của thế kỷ hai mươi mốt".

Trước đó mình tặng Sở thiếu gia rất nhiều thuốc bổ, lúc này có lẽ khí thế của hắn đã hừng hực tới đỉnh điểm, qua năm ải chém sáu tướng.

Một mình cô bé họ Thẩm kia, chắc chắn không đủ sức ngăn cơn sóng dữ nữa rồi.

Mọi chuyện đã thành ra như vậy, Lâm Đại Bưu lại nhanh trí quyết định mang tới thêm mấy vị "tướng" nữa, để cho Sở thiếu gia thoải mái mà "trảm".

Tạo ra vấn đề, sau đó bán giải pháp.

Lâm Đại Bưu ta quả thực là thiên tài kinh doanh!

Nói là làm, Lâm Đại Bưu lòng mang tâm thế "nắm cả thế giới trong lòng bàn tay" tới thăm Sở Thiên.

Lần này hắn liền cố tình dẫn theo hai cô gái trẻ xinh đẹp, khoảng chừng mười chín hai mươi tuổi, mà cả hai người đều ăn mặc cực kỳ gợi cảm.

Vốn Lâm Đại Bưu còn nghĩ lần này sẽ đưa cho Sở thiếu gia một sự bất ngờ thú vị.

Ai dè Sở Thiên vừa nhìn thấy thế liền trực tiếp đóng cửa tiễn khách.

Lúc này Lâm Đại Bưu vẫn còn đang ngơ ngác, không hiểu bản thân mình đã sai ở đâu.

Hắn lại nhìn sang hai cô gái bên cạnh, trong lòng cũng không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Đã mất công tìm tới hai cô em cực phẩm, ngươi không xài thì ông đây lại đành phải cố gắng hưởng thụ một phen vậy...

Sở Thiên mặc dù có hơi bực mình, nhưng cũng không thể không nể phục phục trí tưởng tượng trên trời của Lâm Đại Bưu.

Ý tưởng táo bạo như vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra được.

Mang gái tới cho một bệnh nhân vừa chết đi sống lại chơi, hơn nữa còn là chơi song phi, thực sự xứng đáng một trăm điểm phá cách.

Sau đó hắn cũng đã gọi điện thoại cho Lâm Đại Bưu, uyển chuyển nói rõ tình trạng của mình hiện tại, tránh để đối phương nghĩ mình phản ứng quá gay gắt.

Đương nhiên không thể thiếu được việc dặn dò Lâm Đại Bưu, để lần sau hắn tới chơi thì đừng mang theo "quà" nữa...

Trừ hai lần thăm hỏi có phần nằm ngoài sức tưởng tượng của Lâm Đại Bưu, thì Sở Thiên cũng không gặp mặt bất kỳ người nào khác, ngoại trừ Sở Luân và nhân viên bệnh viện.

Ngoài ra trong thời gian một tháng này, sau khi bỏ ra không ít công sức để tìm kiếm, rốt cuộc hắn cũng đã nắm được một chút thông tin về cái chết của "mình" ở nước Mỹ xa xôi.

Bất chấp việc Sở Thiên đã tính trước tới cả trường hợp xấu nhất, thì những gì mới nghe ngóng được vẫn không khỏi khiến cho hắn cảm thấy đau đầu.

Thân thể của hắn... Không ngờ vẫn còn chưa chết.

Dù cho đôi chân bởi vì thời gian bị vùi trong tuyết quá dài nên đã hoại tử, buộc phải cắt bỏ hoàn toàn...

Dù cho cơ thể bị thương nặng trong quá trình tai nạn khiến cho chức năng của các cơ quan nội tạng suy giảm cực độ, phải nằm phòng hồi sức tích cực...

Dù cho não bộ đã gặp vấn đề, hiện đang rơi vào trạng thái hôn mê sâu, có thể sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa...

Thế nhưng bất chấp tất cả, cái thân xác tàn tạ kia vẫn kiên cường sống sót!

Ngay khi vừa nghe được tin ấy, trong đầu Sở Thiên liền hiện lên một suy nghĩ duy nhất: Phải giải quyết chuyện này ngay lập tức.

Việc có một tên "Sở Thiên" khác tồn tại ở bên kia bán cầu, chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén ghim thẳng vào xương sống của mình vậy.

Dù rằng những thương tổn kia là cực kỳ nặng, có lẽ việc cố gắng duy trì mạng sống chỉ còn được tính bằng ngày, thế nhưng chẳng ai có thể cam đoan được sẽ không xảy ra những chuyển biến bất ngờ nằm ngoài dự đoán.

Tỷ lệ thấp tới một phần triệu, thì vẫn có khả năng xảy ra.

Cho nên chỉ có một cách duy nhất để có thể chắc chắn được chuyện này sẽ không đi xa hơn, đó là tiễn cái xác kia vào trong quan tài, chôn nó xuống sâu dưới ba mét đất.

May mà Sở Thiên trước đó đã tính toán đến tình huống này, cho nên việc "Sở Thiên" vẫn còn sống có thể khiến hắn hơi thất vọng, nhưng sẽ không làm cho hắn hoảng loạn tới mức không biết nên làm gì.

Ngược lại, ngay sau khi nhận được thông tin, đầu óc của Sở Thiên lại càng tỉnh táo hơn gấp bội.

Hắn nhanh chóng sử dụng máy tính, thông qua trình duyệt ẩn danh để liên hệ với một người đặc biệt ở nước Mỹ xa xôi kia.

Người này có thể thay hắn xử lý tất cả mọi chuyện mà bản thân không tiện nhúng tay vào, cả trong quá khứ lẫn hiện tại.

Phải biết những mối quan hệ của Sở Thiên khi còn là luật sư vô cùng phức tạp, từ chính trị gia tới tài phiệt, thậm chí là cả gangster và những cartel Mễ, Columbia.

Công việc chính của hắn vẫn giống với những đồng nghiệp trong ngành luật, đó là xử lý các vấn đề liên quan tới pháp lý cho thân chủ.

Ngoài ra, thỉnh thoảng hắn cũng nhận những phi vụ đặc biệt mà ít người dám động tay vào.

Bản chất của công việc này bắt buộc Sở Thiên phải có liên hệ với một vài người chuyên xử lý những trường hợp không mong muốn.

Mà người mà hắn thường xuyên dùng tới nhất là Jill - kẻ tự nhận là một cựu nhân viên DEA đã về hưu, hiện đang sống tại Florida.

Sở Thiên và Jill chưa từng trực tiếp gặp mặt lần nào, mà chỉ liên lạc với nhau thông qua trình duyệt ẩn danh trên mạng internet.

Thực tế ngay cả cái tên hay là lai lịch của Jill cũng rất có thể chỉ là giả, bởi vì những kẻ như vậy thường sẽ không sử dụng danh tính thực của mình để liên hệ với bất kỳ ai.

Ở chiều ngược lại, những khách hàng của hắn, giống như Sở Thiên chẳng hạn, cũng đều sử dụng tên giả.

Tuy nhiên năng lực của Jill thì có thể tin tưởng được, miễn là có đủ tiền trả cho hắn, thì bất kể là tạo bằng chứng giả, xóa hiện trường vụ án, hay thậm chí là những chuyện nguy hiểm hơn, cũng đều được hoàn thành vô cùng chuẩn xác.

Sở Thiên sau khi liên hệ với Jill, rất nhanh đã nhận được hồi âm.

Jill nói rằng đã thông qua quan hệ của bản thân tìm hiểu sơ lược về trường hợp này.

Hắn đồng ý tiếp nhận công việc, tuy nhiên mức giá sẽ cao hơn rất nhiều so với những phi vụ khác, chí ít là năm trăm ngàn dollar.

Điều này khiến cho Sở Thiên không tránh khỏi bất ngờ.

Bởi lẽ Jill không phải là chưa từng làm những vụ tương tự như vậy, mà mỗi lần giá cả đều xêm xêm nhau, chỉ rơi vào khoảng trên dưới một trăm ngàn dollar.

Hơn nữa lần này hắn còn đặc biệt cảnh báo trước với Sở Thiên, rằng mình không khẳng định một trăm phần trăm có thể thành công.

Sở Thiên lại càng cảm thấy không ổn.

Từ trước tới nay Jill luôn rất tự tin vào năng lực của bản thân, chỉ có tiếp nhận hoặc không tiếp nhận công việc, chứ chưa từng xảy ra trường hợp nói nước đôi như lúc này.

Mà sau khi nghe được lý do mà Jill đưa ra, Sở Thiên rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân vì sao đối phương lại thay đổi như vậy.

Hay nói đúng hơn, không phải là Jill đã thay đổi, mà là vụ việc lần này có tính chất hoàn toàn khác so với những gì mà hắn làm trước đây.

Có người nào đó đang âm thầm ra tay bảo vệ tên "Sở Thiên" kia!