Chương 19: Di Hoa Tiếp Mộc
Ánh hoàng hôn cuối ngày nhuộm lên cảnh vật một sắc đỏ rực, rải rác những tia nắng hiu hắt xuống từng ngóc ngách bên dưới mặt đất.
Đỏ... Giống như khuôn mặt của một thiếu nữ đang ngượng ngùng...
Thẩm Tiểu Ái nằm gọn trong vòng tay Sở Thiên, áp sát đầu vào lồng ngực hắn, cố gắng không để cho đối phương nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này.
Thế nhưng đôi tai nóng ran, ửng đỏ như bị một ngọn lửa không tên thiêu đốt đã bán đứng tất cả suy nghĩ của cô.
Cơ thể Thẩm Tiểu Ái run lên nhè nhẹ, toàn bộ dòng suy nghĩ trong đầu đã trở nên hỗn loạn, chẳng thể ý thức được bất cứ điều gì khác ngoại trừ cảm giác xấu hổ tới cực độ.
Mà ẩn sâu bên dưới sự thẹn thùng đó, dường như còn có thêm một vị ngọt khó gọi tên...
Không tính tới những lúc chăm sóc các bệnh nhân nam, thì đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông tới mức này.
Đương nhiên so sánh như vậy cũng có vẻ khập khiễng, bởi ý nghĩa trong hai hành động đó không hề tương đồng.
Bệnh nhân suy cho cùng cũng chỉ là những người yếu ớt đang cần tới sự chăm sóc, mà Thẩm Tiểu Ái với cương vị một y tá, đơn thuần coi đó là trách nhiệm của bản thân mình, hay nói rộng ra là của tất cả mọi nhân viên y tế.
Hơn nữa những người đang nằm trong khoa chăm sóc đặc biệt phần lớn đều đang mang trọng bệnh, bản thân họ phải chịu nhiều sự đau đớn về thể xác và tinh thần, cho nên rất khó để cả người bệnh lẫn người chăm sóc có thể nảy sinh bất cứ cảm xúc đặc biệt nào.
Mà tình huống giữa cô và Sở Thiên lúc này lại không giống như vậy.
Thẩm Tiểu Ái cảm nhận luồng hơi thở nóng ran của Sở Thiên lướt qua, khiến cho đôi tai cô ù đi trong phút chốc, như thể đang có hàng trăm chiếc quạt gió khổng lồ hoạt động hết công suất trong đó vậy.
Tên trứng thối này... Thật là ngang ngược...
Vốn dĩ khi vừa mới từ trong bệnh viện bước ra, tâm trạng của Thẩm Tiểu Ái đã xuống đến tận đáy vực sâu.
Lý trí cho cô biết, dù cho quan hệ giữa mình và hắn có thân thiết hơn những bệnh nhân khác đôi chút, thì tất cả vẫn chỉ gói gọn bên trong khuôn viên bệnh viện này mà thôi.
Một khi đã kết thúc điều trị, Sở Thiên sẽ rời khỏi đây, và có thể sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa.
Hắn và cô, là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Nếu như Sở Thiên không gặp phải tai nạn bất ngờ, thì có lẽ tiểu hành tinh của Thẩm Tiểu Ái sẽ luôn bình đạm quay quanh quỹ đạo của nó, tựa như một kịch bản được viết sẵn từ khi mới chào đời cho tới lúc về với đất mẹ.
Đi học - lớn lên - đi làm - cưới chồng - sinh con - sống một cuộc sống bình thường giống với bao người phụ nữ khác ngoài kia.
Chẳng có gì nổi bật, cũng chẳng có gì đáng kể, mặc dù có thể sẽ phát sinh vài giai đoạn thăng trầm, nhưng chung quy lại vẫn không tạo ra được bao nhiêu gợn sóng.
Việc gặp gỡ Sở Thiên cũng giống như chứng kiến một ngôi sao băng vụt qua bầu trời đêm.
Còn Thẩm Tiểu Ái là kẻ đứng trên tiểu hành tinh của riêng mình, ngước mắt lên trên không trung, ngắm nhìn giây phút huy hoàng chói lọi đó.
Rất đẹp, rất rực rỡ...
Đáng tiếc, sự tươi đẹp làm say mê lòng người này, vốn chỉ có thể kéo dài trong phút chốc.
Khi thời khắc ấy đã qua đi, thì cô vẫn là cô, mà hành tinh trơ trọi kia vẫn chỉ là một trong số vô vàn thiên thể mà ngôi sao ấy đã, đang và sẽ bay ngang qua.
Hơn ai hết, Thẩm Tiểu Ái hiểu rất rõ điều đó, bởi vậy nên trong thâm tâm cô luôn tồn tại một sợi dây vô hình trói buộc, không cho phép cô tiến tới quá gần Sở Thiên.
Dù cho thời gian giữa hai người có thể kéo dài thêm ra, không phải ba tháng mà là ba năm, hoặc nhiều hơn nữa... Thì có lẽ sự thật vẫn là sự thật, chẳng thể thay đổi được.
Hai người họ như hai đường thẳng song song, có đi tới tận cùng vẫn không thể chạm vào nhau.
Thẩm Tiểu Ái đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, lại chưa từng tưởng tượng ra được một kết cục khác.
Mãi cho tới ngày hôm nay, khi cô ghé qua căn phòng của Sở Thiên và nhận ra nơi ấy đã trống rỗng không một bóng người.
Ngay vào thời khắc đó, tuy rằng Thẩm Tiểu Ái không hề thốt ra một lời nào, thế nhưng bên trong thâm tâm cô lại giống như có gì đó đang rạn nứt, dần dần vụn vỡ thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
"Vốn đã biết không hề có khả năng... Tại sao vẫn đau như vậy...?" (*)
Giai điệu quen thuộc chợt vang lên trong đầu Thẩm Tiểu Ái như một cuộn băng cassette cũ chập chờn, hết lần này tới lần khác lặp đi lặp lại, điểm lên từng nốt nhạc ngân dài không dứt.
Giọt nước long lanh mặn chát, xuôi theo khóe mắt mà rơi xuống.
Thẩm Tiểu Ái giống như một người mất hồn, tất cả những thứ xung quanh cô đều nhòe đi, bước chân vội vã nhưng lại chẳng biết phải đi về đâu.
Rồi bất chợt, cô đụng phải hắn.
Vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là giọng nói ấy, ngày thường đều giống như mật ngọt, để cho nụ cười vui vẻ của cô cứ kéo dài tới cả trong giấc ngủ...
Vậy mà vào giờ phút này đây, tại sao nó lại có thể khiến cô cảm thấy vừa đắng chát vừa đau lòng như vậy?
Thẩm Tiểu Ái thực sự tức giận.
Cô giận Sở Thiên vô tình, lẳng lặng rời đi mà không nói lấy một lời, khiến cho cô cảm thấy hắn còn chẳng nhớ tới sự tồn tại của mình nữa.
Mà bây giờ hắn lại đứng trước mặt cô, vui vẻ đùa cợt như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, điều đó càng khiến cho Thẩm Tiểu Ái tủi thân hơn bội phần.
Mình... Lại phải đau lòng vì một kẻ không tim không phổi như hắn...?
Thẩm Tiểu Ái ngồi bệt trên mặt đất, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, khiến cho cả khuôn mặt ngây thơ xinh xắn của cô bị những giọt lệ ấy tô vẽ lấm lem như chú mèo con.
Bàn tay của Sở Thiên mấy lần vươn tới, đều bị cô gạt ra.
Cuối cùng... Lại bị hắn ngang ngạnh bế bổng cả người lên...
Cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ thân thể nhỏ nhắn đang nằm gọn trong vòng tay mình, lại mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng phảng phất xung quanh, khiến cho trong lòng Sở Thiên không khỏi hơi ngứa ngáy.
Hắn lại càng ghé sát hơn nữa tới cạnh bên tai Thẩm Tiểu Ái, gần tới mức sống mũi có thể chạm vào vành tai của đối phương.
"Ngoan ngoãn một chút, đừng có làm rộn nữa..."
Thẩm Tiểu Ái không dám nhìn vào mắt Sở Thiên, chỉ có thể cố gắng cách xa hắn một chút, lắp bắp nói nhỏ:
"Thả... Thả tôi xuống... Anh..."
"Nhưng cô phải hứa không khóc nữa mới được. Nhìn những người xung quanh xem, chắc hẳn bọn họ đang nghĩ tôi đã làm gì có lỗi với cô, sắp đến tìm tôi tính sổ rồi..."
Nói đoạn, Sở Thiên chậm rãi hạ người xuống, đặt Thẩm Tiểu Ái đứng lại trên mặt đất.
Thẩm Tiểu Ái hơi run rẩy, đôi chân mềm nhũn tựa như không còn chút sức lực nào, khiến cho cả người lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Cô hơi hoảng hốt, hai cánh tay trong vô thức liền bám chặt lấy cơ thể của người đàn ông trước mặt, chẳng khác nào đang sà vào lòng hắn.
Xong... Thật sự xong...
Một màn kịch vừa rồi, hết thảy đều đã bị những người đang đứng gần đó quan sát được, có lẽ rất nhanh tin đồn sẽ lan ra khắp cả bệnh viện.
Ngày mai vẫn phải đi làm... Trời ạ, mình còn mặt mũi nào mà gặp đồng nghiệp nữa đây...
Thậm chí chẳng cần chờ tới ngày mai, mà ngay lúc này làm sao để đối mặt với Sở Thiên, cũng đã có thể coi là một bài toán hóc búa với Thẩm Tiểu Ái.
Trải qua vài giây ổn định lại, tuy rằng vẫn còn đang ngổn ngang trăm mối tơ vò, thế nhưng mạch suy nghĩ của cô đã tỉnh táo hơn đôi chút, cho nên ngay lập tức ý thức được tình huống khó xử.
Ban nãy chỉ vì cảm xúc nhất thời bộc phát... Hiện tại nhận ra thì đã quá muộn...
Phải làm sao bây giờ? Thật là xấu hổ quá đi mất!
Thẩm Tiểu Ái cũng không phải kẻ ngốc, ngay lập tức đưa ra một ý tưởng.
Tiên hạ thủ vi cường!
Thay vì giải thích cho hắn về hành động ban nãy của mình, thì trực tiếp tấn công đối phương trước, khiến cho hắn trở tay không kịp!
Nghĩ là làm, Thẩm Tiểu Ái ngay lập tức tách ra khỏi Sở Thiên, khuôn mặt cũng cố gắng nặn ra vẻ lạnh lùng, dẫu rằng nét đỏ ửng kiều diễm trên đó còn chưa tiêu tán hết.
Cô nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên, dùng một chất giọng mà bản thân cho là nghiêm khắc nhất, nói:
"Sở thiếu gia, không phải ngài đã sớm rời đi rồi à? Tại sao lại vẫn còn ở đây vậy?"
Gọi mình là ngài?
Cô nàng này đang muốn thể hiện sự bất mãn sao?
Sở Thiên bật cười, hắn biết Thẩm Tiểu Ái giận mình, cũng đã hiểu lý do vì sao cô lại cư xử như vậy.
Thế nhưng không thể không nói cách thể hiện cảm xúc qua từ ngữ của Thẩm Tiểu Ái quả thực rất gượng gạo, lại không kém phần khả ái nữa.
Thẩm Tiểu Ái trông thấy đối phương chẳng những không tỏ ra áy náy hay hối lỗi chút nào, ngược lại còn cười cợt trước lời nói của mình.
Cô mím chặt môi lại, giận dỗi dậm chân một cái, sau đó xoay người làm bộ muốn bỏ đi.
Sở Thiên thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt cô, cố nín cười mà làm ra vẻ thận trọng, thấp giọng nói:
"Sao lại hỏi như vậy? Dĩ nhiên là ở đây chờ cô rồi. Không phải tôi đã kêu bác sĩ Trương nhắn với cô tan làm thì ra cổng gặp tôi à?"
"Làm gì có, anh còn chẳng..."
Thẩm Tiểu Ái muốn cự lại hắn, thế nhưng câu nói còn chưa thốt ra quá nửa đã im bặt.
Hình như... Lúc nãy khi cô sắp tan làm, đã có người tới nói bác sĩ Trương có việc cần tìm mình, bảo cô có rảnh thì tới văn phòng của ông ấy.
Khi ấy Thẩm Tiểu Ái vừa kết thúc ca trực, mà phòng của Sở Thiên lại cách văn phòng của bác sĩ Trương không xa, cho nên cô quyết định ghé qua đó trước.
Sau đó...
Thẩm Tiểu Ái chột dạ, không nghĩ tới sự việc lại trùng hợp đến thế.
Nói như vậy, bản thân mình chẳng phải là đuối lý rồi ư?
Khóc cũng đã khóc rồi, giận cũng đã giận rồi, bây giờ làm sao mà thu lại được đây...
Nhận lỗi với hắn, nói rằng là do mình sơ xuất, còn chưa nắm rõ mọi chuyện đã vội vàng bù lu bù loa lên sao?
Không được, mình vì tên trứng thối này mà phải rơi nước mắt, bây giờ lại phải cúi đầu nhận lỗi với hắn nữa, như vậy bản thân thật sự quá uất ức...
Chuyện đã đến nước này... Bác sĩ Trương, xin lỗi ông rất nhiều!
"Bác sĩ Trương không hề nói gì với tôi!"
Thẩm Tiểu Ái cắn răng, xuất ra một chiêu Di Hoa Tiếp Mộc.
"Sao lại thế nhỉ, rõ ràng tôi đã nói ông ấy phải trực tiếp báo cho cô rồi cơ mà? Tên họ Trương này thật quá tắc trách. Để tôi gọi điện hỏi lại ông ta mới được!"
Sở Thiên nhanh chóng rút điện thoại trong túi ra, nhấn vào tìm kiếm danh bạ, giống như đang muốn liên hệ cho bác sĩ Trương.
Thẩm Tiểu Ái chột dạ, vội vàng ngăn cản hắn.
"Có thể ông ấy đang vướng ca mổ cấp cứu, cho nên không thể báo lại với tôi. Anh cũng đừng trách bác sĩ Trương..."
Sau khi chứng kiến Sở Thiên thu lại điện thoại, Thẩm Tiểu Ái mới len lén thở phào một hơi.
Lần này coi như đã thuận lợi qua cửa rồi.
Đương nhiên còn có một việc mà ngay cả trong mơ Thẩm Tiểu Ái cũng không tài nào tưởng tượng ra được, đó là trong lòng Sở Thiên lúc này cũng đang có suy nghĩ giống hệt với cô.
Thuận lợi qua cửa rồi!
Thật ra thì Sở Thiên vốn chẳng có ý định gọi cho bác sĩ Trương, bởi vì hắn có dặn dò gì ông ta đâu!?
Trước đó hắn muốn trêu chọc Thẩm Tiểu Ái một phen, cho nên mới không từ mà biệt, sau đó lén chờ trước cổng bệnh viện.
Sở Thiên biết hôm nay cô nàng này không phải trực đêm, chắc hẳn sẽ ra về lúc bốn giờ ba mươi phút chiều.
Theo thói quen của Thẩm Tiểu Ái, trước đó cô ấy sẽ ghé qua phòng của mình, chào hỏi vài câu rồi mới rời khỏi bệnh viện.
Tưởng tượng ra khuôn mặt bí xị như bánh bao ngâm nước của cô, Sở Thiên khi đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chỉ có điều hắn không ngờ phản ứng của Thẩm Tiểu Ái lại dữ dội như vậy, khóc tới mức lấm lem mặt mũi.
Bác sĩ Trương... Lần này đành để ông chịu uất ức vậy...
Thẩm Tiểu Ái các hạ, đỡ một chiêu Di Hoa Tiếp Mộc của ta!
(*): Bài hát Planet - Lambsey.