Chương 18: Phản ứng bất ngờ

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 18: Phản ứng bất ngờ

Chương 18: Phản ứng bất ngờ

Hôm nay là một trong số vài ngày hiếm hoi trong tháng mà Thẩm Tiểu Ái không phải trực đêm, cho nên cô có thể ra về sau khi tan làm lúc bốn giờ ba mươi phút chiều.

Từ khi được chuyển công tác sang khoa chăm sóc đặc biệt này, hầu như không ngày nào cô không có mặt tại bệnh viện từ sáng tới tối muộn.

Cá biệt có những thời điểm thiếu nhân lực, Thẩm Tiểu Ái phải ở lại bệnh viện trọn vẹn một tuần liên tục, không rời một bước ra khỏi cánh cửa bộ phận, trừ những lúc tới canteen mua đồ ăn.

Cũng may lịch làm việc địa ngục như vậy chỉ là hãn hữu, không phải lúc nào cũng bận tới mức đó.

Thời gian gần đây khoa chăm sóc đặc biệt đã tuyển dụng thêm khá nhiều nhân viên ở đủ mọi vị trí, bởi vậy nên công việc thường ngày của cô được san sẻ bớt với những người khác, tạo điều kiện cho Thẩm Tiểu Ái có thể nghỉ ngơi tử tế một chút.

Theo thói quen, Thẩm Tiểu Ái ghé qua phòng bệnh của Sở Thiên để chào hỏi hắn một câu trước khi ra về.

Dù chỉ mới tiếp xúc với đối phương vài tháng, nhưng mối quan hệ giữa cô và hắn khá tốt, thậm chí đã gần như vượt qua mức quan hệ bạn bè bình thường rồi.

Hơn nữa trong lòng Thẩm Tiểu Ái luôn cảm thấy biết ơn Sở Thiên, bởi nhờ có hắn mà công việc của cô rất thuận lợi, ngay cả cuộc sống thường ngày cũng có thêm vài phần tích cực, vui vẻ.

Từ sau sự việc không vui giữa Sở Thiên và Thẩm Hoàng, em trai cô dường như đã biến thành con người khác hoàn toàn.

Thằng nhóc đó không chỉ bớt tụ tập với đám bạn xấu, ở nhà nhiều hơn trước, mà còn tự giác đăng ký đi học một lớp bổ túc buổi tối, cố gắng tới cuối năm nay sẽ hoàn thành chương trình phổ thông.

Thời gian rảnh Thẩm Hoàng cũng học qua loa dăm chữ tiếng Anh, dẫu rằng trình độ của hắn thực sự chẳng đâu vào đâu, thì chỉ riêng thái độ cầu thị như vậy đã đủ để khiến cho Thẩm Tiểu Ái cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Cô chẳng mong muốn đứa em trai này làm nên nghiệp lớn, trở thành ông nọ bà kia gì.

Chỉ cần nó có thể sống một cuộc đời bình thường, không gây ra những chuyện khiến cha mẹ phiền lòng, là cô đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Công việc của Thẩm Tiểu Ái ở bệnh viện tuy rằng vẫn còn tương đối vất vả, nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều, tất cả cũng là nhờ một câu nói của Sở Thiên, khiến cho bác sĩ Trương để tâm chiếu cố tới cô hơn hẳn những y tá, nhân viên khác.

Mấy ngày gần đây Thẩm Tiểu Ái cũng biết Sở Thiên sắp xuất viện, bởi trải qua ba tháng tĩnh dưỡng tình trạng thân thể của hắn về cơ bản đã tương đối ổn định rồi.

Tuy nhiên cô lại không biết được chính xác thời điểm hắn rời đi.

Mà với tính cách của Thẩm Tiểu Ái, nếu Sở Thiên không chủ động đề cập tới vấn đề ấy, thì chắc chắn cô nàng này cũng sẽ không trực tiếp tới hỏi đối phương.

Dù cho quan hệ giữa hai người hiện tại có thể coi như bạn bè, nhưng đứng trước mặt Sở Thiên, Thẩm Tiểu Ái vẫn có đôi chút ngượng ngùng, cho nên cô lại càng không muốn dò hỏi về chuyện riêng của hắn.

Lỡ như... Hắn hiểu lầm là mình đang có chủ ý gì thì sao...? Ví dụ như là... Lưu luyến không muốn để hắn đi...?

Thế nhưng nếu mình thực sự có ý đó... Thì liệu hắn có cảm thấy chán ghét hay không?

Thực sự mình cũng không muốn...!

Không được!!!

Thẩm Tiểu Ái à, sao mày không tự nhìn lại bản thân mình đi?

Hắn là Sở Thiên, là con trai của người giàu nhất Đông Hải đấy!

Mày lấy đâu ra tự tin mà trèo cao như vậy? Không sợ trèo càng cao, ngã càng đau à?

Suy nghĩ của Thẩm Tiểu Ái liên tục xung đột với nhau, cho nên mấy ngày nay dù cô đã vài lần muốn mở lời, hỏi xem Sở Thiên tính lúc nào thì xuất viện, nhưng cuối cùng vẫn là chần chừ không quyết, muốn nói lại thôi.

Số lần Thẩm Tiểu Ái ghé qua phòng bệnh của Sở Thiên bất giác cũng nhiều hơn.

Dù rằng trong lòng cô luôn tự nhủ đây chỉ là công tác thăm nom bệnh nhân bình thường thôi, tuy nhiên bất kỳ ai nhìn vào cũng có thể nhận thấy được một chút ý tứ kỳ lạ.

Giống như là... Đang kiểm tra xem hắn có còn ở đây hay không vậy...

Mà ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, thế nhưng...

Thẩm Tiểu Ái bước chân vào căn phòng vốn dành riêng cho Sở Thiên, thì mới phát hiện ra bên trong đã hoàn toàn vắng lặng không một bóng người.

Cô liền không giấu được sự hoang mang trong ánh mắt, vội vã đi nhanh tới nhà vệ sinh để kiểm tra.

Kết quả vẫn là như vậy, trống trơn.

Hắn đi rồi sao...?

Ngay cả một lời tạm biệt cũng không nói, cứ như vậy mà đi?

Thẩm Tiểu Ái ngẩn người trong giây lát, sau đó liền quay đầu bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phòng.

Nếu như có ai đó tới gần cô vào lúc này, thì sẽ nhận ra bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia đang siết chặt lấy tay nắm cửa, tới mức có thể nhìn thấy cả cả gân xanh đang nổi lên mờ mờ.

Cảm xúc của Thẩm Tiểu Ái vô cùng phức tạp, giống như có phần kinh ngạc, lại có phần giận dữ, mà càng nhiều hơn nữa là một sự thất vọng không tên.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm lên cánh cửa phòng bệnh, cả người đứng im lìm ở đó, bất động hồi lâu.

"Thực sự đi rồi..."

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cuối cùng Thẩm Tiểu Ái cũng xoay người hướng về phía bên ngoài bệnh viện mà lững thững bước đi, vẻ mặt tái nhợt như người mất hồn.

"Đi rồi... Cũng tốt... Dẫu sao cũng không thuộc về nơi này..."

Một y tá khác đang từ bên ngoài tiến vào, lập tức để ý tới sự khác lạ trên mặt Thẩm Tiểu Ái, liền không khỏi hoảng hốt hỏi lớn:

"Tiểu Ái, cô... Cô khóc đấy à? Bị làm sao thế? Đau ở chỗ nào?"

Thẩm Tiểu Ái ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn vào đối phương, chẳng hề nhận ra trên khuôn mặt của mình đã chảy xuôi hai hàng nước mắt tự bao giờ.

Mặc cho những giọt lệ trong suốt cứ tiếp tục lăn xuống mà chẳng buồn lau đi, Thẩm Tiểu Ái cố gắng nặn ra một nụ cười nhợt nhạt, thấp giọng đáp:

"Tôi... Không sao, chỉ là hơi mệt... Quay về nghỉ ngơi một hồi là được..."

Sau đó mặc cho đối phương có gặng hỏi thế nào đi chăng nữa, Thẩm Tiểu Ái cũng chẳng buồn đáp lấy một lời, chỉ lẳng lặng cúi đầu bước về phía trước, giống như muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Ở trong bệnh viện rất nhiều người biết Thẩm Tiểu Ái, bởi lẽ vẻ ngoài của cô quả thực rất thu hút, khiến cho người ta có thể dễ dàng ghi nhớ.

Không ít nhân viên, y tá quen biết với cô từ trước cũng đang có mặt tại đây, bọn họ vốn còn muốn tiến tới hỏi han một hồi.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của Thẩm Tiểu Ái, thì dường như tất cả bọn họ đều đã hiểu được điều gì đó, cho nên cũng không làm phiền tới cô, mà chỉ im lặng nhường đường.

Thẩm Tiểu Ái lững thững đi về phía cổng bệnh viện

Đôi mắt của cô đã nhòe đi, khiến cho mọi cảnh vật xung quanh trở nên quay cuồng, hỗn loạn.

Mà ngay chính trong đầu của Thẩm Tiểu Ái bây giờ cũng không khá hơn chút nào, tất cả đều là một mớ bòng bong rối rắm, vô định.

Bịch!

Bất ngờ đụng trúng vào người nào đó trên đường khiến cho Thẩm Tiểu Ái giật mình ngã ngồi ra đất, giống như kẻ mộng du vừa tỉnh cơn mê.

Cùng lúc này, một giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai cô.

"Mắt để sau gáy à? Đụng chết tôi rồi...!"

Thẩm Tiểu Ái ngước nhìn Sở Thiên đang mỉm cười đứng trước mặt mình, cảm xúc trong lòng vốn đã không ổn định bây giờ lại càng trở nên hỗn loạn.

Giống như một nồi lẩu thập cẩm đang xoay tròn, hòa quyện vào nhau tới mức không thể nhận ra hương vị gì mới là chủ đạo.

Chua, ngọt, mặn, đắng...

Trăm mối cảm xúc đan xen khiến cho Thẩm Tiểu Ái không thể thốt ra một lời, chỉ rưng rưng hướng ánh mắt nhìn thẳng vào gã đàn ông đang đứng trước mặt cô.

Nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra không ngừng, giống như một cơn mưa rào mùa hạ, từng giọt chảy xuống dọc theo gương mặt xinh xắn không chút tì vết.

Ở phía đối diện, Sở Thiên giật mình kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây.

Cô nàng này... Tại sao lại khóc rồi?

Hắn vội vàng tiến lên một bước, đưa tay ra muốn kéo cô đứng dậy.

Không ngờ Thẩm Tiểu Ái chẳng nói chẳng rằng, lại giãy ra khỏi tay hắn, cứ ngồi bệt trên mặt đất mà khóc không thành tiếng.

Sở Thiên hoang mang nhìn sang phía tài xế Trương, thế nhưng đối phương đã vội vàng quay mặt đi hướng khác, làm bộ như không thấy được những chuyện đang xảy ra ngay trước mắt mình.

Vị đại thiếu gia này... E hèm, việc này e là không đơn giản, có lẽ mình nên tỏ ra không quan tâm mới phải đạo...

Cổ nhân có câu: Phi lễ chớ nhìn!

Ngay từ lúc Thẩm Tiểu Ái vừa bước tới phía bên này, Trương Phi Phàm đã liếc mắt qua một lần, cho nên đương nhiên hắn cũng nhận ra cô gái trước mặt này đang mặc đồng phục y tá của bệnh viện, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ phản ứng của đối phương, Trương Phi Phàm đã đoán được nguyên nhân gây ra chuyện này chắc chắn không ai khác ngoài tên thiếu gia trăng hoa kia.

Haiz, một cô gái dễ thương như vậy, nếu đổi lại để là mình, chắc chắn sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, tuyệt đối không dám để cô ấy phải chịu một chút thiệt thòi, buồn tủi nào.

Ông trời à, có thể đừng bất công như vậy được không?

Kẻ phụ tình rốt cuộc lại là kẻ đa tình, còn người chân thành trước sau như một lại phải cô đơn lẻ bóng...

Sở Thiên lúng túng không biết nên nói sao cho phải, chỉ có thể dè dặt hỏi nhỏ:

"Tiểu Ái à... Đã xảy ra chuyện gì thế... Có ai bắt nạt cô à?"

"..."

"Cô cứ nói tên kẻ đó ra, tôi sẽ cho người trừng trị hắn một phen, cam đoan để cho hắn đi bằng bốn chân tới tạ lỗi với cô..."

"......"

"Hay là cô bị đau ở đâu? Tôi đưa cô vào trong kiểm tra nhé?"

"........."

Thẩm Tiểu Ái không đáp một lời, khuôn mặt dần dần chuyển từ đau buồn sang giận dữ, khiến người khác không thể không đoán già đoán non.

Rốt cuộc gã thanh niên này đã làm gì mà khiến cho cô gái trẻ kia tức giận tới vậy.

Lúc này đã có một vài người chú ý tới sự việc đang xảy ra, cho nên bắt đầu xúm tới, muốn hóng hớt vở kịch thị phi này.

Cũng may Trương Phi Phàm rất tinh ý, ngay lập tức nhận ra hành động của đám người kia.

Hắn trừng mắt, tiến lên vài bước, ra hiệu cho bọn họ đi ra chỗ khác.

Bộ vest đen từ đầu tới chân, kết hợp cùng ánh mắt sắc bén và hai hàng lông mày đang nhíu chặt, khiến cho vẻ ngoài của hắn lúc này đặc biệt dữ tợn, so với một tên xã hội đen như Lâm Đại Bưu cũng không kém là bao.

Những người hiếu sự vốn còn ôm tâm lý xem chuyện vui, sau khi nhìn thái độ của Trương Phi Phàm lập tức đều tự giác mà tản ra xa.

Sở Thiên nhìn vẻ mặt của Thẩm Tiểu Ái, trong lòng thầm than trời, không biết cô nàng này hôm nay ăn phải thứ gì, tự dưng lại trái tính trái nết như vậy.

Đổi lại lúc thường ngày, hình ảnh của Thẩm Tiểu Ái luôn là xinh đẹp động lòng người, lại cực kỳ ôn hòa, mềm mỏng giống như một chú thỏ con ngây thơ vậy.

Thật sự không nghĩ, thỏ con cũng có lúc trái gió trở trời.

Sở Thiên đưa tay muốn đỡ đối phương dậy, nhưng mấy lần đều bị Thẩm Tiểu Ái gạt ra.

Cực chẳng đã, hắn liền cúi người, một tay đỡ sau lưng cô, tay còn lại luồn xuống dưới khoeo chân, dùng sức nhấc bổng cả người Thẩm Tiểu Ái lên.

Vốn dĩ Thẩm Tiểu Ái còn đang tức giận, lại không ngờ Sở Thiên sẽ hành động như vậy, khiến cho cô lập tức trở nên luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải.

Hai tay cô đập loạn vào ngực đối phương, khuôn mặt vốn còn đang cau có, bây giờ đã chuyển sang một màu đỏ ửng mê người, miệng không ngừng lắp bắp mắng:

"Anh... Thả tôi ra... Đồ... Đồ trứng thối...!"

Đồ trứng thối??

Đây là cách mắng người của mỹ nhân sao?

Sở Thiên nhếch miệng cười, mặc kệ cho Thẩm Tiểu Ái đang vùng vẫy trong vòng tay mình.

Hắn ghé đầu tới sát tai đối phương, phun ra một luồng hơi thở nóng bỏng, thì thào nói nhỏ:

"Yên lặng chút đi... Có nhiều người đang nhìn đó...!"