Chương 15: Tính toán tương lai (2)
Thẩm Hoàng rốt cuộc cũng không phải kẻ quá mức ngô nghê, Sở Thiên đã nói trực tiếp đến như vậy thì đương nhiên hắn có thể nghe ra được ý tứ của đối phương.
Những lời lẽ có phần gai góc của Sở Thiên khiến cho hắn không được thoải mái lắm, tuy nhiên lại không dám tỏ ra bất mãn chút nào, chỉ liên tục vâng dạ.
"Vâng... Sở thiếu gia, em hiểu rồi, nhưng... Chuyện này..."
Thẩm Hoàng chần chờ trong giây lát, sau đó liền lúng túng trình bày hoàn cảnh của mình.
"Không phải em không muốn đi làm, mà quả thực bây giờ để tìm được công việc tử tế quá khó... Anh cũng biết, em học hành làng nhàng, bằng cấp cũng không có... Ngay cả phổ thông cũng chưa tốt nghiệp..."
"Trước đây em từng làm qua một số công việc lao động chân tay, nhưng mà... Thu nhập quá thấp, chẳng đủ để tự nuôi miệng, còn bị ông chủ o ép đủ bề... Cho nên..."
Sở Thiên phất tay, ra hiệu cho Thẩm Hoàng ngừng lại, sau đó mới dùng giọng mỉa mai đáp lại.
"Không cần trình bày nhiều như vậy, tóm lại vẫn là chú mày muốn tìm công việc nào không yêu cầu học thức, đãi ngộ tốt, ông chủ nhiệt tình hòa nhã... Có phải không?"
Trông thấy thái độ của Sở Thiên lúc này đã lộ rõ sự bất mãn, Thẩm Hoàng liền không dám kể lể tiếp nữa, vội vàng tự thanh minh.
"Không không, em nào dám yêu cầu viển vông như vậy. Những thứ khác đều có thể bấm bụng mà cho qua, duy chỉ có vấn đề tiền nong..."
"Xã hội bây giờ người khôn của khó, những công việc lao động phổ thông kia thậm chí còn không đủ trả tiền sinh hoạt hàng tháng, càng chẳng dám mơ tới chuyện làm được thứ gì đó lớn lao hơn..."
Lời nói của hắn cũng không phải không có lý, bởi lẽ vật giá ở tỉnh Đông Hải này, hay rộng hơn là trên cả nước hiện tại quả thật không hề thấp.
Với mức lương còm của một thanh niên chưa tốt nghiệp trung học, lại chẳng có tài năng gì xuất chúng, thì để nuôi sống bản thân cũng đã phải gắng gượng hết mức.
Còn về việc mua nhà, mua xe, cưới vợ... Có lẽ không nên nghĩ tới thì hơn.
Thẩm Hoàng trộm liếc nhìn Sở Thiên, nhận thấy sắc mặt của đối phương đã hòa hoãn hơn đôi chút, trong lòng mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Hắn lấy hết can đảm, ấp úng nói:
"Sở thiếu gia... Nếu anh có thể thu nhận em, em chắc chắn sẽ dốc hết sức lực mà làm việc, tuyệt đối không dám lơ là. Công việc dù có vất vả hay nguy hiểm một chút cũng không sao, miễn là kiếm ra tiền..."
Sở Thiên nhìn Thẩm Hoàng đang cúi thấp đầu trước mặt hắn, liền vươn bàn tay ra vỗ vai đối phương mấy cái.
"Được, dẫu sao anh cũng đã hứa với Tiểu Ái sẽ giải quyết xong xuôi việc này. Tiễn phật thì tiễn tới Tây Thiên, chú mày nếu đã quyết tâm sống cho ra sống, thì anh cũng không ngại giúp một tay."
Nói đoạn, hắn vươn tay nhặt lấy chiếc điện thoại trên bàn lên, nói:
"Đọc số tài khoản ngân hàng của chú mày cho anh..."
Thẩm Hoàng hơi ngẩn ngơ trong giây lát, không biết rốt cuộc Sở Thiên muốn làm gì nữa.
Mà hắn lại sợ khiến cho đối phương phật ý, cho nên không dám hỏi lại, mà chỉ có thể ngoan ngoãn đọc ra một dãy số.
Ting ting...!
Chỉ vài giây sau, chiếc điện thoại trong túi quần Thẩm Hoàng đã vang lên một tiếng chuông.
Hắn e dè quan sát vị đại thiếu gia trước mặt, sau đó chậm chạp rút máy ra kiểm tra
Một dòng tin nhắn thông báo số dư tài khoản ngân hàng đập vào mắt Thẩm Hoàng.
Một, hai, ba... Năm số không!?
Một trăm ngàn!?
Thẩm Hoàng giật mình kinh ngạc, còn không dám tin vào mắt mình, bàn tay của hắn thoáng run lên trong giây lát, suýt chút nữa đã đánh rơi chiếc điện thoại trong tay xuống đất.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hướng về phía Sở Thiên ấp úng hỏi:
"Sở thiếu gia... Số tiền này là...?"
Thực sự đây là lần đầu tiên trong tài khoản của Thẩm Hoàng có nhiều tiền đến thế, mà số tiền này lại tới từ một người mà hắn mới quen biết vỏn vẹn vài giờ đồng hồ, cho nên trong lòng hắn cảm thấy hoang mang cũng là điều dễ hiểu.
Đây là một trăm ngàn, chứ không phải một trăm đồng.
Số tiền này đủ để cho Thẩm Hoàng mua một chiếc xe phân khối lớn mà hắn mơ ước, hoặc là ăn uống chơi bời thả cửa cả năm, không cần phải lo nghĩ nhiều.
Sở Thiên thấy Thẩm Hoàng kích động như vậy liền cười nói.
"Xem tiền đồ của chú mày kìa, chỉ là một trăm ngàn mà thôi, sợ cái gì chứ? Nếu cho chú mày cầm một triệu trong tay, chẳng phải sẽ bị dọa cho tè ra quần hay sao?"
Thẩm Hoàng không biết nói sao cho phải, chỉ đành im lặng cúi đầu, bàn tay nắm chặt điện thoại.
Trên khuôn mặt sưng húp của hắn thoáng qua một tia hưng phấn, nhưng rất nhanh đã bị Thẩm Hoàng cố gắng kìm nén xuống.
Nếu như không phải còn có Sở Thiên ở đây, thì có lẽ hắn đã không thể kiềm chế được mà cười lớn một trận rồi.
Đương nhiên tâm tư này của hắn không thể qua được mắt Sở Thiên.
Biết đối phương đã bị mình đánh động, Sở Thiên lúc này mới thẳng thắn đi vào vấn đề chính.
"Được rồi, số tiền này cũng không phải là cho không, còn cần chú mày thay anh làm vài chuyện đây..."
Nghe thấy vậy, Thẩm Hoàng liền lập tức đứng thẳng người, lớn giọng khẳng định chắc nịch:
"Sở thiếu gia yên tâm, dù anh có bảo em lên núi đao, xuống biển lửa, em cũng tuyệt đối không dám thoái thác nửa lời."
Giống như là cây gậy và củ cà rốt, trước tiên để Hoắc Cương làm cho Thẩm Hoàng chịu đau đớn về thể xác, sau đó lại dùng Lâm Đại Bưu làm vũ khí, đánh một đòn vào tinh thần của hắn.
Cuối cùng mới ném cho hắn chút tiền, để hắn có thể nhìn thấy được lợi ích trước mắt.
Làm như vậy, có thể khiến Thẩm Hoàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, sau này cũng sẽ dễ dàng sai bảo hắn làm việc thay mình.
"Với trình độ của chú mày, thì đi vào núi đao biển lửa chắc chỉ có nước phơi thây trong đó, chứ làm được trò trống gì? Haha, trước tiên anh cần chú mày dùng một tháng tiếp theo để đi học bổ túc văn hóa, có thể nói được vài câu tiếng Anh nữa thì càng tốt. Sau một tháng, anh đây sẽ có việc khác cho chú mày làm."
Thẩm Hoàng vội vàng gật đầu như trống bỏi, sau đó lại không nhịn được mà hỏi lại:
"Em hiểu rồi, ngày mai em sẽ đi đăng ký lớp học. Nhưng mà... Đầu óc em không được thông minh cho lắm, nếu chỉ có mấy thứ khác còn đỡ, chứ ngoại ngữ thì... Một tháng sợ rằng hơi khó..."
"Không sao, học vài chữ bồi là đủ rồi, không cần quá thông thạo..."
Sở Thiên xua xua tay, nói:
"Dù sao Lâm Đại Bưu ngay cả một chữ tiếng Anh bẻ đôi cũng không biết."
Vừa nghe thấy cái tên phát ra từ miệng Sở Thiên, Thẩm Hoàng ngay lập tức cảm thấy sống lưng mình hơi lành lạnh.
"Sao lại... Lại có liên quan tới anh Bưu...?"
Sở Thiên đương nhiên biết trước đối phương sẽ hỏi như vậy, cho nên hắn liền làm ra vẻ nghiêm túc mà đáp lời.
"Chuyện là thế này. Anh dự tính sau này sẽ có vài mối làm ăn, hợp tác cùng Lâm Đại Bưu, nhưng nói thật là anh cũng không tin tưởng hắn ta lắm, cho nên định để cho chú mày tới làm việc ở chỗ của hắn, thuận tiện thay anh theo dõi người này."
Thẩm Hoàng giật mình, ấp úng hỏi lại:
"Sở thiếu gia nói là... Muốn để em làm gián điệp bên cạnh anh Bưu sao...?"
"Không tới mức đó đâu. Bình thường chú em vẫn làm việc của mình, chỉ là nếu có chuyện gì không ổn thì báo lại với anh một câu thôi, điều này không khó chứ?"
"Em... Em không dám đâu... Anh Bưu mà biết chắc em chết mất..."
Sự hưng phấn vừa rồi đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, mà thay vào đó là nỗi sợ dâng lên trong lòng, khiến cho Thẩm Hoàng không nhịn được mà nổi da gà, lập tức lắc đầu từ chối.
Thái độ của Sở Thiên trong phút chốc liền xoay chuyển một trăm tám mươi độ, từ chỗ xưng anh gọi em thân thiết bỗng nhiên chuyển sang lạnh nhạt bất mãn.
Hắn trừng mắt liếc nhìn Thẩm Hoàng một lượt, sau đó phun ra mấy chữ.
"Không phải chú mày vừa nói việc vất vả, nguy hiểm cũng dám làm sao? Giờ hối hận rồi?"
Thẩm Hoàng cúi thấp đầu, sợ sệt đáp:
"Nhưng mà... Chuyện này có liên quan đến anh Bưu... Em..."
"Thôi được rồi, không cần nói nữa..."
Sở Thiên lắc đầu, lập tức ngắt lời đối phương, trong giọng nói lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
"Chú mày không muốn, anh cũng không ép. Có chí làm quan, có gan làm giàu, muốn đứng trên kẻ khác thì phải chịu khó khăn nguy hiểm. Còn nếu cứ rụt đầu như con rùa, sợ này sợ kia, thì cả đời đừng mong làm được chuyện gì ra hồn. Chuyển tiền lại cho anh, sau đó cút về mà ăn bám ông bà già tiếp đi..."
Như có một cơn gió lạnh vừa thổi qua, thân thể Thẩm Hoàng hơi run lên, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trên tay...
Trước mắt hắn là một trăm ngàn trong tài khoản - số tiền mà có lẽ cả đời Thẩm Hoàng cũng chưa chắc đã để dành được.
Hắn nuốt nước bọt cái ực, muốn bấm nút chuyển khoản lại cho Sở Thiên, thế nhưng ngón tay của hắn cứ như đã bị đông cứng, không thể nhúc nhích được.
Hắn không cam tâm...
Nội tâm giằng co vài phút, rốt cuộc Thẩm Hoàng vẫn không lựa chọn trả tiền lại cho Sở Thiên.
Hắn chậm chạp cất điện thoại vào túi, sau đó ngẩng đầu hướng về phía gã thanh niên đang đứng trước mặt, cắn răng nói nhỏ:
"Việc này... Em làm!"
Biết con cá đã cắn câu, Sở Thiên liền gật đầu hài lòng.
Tiếp theo còn cần phải tiêm cho Thẩm Hoàng một liều thuốc an thần nữa, để hắn có thể yên tâm mà làm việc.
"Phải như vậy chứ, nam nhi đại trượng phu, chút việc cỏn con đó thì có gì đáng sợ? Chú mày cứ yên tâm, còn có anh đây chống lưng cho chú, nếu có vấn đề gì phát sinh, anh sẽ trực tiếp ra mặt giải quyết, không cần lo lắng."
"Vậy... Em bây giờ về nhà trước, ngày mai sẽ đi tìm lớp học ngay... Sở thiếu gia, anh có việc gì cần, cứ gọi cho em một tiếng, em sẽ qua liền."
"Được, chú về trước đi. Chuyện hôm nay tốt nhất đừng nói cho bất cứ ai, kể cả người thân nhất, hiểu không?"
Thẩm Hoàng ngay lập tức gật đầu:
"Anh cứ yên tâm, em biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không mà..."
Nhìn Thẩm Hoàng rời khỏi phòng bệnh, Sở Thiên cuối cùng cũng thở hắt một hơi, cảm thấy tương đối thỏa mãn.
Lúc bắt đầu vốn dĩ chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên xảy ra, thế nhưng trải qua một phen bố cục, tất cả đã trở thành những nước đi đầu tiên trên bàn cờ vận mệnh của bản thân mình.
Nhìn trúng Lâm Đại Bưu, thứ nhất là bởi loại người như hắn ta không khó để nắm bắt, có thể coi là một con cờ tương đối dễ điều khiển.
Thứ hai, Lâm Đại Bưu xuất thân là người trong giang hồ, đã từng tiếp xúc với mặt trái của xã hội, cho nên sẽ không sinh ra tâm lý bài xích với những chuyện ngoài vòng luật pháp.
Sau này sử dụng đối phương để làm một chút chuyện vượt quá giới hạn thông thường, cũng sẽ không gặp phải sự phản kháng ngoài ý muốn.
Hơn nữa Sở Thiên không chỉ đơn giản nhắm vào bản thân Lâm Đại Bưu, mà còn cả những thế lực đằng sau hắn nữa.
Theo những gì Sở Thiên biết được, thì Lâm Đại Bưu có quan hệ không tầm thường với một số lãnh đạo nghiệp của đoàn Vận tải phía Nam.
Năng lượng của nghiệp đoàn thực sự rất lớn, nếu như trong tương lai có thể vận dụng được nó, thì chắc chắn đây sẽ là một trợ lực cực kỳ mạnh mẽ cho kế hoạch của mình.
Tuy vậy thời gian tiếp xúc giữa mình và Lâm Đại Bưu còn quá ngắn.
Mặc dù bản thân khá tự tin vào việc lung lạc được đối phương, thế nhưng Sở Thiên vẫn cần phải lưu lại một phần bảo hiểm, để tránh cho sau này phát sinh chuyện ngoài tầm kiểm soát.
Mà phần bảo hiểm này, không ai khác chính là Thẩm Hoàng.
Sở dĩ hắn lựa chọn thằng nhãi này, phần nhiều là bởi Sở Thiên biết được quan hệ giữa Thẩm Hoàng và em trai Lâm Đại Bưu.
Ở thời điểm hiện tại, muốn cài cắm được một người của mình vào bên cạnh Lâm Đại Bưu, khả năng cao sẽ phải tiêu tốn không ít công sức, mà cũng chưa chắc trăm phần trăm có thể thành công được.
Riêng với Thẩm Hoàng thì khác, vốn dĩ hắn đã rất thân với em trai của Lâm Đại Bưu, cho nên bất kể đối phương có tín nhiệm hắn hay không, thì Thẩm Hoàng vẫn có thể thông qua Lâm Nhị Cẩu mà nắm được một số thông tin hữu ích.
Ngay khi vừa bắt đầu, Sở Thiên còn chưa có ý định nói cho Thẩm Hoàng về ý đồ sắp đặt của mình.
Tuy nhiên sau một hồi tính toán, hắn vẫn quyết định sẽ chơi bài ngửa với đối phương thay vì giấu diếm.
Bởi vì Sở Thiên biết mình không thể yêu cầu loại người như Thẩm Hoàng có được tâm tư kín kẽ và cẩn trọng như những kẻ già đời khác.
Nếu thằng nhóc này vô tình để lộ ra quan hệ giữa hắn và mình, như vậy sẽ khiến tất cả trở thành công cốc, thậm chí còn làm cho Lâm Đại Bưu nảy sinh tâm lý ngờ vực.
Chi bằng cứ để cho Thẩm Hoàng hiểu được vấn đề ngay từ đầu, như vậy sẽ khiến hắn có thể chủ động tiết chế bản thân, không phạm phải những sai lầm ngu ngốc.