Chương 14: Tính toán tương lai
Lâm Đại Bưu đã rời đi được một lúc lâu, mà Sở Thiên thì vẫn còn đang ngồi im lặng tại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ.
Khoảng thời gian này Sở Thiên một mặt theo dõi thông tin về cái chết của "bản thân" ở tận nước Mỹ xa xôi, mặt khác lại toan tính những gì cần làm sau khi rời khỏi bệnh viện.
Sở Thiên bây giờ là một thanh niên hai mươi tuổi, vẫn còn đang mài đít trên ghế giảng đường đại học.
Tình thế hiện tại khiến cho hắn hơi có cảm giác dở khóc dở cười, bởi dù sao việc học đại học với Sở Thiên lúc này đã không còn cần thiết nữa, tuy nhiên bỏ qua việc này sẽ lại đưa tới không ít phiền phức.
Khoan nói tới chuyện ông già hắn có đồng ý hay không, mà một kẻ vốn dĩ trăng hoa như Sở Thiên, sẽ không đời nào hao tổn tâm sức và thời gian vào việc gì khác ngoại trừ theo đuổi những cô gái trẻ xinh đẹp.
Tính cách có thể dần dần thay đổi, nhưng dứt khoát phải có một quá trình rõ ràng, không thể chỉ sau một lần tai nạn mà quay ngoắt một trăm tám mươi độ được.
Bởi vậy nên hắn phải nhẫn nại, chờ cho tới khi mọi thứ đã hoàn toàn ổn định, đó mới là lúc Sở Thiên tự do thể hiện bản thân mình.
Với quãng thời gian bốn năm đại học này, Sở Thiên vốn dĩ có thể tận dụng nó để làm được nhiều việc có ích hơn là hàng ngày cắp sách tới trường giống như những thanh niên đồng trang lứa.
Đương nhiên nói như vậy không có nghĩa là phủ nhận những lợi ích của việc học đại học.
Trường đại học giống như bước đệm dành cho các sinh viên, trước khi bước ra xã hội đầy khó khăn, thử thách này vậy.
Ở đó, ngoài kiến thức chuyên môn cần có cho công việc, thì những thanh niên mới lớn, còn đang quen với tác phong cầm tay chỉ việc kia sẽ được huấn luyện cách làm việc độc lập, tự giác mà không cần tới sự giám sát của cha mẹ, thầy cô.
Hơn nữa môi trường giảng đường cũng giống như một xã hội thu nhỏ, nơi những cô cậu sinh viên non nớt phải rời xa vòng tay bao bọc của gia đình, tiếp xúc với rất nhiều người xa lạ, tốt xấu lẫn lộn.
Đó mới là lợi ích quan trọng nhất của việc học đại học: Học cách trưởng thành, tự lập, có thể đứng vững trên đôi chân của chính mình.
Mà Sở Thiên đâu phải là đứa trẻ mới ra xã hội nữa?
Bên trong hắn là linh hồn một gã luật sư cáo già đã trải qua đủ mọi sóng gió cuộc đời.
Vậy nên trong khoảng thời gian này, Sở Thiên vẫn luôn nghĩ cách để né tránh việc phải cắp sách tới trường trong thời gian sắp tới.
Hắn muốn tự tay xây dựng lên đế chế của riêng mình, qua đó có thể biến bản thân trở thành một trong số những người đứng đầu tầng lớp tinh hoa, mà không phải là lãng phí thời gian đi làm những chuyện vô ích.
Việc này kiếp trước quả thực là không tưởng với Sở Thiên, còn bây giờ hắn đã có trong tay đầy đủ điều kiện để bắt đầu tham vọng đó.
Hơn nữa, so với thể chế chính trị cùng nền kinh tế thị trường thuần chất tư bản ở Hoa Kỳ, Sở Thiên càng cảm thấy môi trường trong nước sẽ khiến hắn có nhiều cơ hội, không gian để thực hiện mục tiêu của mình hơn.
Trước đây khi còn là luật sư, Sở Thiên được những người xung quanh ngầm gọi với cái tên Fixer - Kẻ dàn xếp, cách gọi này vừa có phần hài hước, lại cũng không thiếu đi một chút mùi vị mỉa mai, châm biếm.
Bởi vì cách Sở Thiên giải quyết vấn đề thường sẽ không tuân theo trật tự như người khác, mà lại vận dụng tới rất nhiều thủ đoạn, bao gồm cả âm mưu lẫn dương kế.
Không một ai có thể phủ nhận cách làm của Sở Thiên là không hiệu quả, thế nhưng nó cũng khiến cho những người khác, đặc biệt là đồng nghiệp của hắn ở trong ngành luật cảm thấy không hài lòng.
Với bọn họ, pháp luật là một thứ vô cùng thiêng liêng, thuần khiết và nghiêm chính.
Cái cách mà Sở Thiên tận dụng những kẽ hở trong quy định, "phù phép" mớ bằng chứng, hoặc là dùng thủ đoạn để bịt miệng nhân chứng... Tạo cho bọn họ cảm giác hắn không thực tâm nghiêm túc với việc bảo vệ luật pháp, mà chỉ đang lợi dụng nó để mưu lợi cho bản thân.
Ngược lại, đối với môi trường ở trong nước hiện nay, người ta quan tâm tới kết quả nhiều hơn là quá trình
Điều này quả thực rất hợp với phong cách hành sự của Sở Thiên.
Mà ngay trong những toan tính sơ lược của Sở Thiên hiện tại, cũng có không ít điểm mà nếu lộ ra ánh sáng sẽ khiến cho đại đa số mọi người không thể chấp nhận được...
Cạch!
Sở Thiên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, thì cánh cửa phòng bệnh đã được mở ra.
Hoắc Cương bước vào, nhanh chóng đi một mạch tới trước mặt Sở Thiên, nghiêm giọng nói:
"Thiếu gia, ban nãy Lâm Đại Bưu đã lên xe rời đi rồi. Còn đám côn đồ ngoài kia, tôi định sẽ giao lại cho người khác xử lý, không biết ý cậu thế nào?"
Sở Thiên gật gật đầu, nói:
"Được. Anh Hoắc, lần này may mà anh tới kịp thời, nếu không tôi đã có thể gặp nguy hiểm rồi. Cảm ơn anh."
"Không có gì, đây là bổn phận của tôi, thiếu gia chớ nên khách sáo."
Hoắc Cương im lặng suy nghĩ vài giây, sau đó lại tiếp lời.
"Về phần gã Lâm Đại Bưu kia... Thiếu gia, thứ lỗi cho tôi lắm điều, nhưng với cương vị là một người đang phục vụ cho chủ tịch, tôi không thể không nói ra điều này. Loại người như hắn, tốt nhất cậu không nên qua lại quá gần thì hơn, dẫu sao..."
Sở Thiên xua xua tay, ngắt lời đối phương.
"Anh Hoắc yên tâm, tôi tự có tính toán riêng của mình, chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu."
"Sự việc ngày hôm nay, tôi sẽ báo cáo lại với chủ tịch, mong cậu hiểu cho."
"Không sao, đó là chức trách của anh, tôi chẳng có lý do nào để ngăn cản cả. Vả lại đây cũng không phải bí mật động trời gì, để cho ông già tôi biết cũng chẳng sao."
Hoắc Cương gật gật đầu, không nói gì thêm, chỉ nhanh chóng xoay người rời đi.
Sở Thiên nhìn theo bóng lưng đối phương, trong lòng âm thầm đánh giá người này.
Làm việc có nguyên tắc, cẩn thận mà vẫn linh hoạt, không máy móc, hơn nữa khi cần thiết lại hành động vô cùng dứt khoát, không hề đắn đo lấy một giây.
Một kẻ như vậy, nếu như có đủ năng lực để khống chế hắn, thì chắc chắn hắn ta sẽ là một lưỡi dao sắc trong tay mình.
Đáng tiếc... Đây lại là người của Sở Luân.
Dù cho Hoắc Cương có thể giúp đỡ mình thực hiện một số việc nhất định, thế nhưng suy cho cùng hắn ta vẫn là cánh tay phải của Sở Luân, cho nên tất cả những việc hắn làm chung quy lại chỉ là vì ông già mình mà thôi.
Con đường tiếp theo còn rất dài, Sở Thiên cần có một mạng lưới nhân mạch của riêng mình.
Sở Luân đương nhiên sẽ hỗ trợ hắn rất nhiều, tuy nhiên với phong cách hành sự không theo sách vở của Sở Thiên, cũng không thể chắc chắn được ông bố hờ này sẽ hiểu và ủng hộ hắn vô điều kiện.
Tự bản thân nắm trong tay đại cục, như vậy mới có thể yên tâm mà thao tác, không cần e ngại bất kỳ sự cản trở nào.
Lâm Đại Bưu trong mắt Hoắc Cương có thể là một kẻ rắc rối, còn đối với Sở Thiên, người này chẳng qua chỉ là một con cờ trên cả bàn cờ vận mệnh mà hắn đang chuẩn bị thôi.
Ngay từ đầu Sở Thiên cũng không có ý định sử dụng gã họ Lâm này, chỉ đơn giản là hắn đang quá rảnh rỗi, hơn nữa lại nể mặt Thẩm Tiểu Ái, cho nên mới để cho Thẩm Hoàng gọi đối phương tới, thuận tiện dạy cho thằng nhãi đó một bài học.
Nhưng sau khi biết được một số thông tin về Lâm Đại Bưu, lại trải qua một phen trò chuyện, hắn cuối cùng cũng thay đổi chủ ý, trực tiếp vươn cành ô liu về phía đối phương.
Đương nhiên để có thể thực sự dùng Lâm Đại Bưu như người của mình thì không chỉ đơn giản như vậy, hiện tại Sở Thiên còn có rất nhiều việc cần phải làm.
Trùng hợp lúc này Thẩm Hoàng lại đang ngó nghiêng ngoài cửa phòng bệnh, giống như muốn vào lại không dám vào.
Hành động đó rơi vào mắt Sở Thiên, khiến cho hắn không khỏi nhếch miệng cười nhạt.
Vốn hắn còn đang muốn tìm tên nhóc này, không ngờ bây giờ đối phương lại tự tìm tới, vậy cũng coi như bớt được một chút thời gian.
Sở Thiên hướng về phía bên ngoài lớn giọng nói:
"Vào trong đi, thập thò ngoài đó làm gì?"
Nghe thấy đối phương gọi mình, Thẩm Hoàng liền vội vã tiến vào trong phòng.
Khuôn mặt của hắn lúc này đã sưng vù lên giống như đầu heo, nhìn qua thực sự rất thảm hại.
Có thể khẳng định những vết thương kia sẽ không gây nguy hiểm gì tới tính mạng Thẩm Hoàng, còn đau đớn trên da thịt thì tất nhiên là không thể tránh khỏi.
Sở Thiên nhìn Thẩm Hoàng, mỉm cười nói:
"Sao rồi, thân thể ổn hơn chưa?"
Thẩm Hoàng không dám chậm trễ, vội vàng đáp:
"Tôi không sao... Sở thiếu gia, tôi quả thực là có mắt không thấy Thái Sơn... Tôi... Tôi biết sai rồi."
"Không cần trình bày dài dòng như vậy..."
Sở Thiên lắc lắc đầu, nói:
"Anh đây đương nhiên hiểu rõ mấy người như chú em. Tuổi trẻ khí thịnh, luôn làm ra một số chuyện mà sau này nhìn lại sẽ cảm thấy rất nực cười. Nể mặt Tiểu Ái, anh đã nói không chấp nhặt với chú, vậy thì sau này cứ coi như chưa có chuyện gì đi, đừng đặt nặng trong lòng quá."
"Tôi... Em hiểu rồi... Sau này chắc chắn không dám hành động như vậy nữa..."
Thấy đối phương một câu hai câu đều kêu mình là chú em, Thẩm Hoàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, thuận thế kéo gần một chút quan hệ giữa hai người.
Sở Thiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ đây là một lựa chọn không tồi.
Thằng nhóc Thẩm Hoàng này không phải là loại đầu óc ngu độn, những gì hắn thể hiện ra ngoài có lẽ chỉ là vì chưa tiếp xúc đủ với các mặt sáng tối của cuộc đời mà thôi.
Sự việc vừa rồi cũng tương tự như vậy, vốn dĩ Thẩm Hoàng không hề biết Sở Thiên là ai, cho nên mới dám hành động lỗ mãng trước mặt hắn.
Trải qua bài học lần này, cũng coi như đã cho hắn một lần mở rộng tầm mắt, để Thẩm Hoàng nhìn rõ hơn một chút xã hội ngoài kia sâu cạn ra sao.
"Chắc hẳn chú em cũng biết anh rất thân với Tiểu Ái, cho nên đối với mày, anh cũng không hề có ác cảm gì. Quan trọng là sau này chú mày muốn sống thế nào, muốn tự lập hay tiếp tục ăn bám gia đình?"
Thẩm Hoàng ngẩn người, không nghe ra được ý tứ gì trong lời nói của Sở Thiên.
Mà Sở Thiên trông thấy đối phương ngơ ngác như vậy, liền lập tức chỉnh lại lời nói của mình một chút.
Dù sao Thẩm Hoàng cũng không phải là Lâm Đại Bưu, cho nên không thể quá uyển chuyển với hắn được... Trực tiếp nói ra vẫn tốt hơn...
"Bây giờ chú mày lớn rồi, dù học hành có kém một chút cũng không sao, đường đời vẫn còn rất dài. Nhưng suốt ngày lông bông như vậy thì làm gì có tương lai? Đương nhiên nếu chú mày vẫn muốn chơi mấy trò chơi con nít đó, anh đây cũng không có cách nào ngăn cản được. Nhưng..."
Sở Thiên ngừng lại vài giây, quan sát sự biến hóa trên nét mặt Thẩm Hoàng, sau đó mới tiếp tục:
"Nhưng nếu chú mày còn chút liêm sỉ, vậy thì không thể cứ bám váy Tiểu Ái mà sống được. Nam nhi chí tại bốn phương, không phấn đấu làm ra một phen sự nghiệp, còn có thể ngẩng mặt nhìn đời sao?"
Những gì Sở Thiên vừa nói có phần nặng nề, nghiêm khắc.
Nếu như đổi lại là cha mẹ Thẩm Hoàng nói ra mấy lời này, thì hắn chưa chắc đã nghe lọt tai, thậm chí còn có thể làm ra phản ứng tiêu cực phản nghịch.
Tuy nhiên tất cả lại xuất phát từ Sở Thiên - kẻ có vị thế vượt trội hơn hắn gấp trăm ngàn lần.
Không phải ngẫu nhiên mà Sở Thiên lại dùng giọng điệu hà khắc, hoàn toàn trái ngược với sự khéo léo đưa đẩy thường thấy của hắn như vậy.
Sở Thiên hiểu rõ một điều, đó là đối đãi với những kẻ như Thẩm Hoàng, bất kể dùng tình cảm hay dùng lý lẽ, thì cũng đều không thể nào đả động được tới suy nghĩ của hắn.
Ngược lại, quá dễ dãi và mềm mỏng, sẽ khiến cho đối phương sinh ra ảo tưởng rằng bản thân mình là thứ gì đó quan trọng lắm.
Đây cũng chính là điểm sai lầm của cha mẹ Thẩm Hoàng cùng Thẩm Tiểu Ái.
Có một số người, không thể bàn về tình và lý.
Chỉ có sử dụng cường quyền mà áp bức, mới khiến cho hắn phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thậm chí ngay cả nửa câu oán trách cũng không dám thốt ra.