Chương 12: Gặp gỡ
Kítttt...!!
Chiếc Range Rover Sport đang lao vun vút trên đường chợt phanh gấp rồi tấp thẳng vào lề một cách vội vàng, khiến cho từ dưới bốn lốp xe tỏa ra một mùi khen khét khó chịu.
Đối diện bên kia đường, chính là bệnh viện nhân dân Đông Hải.
Một người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống.
Khuôn mặt chữ điền, làn da hơi ngăm đen, kết hợp cùng một vết sẹo nhỏ trên lông mày, khiến cho người đối diện chỉ cần liếc qua liền lập tức nảy sinh cảm giác không muốn dây dưa với hắn.
Trên người hắn khoác một bộ vest đắt tiền, thế nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không thấy được chút phong thái sang trọng nào, mà ngược lại còn có vẻ hơi buồn cười, giống như là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Tên khai sinh của hắn là Lâm Đại Bưu, mà đàn em dưới trướng đều gọi hắn là Bưu ca hoặc anh Bưu.
Bưu ca năm nay vừa tròn ba mươi lăm cái xuân xanh, cũng được coi là một người có máu mặt trong giới giang hồ Đông Hải.
Vài năm gần đây hắn luôn ra sức tẩy trắng bản thân, xây dựng cho mình hình tượng doanh nhân thành đạt, tuy nhiên có vẻ vẫn chưa được thành công cho lắm.
Người ta nhắc đến Bưu ca, chính là đang nhắc đến một kẻ thích tranh giành, đấu đá tàn nhẫn, có trong tay cả trăm đàn em, chứ không phải một ông chủ lắm tiền nhiều bạc, có quyền có thế.
Điều này khiến Lâm Đại Bưu rất phiền lòng.
Trước đây khi còn thanh niên, hắn rất thích lăn lộn trong ngoài xã hội, cảm thấy như vậy thật thoải mái phóng khoáng.
Bình thường không ăn nhậu thì chơi gái, đánh bạc... Đụng chuyện là vác hàng đi lùng chém đối phương, rượt nhau khắp mười mấy con phố, về đêm lại đi vũ trường uống rượu, nhảy nhót, hoặc cá cược đua xe.
Cuộc sống đầy sự kích thích đó, đối với một tên Lâm Đại Bưu khi ấy mới vừa tròn hai mươi tuổi, quả thực là hết sức hấp dẫn.
Thế nhưng Bưu ca của ngày hôm nay lại không còn trẻ nữa, những cuộc chơi kia đối với hắn bây giờ đều trở nên rất vô vị, thậm chí là phiền chán.
Địa bàn của hắn đã cố định, thường ngày nếu như có xảy ra chút xung đột, thì hầu hết cũng đều do đàn em bên dưới tự lo liệu, chứ không cần đích thân hắn phải ra mặt.
Tiền trong tài khoản của Lâm Đại Bưu cũng không thiếu, thậm chí có thể so sánh được với một số doanh nghiệp lớn ở Đông Hải nữa.
Phải biết rằng công việc bảo kê - mà những tiểu thương trong khu chợ trung tâm Đông Hải thường gọi là "thu phí an vui" - hiện tại chỉ là nguồn thu tay trái của Bưu ca.
Nếu không phải vì để duy trì sức ảnh hưởng của mình, đồng thời cho đám đàn em bên dưới một công việc, thì có lẽ Bưu ca cũng chẳng còn mặn mà với nghề nhặt tiền lẻ này.
Thu nhập chính của Lâm Đại Bưu bây giờ là dựa vào phần cổ tức mà hắn được chia trong một doanh nghiệp vận tải liên tỉnh - nơi hắn và mấy tên xã hội đen cộm cán khác góp tiền cùng thành lập.
Ngoài ra Bưu ca cũng sở hữu không ít Ki-ốt trong khu chợ trung tâm, mà chỉ tính riêng tiền thuê hàng tháng của hơn chục gian hàng lớn nhỏ này cũng đủ cho hắn ăn chơi phè phỡn từ giờ tới hết đời.
Dân gian có câu nói: Nước chảy vào chỗ trũng, con người hướng tới chỗ cao.
Khi hầu bao đã đầy tràn rồi, thì người ta sẽ bắt đầu có những nhu cầu khác cao siêu hơn, ví dụ như quyền lực, địa vị, danh vọng.
Bưu ca cũng vậy, bây giờ hắn đã là người có tiền, nhưng lại vẫn luôn bị cái mác giang hồ hung ác đeo bám, muốn gạt đi cũng khó.
Người bình thường có thể sợ hắn, lại không thực lòng tôn kính hắn.
Mà những kẻ thuộc giới thượng lưu thì luôn tránh giao tiếp với loại người như Bưu ca, bởi lo rằng làm vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu tới danh tiếng, thân phận của mình.
Đương nhiên doanh nghiệp vận tải của Bưu ca muốn vận hành trơn tru, thì không thể tránh khỏi việc phải cố gắng kết giao với một vài người trong cả hai giới thương chính.
Tuy nhiên những vị lãnh đạo kia đều chỉ nhìn Lâm Đại Bưu bằng nửa con mắt, bất kể việc họ nhận được không ít lợi ích từ hắn.
Chẳng có ai coi hắn ngang hàng với mình, tất cả đều chỉ xem Bưu ca như một cái máy rút tiền tự động mà thôi.
Họ vui, liền nhận lời tụ họp ăn uống, thậm chí tham gia cả những món giải trí mà hắn sắp xếp.
Họ không vui, thì ngay cả điện thoại của hắn cũng không thèm bắt máy, muốn gặp mặt trực tiếp thì càng không, chắc chắn sẽ bị xua đuổi từ ngoài cổng.
Bưu ca hiểu rõ những người kia khinh thường hắn, cũng coi rẻ nghề nghiệp của hắn.
Mà càng là như vậy, Lâm Đại Bưu lại càng khao khát tẩy trắng, muốn bản thân trở thành một doanh nhân thành đạt, đi tới đâu cũng được người ta trọng vọng, đón tiếp nồng hậu.
Chứ không phải như bây giờ, muốn tới nhà thăm hỏi tặng quà người ta, còn phải lén lút đi vào từ cửa sau.
Đương nhiên muốn là một chuyện, còn bắt tay vào thực hiện lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Hiện tại bên trong doanh nghiệp của Lâm Đại Bưu phần lớn đều là đàn em dưới trướng của hắn và mấy người khác, muốn cho tất cả bọn họ đều rửa tay gác kiếm làm người lương thiện gần như không có khả năng.
Càng huống hồ hoạt động vận tải có nhiều đường ngang ngõ tắt, việc giành bãi, tranh khách... Dẫn tới đâm chém không phải là chưa từng xảy ra.
Nếu như hoàn toàn từ bỏ con đường cũ, vậy thì chẳng mấy chốc sức ảnh hưởng của Lâm Đại Bưu ngoài xã hội sẽ dần dần biến mất, mà tới khi đó chắc chắn không tránh khỏi bị các thế lực bên ngoài dòm ngó.
Việc làm ăn của hắn cũng vì vậy mà có thể gặp rắc rối.
Đây chính là bài toán con gà quả trứng điển hình.
Một mặt Bưu ca muốn tẩy trắng, việc này phải hao tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian.
Mặt khác, Bưu ca muốn kiếm tiền, thì lại không thể dứt mình ra khỏi giới xã hội đen được.
Mà một ngày hắn còn là tên giang hồ máu mặt, vậy thì danh tiếng của hắn sẽ vẫn tiếp tục bị bôi đen.
Việc này làm Lâm Đại Bưu hết sức phiền lòng, lại không có cách giải quyết nào khả dĩ, cho nên chỉ đành hậm hực tiếp tục kiếm tiền.
Tuy rằng bản thân hắn chưa được tiếp xúc với nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu nhiều, nhưng Bưu ca lại hiểu biết không ít về bọn họ.
Trong số đó đương nhiên không thể thiếu được Sở Luân - chủ tịch Sở danh tiếng lẫy lừng - người được cho là giàu nhất Đông Hải.
Bởi vì Bưu ca biết tập đoàn JK hùng mạnh tới cỡ nào, cho nên hắn càng căm giận Thẩm Hoàng đã liên lụy tới mình.
Cần hiểu rằng Sở Luân là một thương nhân thành đạt, mạng lưới quan hệ của ông ta không phải người thường có thể tưởng tượng ra được.
Dù cho Bưu ca bây giờ cũng là người có tiền, thì Sở Luân vẫn có hàng trăm cách có thể chỉnh chết hắn trong một nốt nhạc.
Mà kể cả trong trường hợp may mắn không bị đối phương tính sổ, thì sau sự việc lần này sợ rằng bản thân mình cũng đã để lại ấn tượng xấu trong lòng gã thiếu gia nhà họ Sở.
Điều này đồng nghĩa với việc con đường tới giới thượng lưu của Lâm Đại Bưu hắn lại gặp phải một hòn đá lớn chắn ngang.
Bưu ca thầm chửi một câu khốn kiếp, sau đó chỉnh lại cà vạt một lượt, hướng về phía bệnh viện nhân dân Đông Hải mà rảo bước.
Vừa đi qua cổng, Lâm Đại Bưu đã thấy một đám năm sáu tên du côn đang quỳ dưới đất, tên nào tên nấy mặt mũi đều sưng húp như đầu heo vậy.
Mà Thẩm Hoàng thì đang đứng ngay gần đó, trên mặt còn vương vết máu chưa khô, thoạt nhìn còn thảm hại hơn cả mấy tên kia.
Bên cạnh hắn là một gã đàn ông mặc vest đen, trên người tỏa ra khí thế hung hãn, khiến cho Lâm Đại Bưu cảm nhận được một tia nguy hiểm thoáng qua.
Thẩm Hoàng vừa nhìn thấy Bưu ca bước tới, liền ấp úng chào hỏi:
"Anh Bưu... Anh tới rồi à..."
"Bưu con mẹ mày, chờ đó lát nữa ông đây sẽ tính sổ với mày sau!"
Mắng xong một tiếng, Lâm Đại Bưu lại quay sang phía Hoắc Cương, giọng nói mang theo vài phần kính cẩn.
"Vị đại ca này... Tôi tới gặp Sở thiếu gia, không biết có thể...?"
Hoắc Cương gật gật đầu, nói ngắn gọn:
"Đi theo tôi."
Lúc này trong phòng bệnh của Sở Thiên chỉ còn lại một mình hắn, ngay cả Thẩm Tiểu Ái cũng đã trở lại với công việc của cô.
Vốn Thẩm Tiểu Ái còn rất lo lắng cho em trai mình, khiến cho Sở Thiên phải mất một phen ra sức an ủi, vỗ ngực cam đoan sẽ xử lý tốt việc này, mới làm cô nàng tạm thời yên tâm.
Dẫu rằng trong lòng Sở Thiên có vài phần chán ghét Thẩm Hoàng, nhưng nể mặt Thẩm Tiểu Ái, hắn cũng đồng ý sẽ giúp tên nhãi này điều đình với gã Bưu ca kia.
Vả lại việc này đối với hắn cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không có gì đáng kể.
Sở Thiên còn đang nhàm chán ngó qua mấy quyển tạp chí, thì từ bên ngoài bất chợt truyền tới tiếng gõ cửa, liền sau đó là giọng nói của Hoắc Cương vang lên.
"Thiếu gia, tôi đưa người tới rồi."
"Được, anh dẫn hắn vào đây giúp tôi, cảm ơn."
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên gặp mặt Lâm Đại Bưu, tuy nhiên trước đó thông qua Hoắc Cương hắn cũng đã nắm được một số thông tin cơ bản của đối phương.
Mà sau khi biết Bưu ca là một trong số những người đứng sau Công ty vận tải Đại Phát, Sở Thiên liền cảm thấy nếu như có thể cùng người kết một cái thiện duyên, đối với bản thân mình chưa chắc đã là chuyện xấu.
Lâm Đại Bưu đi theo sau lưng Hoắc Cương.
Vừa bước vào trong phòng, hắn lập tức nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh cửa sổ, trên tay còn cầm một cuốn tạp chí đang đọc dở.
Hắn lập tức hiểu ra, kẻ trước mắt mình lúc này chắc hẳn là Sở Thiên - thiếu gia của tập đoàn JK.
Thái độ của Lâm Đại Bưu hơi có chút lúng túng, muốn mở miệng chào hỏi Sở Thiên, tuy nhiên đối phương đã đi trước hắn một bước.
Sở Thiên đưa tay hướng về phía Bưu ca, cười nói:
"Anh Lâm, tôi là Sở Thiên."
Lâm Đại Bưu hơi giật mình, sau đó liền nhanh chóng đưa hai bàn tay to lớn và thô ráp lên bắt tay đối phương.
"Tôi là Lâm Đại Bưu, lần đầu được gặp Sở thiếu gia, quả thực là rất vinh hạnh."
Sở Thiên gật gật đầu tiếp lời.
"Tôi biết hôm nay anh Lâm tới đây là vì chuyện của Tiểu Hoàng. Thú thực với anh Lâm, lần này nói cho cùng cũng là việc riêng giữa tôi và nó, lại làm phiền anh Lâm phải tới tận đây, trong lòng tôi không khỏi có chút áy náy."
Dù cho thái độ của Sở Thiên rất nhún nhường, nhưng Bưu ca cũng hiểu được đây là do phong thái lịch sự xã giao vốn có của đối phương mà thôi, nếu như căn cứ vào đó mà nghĩ rằng gã thanh niên kia đang tỏ ra yếu thế hơn thì quả thực là quá sai lầm.
"Không dám, không dám, cũng là vì tôi thường ngày dạy dỗ đám người bên dưới không nghiêm chỉnh, để cho bọn chúng tới đây gây phiền phức cho cậu. Hơn nữa nếu không có chuyện lần này, thì Lâm Đại Bưu tôi nào có được may mắn được gặp mặt Sở thiếu gia..."
"..."
Hai người tùy tiện nói vài lời khách sáo, cũng coi như tương đối hòa hợp, điều này khiến cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Thẩm Hoàng đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, trong lòng không khỏi cảm thấy hú hồn hú vía, giống như vừa đi một vòng từ quỷ môn quan trở về vậy.
Hắn không dám trực tiếp quan sát bọn họ nói chuyện với nhau, tuy vậy chỉ thông qua một vài lời bập bõm mà bản thân nghe lén được, cũng đủ để Thẩm Hoàng hiểu được thân phận gã họ Sở này so với tưởng tượng của hắn còn cao hơn nhiều lắm.
Nếu mình được làm đàn em dưới trướng một người như vậy, chẳng phải sau này có thể đi ngang cả Đông Hải mà không cần lo lắng gì hay sao?
Chỉ tiếc bản thân quá ngu ngốc, vừa gặp đã đắc tội với người ta.
Cũng may còn có chị nói giúp, nếu không hôm nay không biết kết cục của mình sẽ thảm tới mức nào nữa.
Vừa nghĩ tới đó, trong đầu Thẩm Hoàng chợt nảy số.
Đúng rồi, chị mình và hắn hình như có quan hệ rất tốt, nếu như...