Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 11: Trở mặt

Chương 11: Trở mặt

"Anh Bưu... Em là Tiểu Hoàng..."

"Tiểu Hoàng... Là thằng nào nhỉ?"

Ở đầu dây bên kia, Bưu ca còn đang say sưa trên sới bạc, bởi vì thắng được mấy ngàn đồng mà tâm trạng vui sướng không thôi.

Thấy Thẩm Hoàng gọi điện thoại tới, Bưu ca liền bắt máy, dùng giọng kẻ cả nói:

"À à, tao nhớ ra rồi, mày là bạn thằng Cẩu đó hả? Sao, hôm nay bỗng dưng lại gọi cho tao, có phi vụ gì ngon ăn à?"

"Không phải... Anh Bưu, em đang bị người ta đánh..."

Thẩm Hoàng ấp úng phân trần:

"Em đang tới chỗ chị gái lấy tiền, muốn mời anh Bưu đi KTV giải trí một chút. Nào ngờ lúc tới đây tiền còn chưa cầm được, thì đã bị người ta đánh... Anh Bưu, anh phải làm chủ cho em..."

Bưu ca hơi nhíu mày, trong lòng thầm chửi một tiếng phiền phức.

Thực chất Thẩm Hoàng vốn chẳng có quan hệ gì với băng của Bưu ca, chỉ là trước kia trùng hợp hắn lại học cùng với em trai Bưu ca là A Cẩu.

Sau này Thẩm Hoàng bị đuổi học, nguyên nhân chính cũng là do đi theo A Cẩu đánh lộn bị cảnh sát bắt, sau đó báo về cho nhà trường để xử lý.

Có thể nói hắn và A Cẩu khá thân nhau, cho nên mới được A Cẩu giới thiệu cho làm quen với Bưu ca.

Bưu ca chẳng ưa thích gì mấy thằng lưu manh cắc ké lông còn chưa mọc hết như Thẩm Hoàng, tuy nhiên đối phương lại chơi thân với em trai mình như vậy, cho nên Bưu ca mới miễn cưỡng thu hắn vào dưới trướng.

Nói trắng ra thì loại đàn em như Thẩm Hoàng khá vô dụng, bình thường chỉ đi thu tiền bảo kê trong chợ, lúc có xung đột thì đứng xếp hàng phía sau, hò reo phô trương thanh thế mà thôi.

Chứ với trình độ hiện giờ của Thẩm Hoàng, nếu gặp phiền phức thật sự, phải động tới dao kiếm, thì chắc chắn hắn sẽ là kẻ đầu tiên bỏ chạy.

Thứ côn đồ hôi lông như Thẩm Hoàng, dưới trướng Bưu ca cũng không dưới vài chục tên, cho nên hắn cũng không thể mỗi lúc lại ra mặt cho một đứa được, như vậy chẳng phải mệt chết mình sao.

"Mày bị người ta đánh à? Sao không nói tên tao ra?"

Thẩm Hoàng nuốt nước bọt, liếc nhìn Hoắc Cương đứng cách đó không xa, sau đó nhỏ giọng thì thầm vào điện thoại:

"Em... Em nói rồi, nhưng thằng đó không sợ... Nó còn bảo em... Bảo em gọi anh đến để nó dạy dỗ..."

Bưu ca nghe vậy ngay lập tức nổi trận lôi đình, rống lên một tiếng:

"X con mẹ nó dám nói thế thật? Không phải mày bịa chuyện để lừa tao đến giúp mày lấy lại mặt mũi đấy chứ?"

Thẩm Hoàng không tự chủ được mà ưỡn thẳng người, giơ ba ngón tay lên trời, giống như thể đối phương đang đứng trước mặt hắn, chứ không phải là ở đầu bên kia điện thoại vậy.

"Em thề... Em sao mà có gan nói dối anh Bưu..."

"X con mẹ nó...!"

Mặc dù đang rất nóng mặt, thế nhưng dù sao Bưu ca cũng là người từng trải, hơn nữa còn là loại người rất ranh mãnh, chứ không phải hạng vũ phu tay to não nhỏ.

Hắn cố hít vào một hơi, nén cơn giận xuống, sau đó tiếp tục hỏi:

"Thằng đó có nói tên không? Tên nó là gì, lai lịch thế nào?"

Thẩm Hoàng hơi ngẩn người, suy nghĩ mất mấy giây mới vội vàng đáp:

"Lai lịch thế nào em cũng không rõ lắm... Nhưng thấy người ta gọi hắn là thiếu gia... À đúng rồi, hắn họ Sở thì phải...?"

"Sở thiếu gia...?"

Bưu ca hơi nhíu mày, lập tức đánh hơi thấy có mùi gì đó không ổn.

Phải biết hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt, không phải là thời đại phong kiến - nơi mà chỉ cần có chút tiền liền được kẻ hầu người hạ gọi bằng lão gia, thiếu gia.

Ở tỉnh Đông Hải này, người được xưng là thiếu gia phần lớn đều là con cái nhà siêu giàu, hoặc là quan nhị đại có ô dù lớn, chứ không có ai tùy tiện gọi bừa cả.

Họ Sở... Họ Sở... Chắc không phải là con cháu của tập đoàn JK chứ...?

Bưu ca nuốt nước bọt cái ực, cảm giác sống lưng hơi gai gai, liền lập tức hỏi lại:

"Mày không biết tên người ta là gì à?"

Thẩm Hoàng liếc mắt nhìn về phía Sở Thiên, lập tức thấy được tấm bảng tên bệnh nhân treo ở bên cạnh giường, liền nhanh nhảu đáp lời:

"Anh Bưu, hắn tên là Sở Thiên."

Nghe thấy vậy, Bưu ca lập tức quay sang hỏi một người đang ngồi bên cạnh hắn.

"Ê Báo Tử, mày có người nhà làm ở tập đoàn JK phải không?"

"Đúng rồi anh Bưu, em có ông anh họ đang làm bảo vệ ở đó... Có chuyện gì không?"

"Chủ tịch JK không phải họ Sở sao? Người nhà ông ta có ai gọi là Sở Thiên không...?"

Báo Tử ngẫm nghĩ vài giây, rất nhanh liền đưa ra câu trả lời mà Bưu ca không muốn nghe thấy nhất.

"Sở Thiên... Hình như là tên con trai của chủ tịch Sở thì phải...?"

Bưu ca hơi run giọng hỏi lại:

"Mày có chắc không...?"

"Chắc là đúng đó anh, lần trước em tới gặp anh họ lấy chút đồ, còn thấy cậu ta đi vào đó cùng một mỹ nữ mà. Haha, em thấy gái đẹp nên mới lỡ miệng huýt sáo một tiếng, kết quả liền bị ông anh họ em vả cho mấy bạt tai, thật là nhục quá haha..."

"X con mẹ nó nữa chứ...!"

Bưu ca chửi lớn một tiếng, sau đó hét vào điện thoại:

"Con mẹ mày Thẩm Hoàng, tao với mày không thù không oán, thế mà mày lại định hại chết tao hay sao? X con mẹ mày trốn cho kỹ đi, để tao tìm được là tao chém chết con mẹ mày... XXX"

Thẩm Hoàng ngẩn người, khuôn mặt vốn đã bầm dập trong phút chốc lại tái xanh như tàu lá chuối.

Hắn run rẩy mở miệng đáp lời, giọng mếu máo như sắp khóc.

"Anh Bưu, anh nói như vậy là sao... Em có làm gì đâu..."

"Bưu con mẹ mày, cứ chờ đó, tao không băm chết mày thì tao theo họ mày luôn...!"

Nói đoạn, Bưu ca liền cúp máy, giận dữ ném điện thoại vào tường đánh rầm một cái.

Em trai hắn A Cẩu lúc này không biết từ đâu tới, thấy anh trai mình đang nổi giận đùng đùng, liền cất tiếng hỏi han.

"Anh, có chuyện gì thế...?"

Nào ngờ Bưu ca giận cá chém thớt, xông tới tát liên tục vào mặt A Cẩu bốn năm cái bạt tai, đánh cho hắn choáng váng mặt mũi, thất thanh la lớn:

"Anh... Sao anh lại đánh em...!?"

Bưu ca còn chưa hả giận, lại vả thêm hai phát nữa, sau đó mới hằm hè chửi mắng:

"Thằng ngu, tao bảo mày bao nhiêu lần rồi, đừng có tụ tập với mấy thằng cắc ké đần độn đó, có ngày sẽ bị chúng nó liên lụy chết! Mày thì hay rồi, không để lời tao nói vào tai, giờ gây ra đại họa tao xem mày làm thế nào mà gánh nổi!"

A Cẩu bị đánh đến đầu óc quay cuồng, ngơ ngác hỏi lại:

"Anh... Anh nói thế là sao... Họa ở đâu?"

"Ở thằng bạn ngu xuẩn của mày đấy! Nó đắc tội với người ta thì thôi, còn định lôi theo tao đi chết chung... Không được, bây giờ mày gọi cho thằng Hoàng, bảo nó ở nguyên tại bệnh viện. Tao phải đích thân qua đó xin lỗi người ta, xem có thể hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ hay không..."...

Lúc này ở bệnh viện.

Thẩm Hoàng cầm chiếc điện thoại trên tay, trong lòng không khỏi lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Anh Bưu vừa giây trước còn xưng huynh gọi đệ với hắn, mà chỉ thoáng nghe tên Sở Thiên liền ngay lập tức trở mặt thành thù.

Tên họ Sở này... Rốt cuộc có lai lịch gì, mà khiến một người hung hãn như anh Bưu phải sợ hãi đến vậy?

Sở Thiên nhìn thấy một màn kịch trước mắt, lập tức hiểu được gã họ Bưu đã nhận ra thân phận của mình, cho nên mới trở mặt với Thẩm Hoàng.

Hắn tiến lên vài bước, đứng trước mặt Thẩm Hoàng cười nói:

"Thế nào, anh Bưu của chú mày có đến hay không?"

Thẩm Hoàng sợ đến nỗi không nói ra được câu nào, chỉ lững thững lắc lắc đầu như một con rối.

Sở Thiên không muốn tiếp tục dây dưa với đối phương nữa, dẫu sao giữa hắn và Thẩm Hoàng cũng chẳng còn liên quan gì tới nhau.

Có chăng thì là bởi vì chút thiện cảm của hắn với Thẩm Tiểu Ái, cho nên Sở Thiên mới ra tay dạy dỗ một phen, cũng coi như để Thẩm Hoàng sau này biết điều hơn một chút, bớt làm khổ gia đình.

Nhìn về phía Thẩm Tiểu Ái, Sở Thiên thấy khuôn mặt cô lúc này đã lấm lem như một con mèo nhỏ, hắn không nhịn được liền rút ra vài tờ khăn giấy đưa cho cô, cười nói:

"Cô lau mặt trước đi, thật là... Tôi đã nói với cô rồi, không có gì phải sợ hãi, tôi chỉ dạy cho em trai cô một bài học nhỏ thôi. Nói sao thì sau này hắn cũng là em vợ của tôi, tôi đương nhiên không thể ra tay quá độc ác được, cô nói phải không?"

Thẩm Tiểu Ái lúc này còn chưa hết choáng váng, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng vậy.

Nàng chậm chạp vươn tay ra nhận lấy tờ khăn giấy Sở Thiên đưa, lau đi vết lấm lem trên mặt, sau đó lại vô thức gật gật đầu ra vẻ đồng tình với hắn.

Nhưng nghĩ lại một chút, liền sẽ thấy những lời này của hắn có chút không đúng...

Thế là Thẩm Tiểu Ái lại lắc lắc đầu, miệng mấp máy nói nhỏ:

"Anh Sở... Lại không đứng đắn rồi..."

Sở Thiên cũng không đáp lại nàng, mà ngoái đầu sang phía Thẩm Hoàng, cười nói:

"Chú em bây giờ có thể đi được rồi. Thẻ ngân hàng chị cậu đang cầm, đi cùng cô ấy rút lấy hai mươi ngàn, coi như là tiền thuốc men cho cậu. Nhớ kỹ, lần sau còn muốn gây gổ, thì tốt nhất nên biết người trước mặt mình nặng nhẹ ra sao, lại càng phải biết rõ bản thân mình là ai, hiểu không?"

Nghe thấy những lời của Sở Thiên, Thẩm Hoàng lúc này giống như người vừa tỉnh cơn mê, thái độ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Hai đầu gối hắn quỳ rạp trên mặt đất, lê lết hướng về phía Sở Thiên, trong miệng không ngừng van xin.

"Sở... Sở thiếu gia... Tôi biết sai rồi... Tôi thực sự đã sai rồi... Anh cứu tôi với...!"

"Anh Bưu... Anh Bưu nói nếu gặp tôi ở bên ngoài sẽ... Sẽ cho người chém chết tôi... Anh làm ơn làm phúc, nói với anh Bưu tha cho tôi một mạng đi mà..."

Sở Thiên lạnh nhạt nhìn Thẩm Hoàng, nhún nhún vai ra vẻ không phải chuyện của mình.

Đối phương dám ngang nhiên xông vào phòng, buông lời hỗn xược, còn cả gan dọa dẫm mình, hắn tha không trừng trị Thẩm Hoàng một phen thừa sống thiếu chết đã coi như là rất phúc hậu rồi.

Còn muốn mình ra tay cứu giúp, thì xin lỗi, Sở Thiên ta đây không phải phật tổ tái thế, cho nên chưa đại lượng tới độ lấy đức báo oán.

Thẩm Hoàng nhìn thấy thái độ của Sở Thiên như vậy, cũng biết đối phương chắc chắn sẽ không giúp mình.

Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?

Trong đầu hắn nhanh chóng xoay vần, tìm đủ mọi phương án để thoát khỏi tình huống hiện tại.

Đúng rồi, sự việc đã đến nước này, có lẽ chỉ có chị gái mình là có thể thuyết phục được vị Sở thiếu gia kia mà thôi.

Vốn dĩ thường ngày Thẩm Hoàng hoành hành ngang ngược, lời nói của cha mẹ đối với hắn cũng chẳng có bao nhiêu phân lượng, càng không cần nói tới người chị như Thẩm Tiểu Ái.

Mà ngay lúc này đây, khi bản thân phải đối diện với nguy cơ mất mạng, Thẩm Hoàng rất nhanh liền từ bỏ hết toàn bộ sĩ diện, quỳ xuống trước mặt Thẩm Tiểu Ái, khóc lớn:

"Chị... Chị phải cứu em... Em không muốn chết..."