Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 10: Trừng trị

Chương 10: Trừng trị

Nghe được câu nói của Sở Thiên, Thẩm Hoàng không khỏi ngẩn người trong chốc lát.

Trong đầu hắn vốn còn đang hưng phấn quá độ vì món hời sắp tới tay, cho nên lúc này ngay cả việc tiếp nhận thông tin cũng đều bị chậm chạp đi không ít.

Phải mất thêm mười mấy giây đồng hồ, Thẩm Hoàng mới nhận ra thằng mặt trắng ẻo lả này đang mắng mình là chó...

Cơn giận lập tức xông lên tới đỉnh đầu, khiến cho hắn không nhịn được mà há miệng gào thét.

"X con mẹ mày dám chửi tao là chó!?"

Khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng, từng thớ thịt đều vặn vẹo tới mức vô cùng khó coi, trong mắt ánh lên một tia điên cuồng như thể sắp ăn tươi nuốt sống kẻ khác.

Đối diện với vẻ giận dữ của Thẩm Hoàng, Sở Thiên chẳng hề tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại còn bật cười ha hả:

"Haha, anh đây nói rõ ràng rành mạch như vậy mà chú em nghe không thủng à? À phải rồi, chó thì làm sao mà hiểu được tiếng người."

Ngay từ đầu, Sở Thiên cũng không định tính toán với thằng nhãi này.

Không phải hắn e ngại Thẩm Hoàng, mà chủ yếu là vì nể mặt Thẩm Tiểu Ái, không muốn để cho cô phải khó xử.

Tuy nhiên thái độ ngông cuồng của đối phương đã vượt xa tưởng tượng của hắn, cho nên Sở Thiên cũng chẳng muốn dung túng cho loại rác rưởi này thêm nữa.

Những lời mạt sát của Sở Thiên như đóng đinh vào tai Thẩm Hoàng, khiến cho cơn cuồng nộ của hắn lại càng bùng lên dữ dội tới mức không thể kiểm soát được.

Thẩm Hoàng gào lớn một tiếng chửi rủa, vung nắm đấm lên, muốn dùng một quyền đánh gãy mũi Sở Thiên, giải tỏa đi sự giận dữ trong lòng.

Đây không phải là lần đầu hắn sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Mà tất cả những lần trước, kẻ bị đánh chỉ có thể ôm đầu kêu cha gọi mẹ, hoàn toàn không dám mảy may phản kháng lại chút nào.

Điều này càng khiến cho Thẩm Hoàng trở nên ngông cuồng bất trị, không kiêng nể gì cả.

Tuy nhiên... Lần này hắn lại đụng trúng thiết bản rồi.

Cú đấm của Thẩm Hoàng vừa vung lên, thì đã bị một bàn tay cứng rắn đột ngột giữ nó lại giữa không trung.

Thẩm Hoàng giật mình, theo bản năng muốn vùng vẫy để thoát ra, thế nhưng bàn tay kia bất thình lình siết chặt lại, giống như một chiếc kìm sắt bóp chặt lấy cổ tay của hắn.

Cơn đau thấu xương truyền tới đại não, khiến cho Thẩm Hoàng không thể nhịn nổi mà kêu thảm một tiếng.

Đầu gối hắn hơi khuỵu xuống, mồ hôi trên trán túa ra như mưa.

Ở phía bên cạnh Thẩm Hoàng, người đàn ông vừa mới xuất hiện kia lại chẳng hề mảy may để tâm tới vẻ đau đớn của kẻ đang đứng trước mặt mình.

Hắn chỉ đứng yên bất động, bàn tay liên tục gia tăng sức lực, giống như muốn bóp nát xương cốt của đối phương mới thôi.

Một tiếng răng rắc vang lên khô khốc, khiến cho những người xung quanh đều phải cảm thấy sống lưng hơi lành lạnh.

Sở Thiên liếc mắt nhìn một cái, lập tức nhận ra người kia là lái xe của Sở Luân - Hoắc Cương.

Hoắc Cương năm nay gần bốn mươi tuổi, đã đi theo Sở Luân được ngót ngét mười lăm năm, từ khi ông ta mới ngồi lên ghế chủ tịch tập đoàn JK.

Quê nhà của Hoắc Cương nằm ở phía Bắc, cụ thể là địa phương nào thì Sở Thiên cũng không tường tận cho lắm.

Gia đình hắn có mở một võ đường, bởi vậy Hoắc Cương từ nhỏ đã tập võ cùng cha hắn.

Trải qua mười mấy năm khổ công mài dũa, rốt cuộc cũng luyện được một thân bản lĩnh bất phàm.

Khi Hoắc Cương còn nhỏ, công việc làm ăn của gia đình tương đối thuận lợi, dù chưa tới mức giàu nứt vách nhưng cũng có thể coi là có của ăn của để.

Tuy nhiên theo thời gian dần trôi qua, càng ngày người hứng thú với võ thuật càng ít đi, cho nên võ đường của gia đình họ Hoắc cũng vì đó mà suy sụp dần dần.

Hơn nữa cha của Hoắc Cương trước đây tính khí không tốt, thích tranh đua háo thắng, từng so chiêu với rất nhiều cao thủ các môn phái khác, khiến cho thân thể chịu không ít thương tổn.

Những vết thương đó ẩn sâu trong người, thời điểm còn trẻ khỏe sẽ không phát tác, chỉ tới khi bắt đầu có tuổi mới dần dần lộ ra ngoài.

Gia cảnh suy bại, cộng với sức khỏe ngày một kém đi, khiến cho cha của Hoắc Cương từ một người đàn ông mạnh mẽ như rồng như hổ, trở thành một lão già bệnh tật đầy mình, uống thuốc nhiều hơn ăn cơm.

Hoắc Cương khi ấy mới hơn hai mươi tuổi, tuy nhiên hắn đã sớm hiểu được những vấn đề mà gia đình mình đang gặp phải.

Cha hắn cần rất nhiều tiền để chữa trị, với tình hình của võ đường hiện tại đã thu không đủ chi, tất cả đều phải dựa vào những gì tích lũy từ trước còn sót lại.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc mà cả nhà hắn sẽ đi tới bước đường cùng.

Bởi vậy nên Hoắc Cương quyết định rời khỏi quê hương, lên đường tới tỉnh Đông Hải ở phía Nam để kiếm tiền.

Ở đây Hoắc Cương gặp được một người họ hàng xa, mà người này trùng hợp lại đang công tác trong tập đoàn JK, cho nên liền giới thiệu cho hắn tới đây làm lái xe.

Nhờ cơ duyên xảo hợp đó mà Hoắc Cương trở thành tài xế riêng cho Sở Luân.

Tính tình Hoắc Cương trầm mặc, không thích nhiều lời, làm việc đều biết chừng mực, lại cẩn thận kỹ tính, chẳng mấy chốc hắn đã được Sở Luân tin tưởng.

Sau này khi biết Hoắc Cương có thân thủ phi phàm, Sở Luân liền để cho hắn kiêm luôn cả đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn JK.

Vốn dĩ hôm nay Hoắc Cương vừa mới đưa Sở Luân từ bệnh viện trở lại trụ sở tập đoàn JK, còn đang đi kiểm tra tình hình an ninh bên trong tòa nhà, thì bất ngờ nhận được điện thoại từ bảo vệ bệnh viện.

Ngay từ khi Sở Thiên mới nhập viện, Hoắc Cương đã gặp mặt nhân viên bảo vệ ở đây, yêu cầu đối phương khi có chuyện gì bất thường xảy ra phải lập tức thông báo cho mình.

Việc này không phải do Sở Luân dặn dò, mà là Hoắc Cương tự chủ trương tiến hành.

Dù sao có những chuyện không nhất thiết phải làm phiền chủ tịch tự mình sắp xếp, bản thân Hoắc Cương là đội trưởng đội bảo vệ, vậy thì việc đảm bảo an toàn cho Sở Thiên cũng là một phần trách nhiệm của hắn.

Nhận được thông tin có lưu manh tới gây rối ở bệnh viện, hiện đang tiến tới khu vực điều trị của Sở Thiên, Hoắc Cương liền ngay lập tức lái xe trở lại đó.

Vừa tới nơi, Hoắc Cương đã thấy mấy nhân viên bảo vệ bị một đám côn đồ chặn đường, đang giằng co với nhau ngoài cổng.

Thì ra Thẩm Hoàng biết nơi làm việc của Thẩm Tiểu Ái không phải ai cũng có thể vào được, sợ khi tới nơi bị bảo vệ ngăn cản, cho nên dứt khoát gọi thêm mấy thằng bạn xã hội cùng đi.

Trong lúc Thẩm Hoàng tiến vào tìm chị gái hắn, thì đám lưu manh kia sẽ ngăn cản nhân viên bảo vệ ở ngoài, không để họ đuổi theo.

Tuy nhiên đây không phải là việc mà Hoắc Cương cần quan tâm, vậy nên hắn chẳng thèm đếm xỉa gì đến bọn chúng, cứ một mạch tiến vào bên trong.

Hoắc Cương vừa đi tới cửa phòng bệnh, lập tức phát hiện một tên thanh niên tóc vàng đang chuẩn bị tấn công Sở Thiên, cho nên theo phản xạ liền tóm lấy tay đối phương ngay lập tức.

Thẩm Hoàng bị khóa chặt tay, đau tới mức ứa nước mắt, miệng không ngừng chửi bới:

"X con mẹ mày còn không thả bố ra, có tin bố gọi người tới chém chết con X mẹ mày hay không!!?"

Vốn một chiêu khóa cổ tay này của Hoắc Cương chẳng hề dùng tới chút kỹ thuật nào, chỉ đơn giản vận sức mà nắm chặt thôi.

Nếu như đổi lại là cao thủ, vậy thì có thể dễ dàng hóa giải, thậm chí phản công lại hắn.

Mà Thẩm Hoàng thì khác, chỉ mới bị bóp một cái thôi mà đầu gối của hắn đã mềm nhũn không cử động nổi, chẳng thể làm gì khác hơn là rên la chửi bới liên tục.

Hoắc Cương không nói không rằng, nhìn sang phía Sở Thiên, mở miệng hỏi dò:

"Thiếu gia, cậu xem...?"

Sở Thiên tiến lên một bước, gật đầu ra hiệu cho Hoắc Cương thả tay Thẩm Hoàng ra.

"Loại ranh con như chú em, anh đây cũng không thèm chấp. Nhưng ra đường chơi phải biết mình là ai, đừng có tùy tiện chọc vào người không nên chọc. Nếu không phải anh dễ dãi, thì chỉ một cái búng tay cũng có thể bẻ hết tay chân của chú mày đấy, hiểu không?"

Bởi lẽ đối phương là em trai của Thẩm Tiểu Ái, người đã chăm sóc mình hai tháng nay, cho nên Sở Thiên mới không cố tình gây khó dễ, chỉ sửa lại cái nết cho hắn một chút thôi.

Nếu như Thẩm Hoàng biết nhận sai, thì chuyện này có thể cho qua, Sở Thiên cũng sẽ không nhỏ mọn tới mức truy cứu đến cùng.

Thế nhưng Sở Thiên lại không ngờ bản thân vẫn còn đánh giá thấp mức độ ngu xuẩn của thằng nhãi con này.

Thẩm Hoàng quả thực là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến chết vẫn còn sĩ diện hão.

Lúc này hắn đang ngồi bệt trên mặt đất như chó chết, xuýt xoa nắn bóp cổ tay đau nhức, mà trên miệng vẫn không ngừng chửi bới, thậm chí còn buông lời hăm dọa Sở Thiên.

"Con mẹ nó, mày cứ chờ đấy, bố đây không bỏ qua dễ dàng thế đâu. Đại ca tao là anh Bưu ở khu chợ trung tâm, chờ lát nữa anh ấy dẫn người tới đây, để xem mày còn dám hống hách hay không... X con mẹ..."

Bốp!!

Không để cho Thẩm Hoàng kịp dứt câu chửi, Hoắc Cương ở bên cạnh đã lạnh lùng tung một cú đá vào giữa mồm hắn.

Thẩm Hoàng kêu thảm một tiếng, cả người ngã vật về phía sau, hai chiếc răng cửa bay ra khỏi hàm, rơi xuống nền gạch hoa của bệnh viện, phát ra một tiếng leng keng nho nhỏ.

Máu tươi từ khóe miệng cùng lỗ mũi hắn trào ra, đọng lại thành một vệt đỏ au trên sàn nhà.

Cơn đau khiến cho nước mắt hắn cũng không nhịn được mà rơi xuống khuôn mặt méo xệch, trông thảm hại khó có từ ngữ nào có thể miêu tả được.

Hoắc Cương liếc nhìn đối phương, hoàn toàn không có một chút đồng cảm nào, mà chỉ lạnh nhạt gằn giọng buông một câu.

"Giữ mồm miệng cho sạch sẽ, bằng không tiếp theo không chỉ đơn giản là mấy cái răng đâu."

Đứng ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc, sắc mặt của Thẩm Tiểu Ái đã tái xanh lại.

Nhìn thấy đứa em trai thường ngày ngang ngược không coi ai ra gì, lúc này lại bị người ta đánh đập thảm như vậy, trong lòng cô không khỏi vừa sợ vừa vội.

Mà nghe được những lời của Hoắc Cương vừa nói, Thẩm Tiểu Ái lại càng kinh hãi hơn.

Cứ cho là cô không thực sự hiểu rõ gia thế của Sở Thiên, thì Thẩm Tiểu Ái cũng có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng hắn lớn tới mức nào.

Một người như em trai cô, mặc dù thường ngày gây chuyện đánh lộn khắp nơi, thế nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là tên tiểu lưu manh mà thôi.

Nếu thực sự chọc giận người của Sở Thiên, đối phương dù cho có ra tay thật nặng, thậm chí đánh cho em trai mình tàn phế, thì cũng chẳng biết phải tới đâu mà kêu oan nữa.

Xã hội này, chính là tàn khốc như vậy.

Ngươi không quyền không thế, thấp cổ bé họng, thì dù bản thân có lý cũng chẳng thể giãi bày, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng nghe.

Thẩm Hoàng là em trai của cô, nói cho cùng đó cũng là máu mủ tình thâm hai mươi mấy năm trời, mặc cho hắn ngang ngược hỗn láo tới đâu đi chăng nữa thì cũng không phải nói bỏ là có thể bỏ được.

Thẩm Tiểu Ái chẳng biết phải làm thế nào, chỉ đành ngoảnh đầu nhìn Sở Thiên, ánh mắt rưng rưng cầu khẩn.

Mà về phía Sở Thiên, hắn cũng không ngờ thái độ của Hoắc Cương lại quyết liệt như vậy.

Vốn dĩ trong trí nhớ của hắn, Hoắc Cương là một người rất trầm tính, kiệm lời, mỗi lần gặp mặt cả hai đều chỉ chào hỏi xã giao vài câu cho có lệ.

Hôm nay tận mắt chứng kiến hành động dứt khoát của Hoắc Cương, cũng coi như để cho Sở Thiên phải thay đổi suy nghĩ.

Người này không phải là không dữ dằn, chỉ là thường ngày chưa gặp trường hợp khiến hắn phải bộc lộ ra ngoài mà thôi.

Trông thấy Thẩm Tiểu Ái nhìn mình không chớp mắt, vẻ mặt đau khổ như đang cầu xin sự thương xót, Sở Thiên cũng không thể làm gì hơn là tiến tới vỗ nhẹ lên vai cô, nhỏ giọng an ủi.

"Cô không cần lo lắng, anh Hoắc rất biết chừng mực, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng đâu. Vả lại em trai cô ngang ngược như vậy, nếu hôm nay tôi không để hắn nếm chút đau khổ, sau này hắn ra xã hội gây sự với người không thể gây sự, thì đối phương cũng chưa chắc đã nhẹ tay như tôi."

Dứt lời, Sở Thiên quay sang nhìn thẳng vào Thẩm Hoàng - lúc này đang nằm bệt trên mặt đất như chó chết, thoải mái cười nói.

"Haha, hôm nay anh đây đang vui vẻ, cho nên liền nhón tay làm phúc, cho chú mày mở rộng tầm mắt một lần. Lấy điện thoại ra, gọi anh Bưu của chú mày tới đây. Chỉ cần hắn dám tới, anh đây liền đưa đầu cho hắn chặt."