Chương 8: Rắc rối của Thẩm Tiểu Ái

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 8: Rắc rối của Thẩm Tiểu Ái

Chương 8: Rắc rối của Thẩm Tiểu Ái

Suy nghĩ thì rõ ràng như vậy, nhưng với tình hình hiện tại của Sở Thiên, ngoài việc theo dõi thông tin qua internet, hắn tạm thời không có cách nào trực tiếp nhúng tay vào chuyện này được.

Đương nhiên ngay bây giờ chưa thể, không có nghĩa là sau này cũng không thể.

Nếu như chỉ có một mình mình được hồi sinh thì tất nhiên không còn gì tốt hơn.

Còn trong trường hợp xấu, gã "Sở Thiên" kia thực sự cũng sống lại, vậy thì phải xử lý triệt để chuyện này bằng mọi giá.

Sở Thiên không phải là kẻ hung tàn tới mức coi thường pháp luật, càng không tùy ý ra tay tước đoạt mạng sống của kẻ khác.

Chỉ là khi gặp những trường hợp đặc biệt nghiêm trọng, thì bắt buộc hắn phải sử dụng tới phương pháp đặc thù.

Trước đây khi còn làm luật sư ở Hoa Kỳ, có lần Sở Thiên từng nhận được yêu cầu từ một nhà tài phiệt tới từ New Orleans, đó là thay mặt ông ta khởi kiện một tên gangster khét tiếng.

Nguyên nhân kỳ thực cũng rất đơn giản, đó là ông ta muốn trả thù đối phương.

Trước đó cậu con trai của nhà tài phiệt ấy trong khi vui chơi ở hộp đêm đã xảy ra xô xát với một đám người, trong đó có cả tên gangster kia.

Vốn dĩ ở những nơi như vậy, thì chuyện nảy sinh bất hòa giữa người với người là việc rất thường xảy ra, nhất là khi cả đôi bên đều đã có vài phần men rượu trong người.

Tuy nhiên cậu công tử bộ kia lại cậy mình có tiền, buông lời thóa mạ đối phương, thậm chí đe dọa sẽ tìm người tới tính sổ với bọn họ.

Kết quả đêm hôm đó sau khi rời hộp đêm, khi đang chạy xe trên đường về nhà, hắn đã bị một chiếc xe tải mất lái đâm vào, mà người tài xế kia là đàn em dưới trướng của tên gangster mà hắn đắc tội lúc trước.

Vụ tai nạn này tương đối nghiêm trọng, dù không tới nỗi bỏ mạng đương trường, nhưng cậu nhóc kia cũng phải nằm viện một thời gian dài, hơn nữa còn có một vài thương tật vĩnh viễn không thể hồi phục.

Nhà tài phiệt kia sau khi nghe tin thì tức điên lên, ngay lập tức muốn dạy cho kẻ gây ra chuyện này một bài học.

Tuy nhiên tên gangster nọ thực sự là loại khó nhằn, không chỉ có quan hệ rất rộng, mà những người dưới trướng hắn còn vô cùng đông đảo và hung hãn.

Càng huống hồ nhà tài phiệt đang ở tận New Orleans xa xôi, mà băng đảng của kẻ đối địch lại đóng tại New York - nơi mà quyền lực trong tay ông ta không đủ để với tới.

Bởi vậy nên không khó hiểu khi đối phương không cảm thấy e ngại ông ta chút nào, thậm chí còn chẳng thèm để tâm tới chuyện này nữa.

Sau khi tìm hiểu sơ qua về kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện, nhà tài phiệt kia liền hiểu rằng muốn dùng luật rừng để trừng trị tên này thực sự rất khó khăn, cho nên mới thông qua sự giới thiệu của một người bạn, tìm tới gặp Sở Thiên.

m mưu không được, vậy thì dùng dương kế.

Sở Thiên cũng nhanh chóng thu thập một chút chứng cứ, sau đó đưa đơn tố cáo tên gangster kia tới tòa án hạt Richmond nơi đối phương đang sinh sống.

Việc này cũng không tốn nhiều thời gian lắm, bởi lẽ những kẻ như vậy luôn có thừa tội lỗi, vấn đề chỉ là có ai đem chúng ra phơi bày ngoài ánh sáng hay không mà thôi.

Tờ đơn mới được gửi đi buổi sáng, thì tối ngày hôm đó khi vừa đặt chân về đến nhà, Sở Thiên liền phát hiện một chiếc hộp các tông nhỏ nằm chình ình trước cửa ra vào nhà mình.

Bên trong có một cái đầu gà trống còn đang rỉ máu, cùng với một chiếc phong bì chứa tấm séc năm mươi ngàn dollar.

Là một người từng tiếp xúc với không ít thành phần bất hảo, Sở Thiên chỉ nhìn thoáng qua liền hiểu được đây là lời cảnh cáo dành cho mình.

Nhận lấy tấm séc và từ bỏ việc này, hay tiếp tục cất tiếng gáy để rồi bị cắt cổ như con gà trống đáng thương kia.

Thông điệp đưa ra rất gai góc, nhưng chẳng thể khiến cho Sở Thiên sợ hãi mà bỏ cuộc.

Trái lại, điều này đã vô tình chạm vào điểm mấu chốt của hắn.

Nếu như đối phương trực tiếp theo kiện và chiến thắng trước tòa, vậy thì Sở Thiên cũng có thể vui vẻ chấp nhận thua cuộc, đó là bởi hắn coi sự thất bại đó là do trình độ của bản thân còn chưa đủ tốt.

Thế nhưng một kẻ dám dùng thủ đoạn để áp chế mình...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Người ta phát hiện ra xác tên trùm xã hội đen kia nằm chết gục trong xe ô tô, trên người có bốn năm lỗ đạn súng trường.

Cũng ngay trong ngày hôm đó, Sở Thiên lên máy bay tới Châu u, bắt đầu chuyến công tác kéo dài gần nửa năm của mình.

Không ai biết rốt cuộc đêm hôm đó đã có chuyện gì xảy ra, bao gồm cả chính nhà tài phiệt kia cũng vậy.

Một thời gian ngắn sau khi tên xã hội đen kia chết, những cơ sở làm ăn của hắn lần lượt bị niêm phong để điều tra với hàng loạt các cáo buộc liên quan tới ma túy, mại dâm và buôn lậu.

Mặc dù Sở Thiên không hề cho rằng mình có quyền lực gì lớn lao, cũng không nghĩ bản thân có thể xử lý mọi vấn đề trên đời.

Thế nhưng những mối quan hệ mà hắn tích lũy trong nhiều năm hành nghề luật sư, ở thời điểm quan trọng sẽ luôn luôn có một chút tác dụng.

Mà lần này cũng không phải ngoại lệ.

Nếu như anh bạn cùng tên kia bằng một cách thần kỳ nào đó vẫn tiếp tục sống sót, thì Sở Thiên sẽ có cách đưa hắn xuống sâu ba tấc đất.

Trải qua một vài phút kiểm tra sơ lược các nguồn thông tin liên quan tới bản thân, Sở Thiên liền lắc đầu thở dài, gấp chiếc laptop lại, đặt nó về vị trí cũ.

Tính cho đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa có một bằng chứng nào cho thấy thứ mà hắn lo ngại sẽ trở thành hiện thực.

Nhưng Sở Thiên vẫn cần kiên trì tiếp tục theo dõi thêm.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Sở Thiên còn đang mải mê tìm kiếm thêm thông tin về sự việc kia, thì Thẩm Tiểu Ái đã trở lại sau cuộc điện thoại.

Sắc mặt của cô lúc này đã không còn vui vẻ như lúc nãy, mà thay vào đó là sự lo lắng cùng vài phần hoảng hốt.

Sở Thiên không trực tiếp nghe được nội dung cuộc điện thoại, tuy nhiên chỉ thông qua vẻ ngoài của Thẩm Tiểu Ái lúc này, cũng đủ để hắn nhận ra cô nàng này chắc hẳn đã gặp phải chuyện rắc rối nào đó rồi.

Thẩm Tiểu Ái do dự trong chốc lát, ánh mắt hướng về phía Sở Thiên giống như muốn nói gì đó mà lại không dám, khuôn mặt vốn trắng mịn như bạch ngọc lúc này đã hơi tái xanh, lộ rõ vẻ quẫn bách.

Thấy thái độ của cô cứ ngập ngừng khổ sở, Sở Thiên liền tằng hắng một tiếng, chủ động mở lời trước:

"Có chuyện gì cô cứ nói, không cần phải sợ hãi, chẳng lẽ còn sợ tôi ăn thịt cô hay sao? Yên tâm, tôi không làm thế đâu, chí ít là ngay bây giờ thì chưa..."

Thẩm Tiểu Ái vốn đang rất căng thẳng, nghe Sở Thiên nói vậy liền không tự chủ được mà ngẩn người.

"Sao lúc nào anh cũng không đứng đắn hết vậy...?"

Sở Thiên lắc lắc đầu, nói:

"Con người mà lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc, như vậy chẳng phải rất nhàm chán sao? Vả lại, tính cách tôi đúng là không đứng đắn, nhưng những thứ khác thì... Cô muốn xem thử trên người tôi có thứ gì đứng đắn không...?

"Anh... Thật là không biết nói thế nào nữa..."

Tâm trạng Thẩm Tiểu Ái vốn đang rất nặng nề, nhờ có mấy câu đùa cợt của Sở Thiên mà hiện tại cô đã cảm thấy khá hơn một chút.

Cô im lặng suy nghĩ, đắn đo mất vài giây, sau đó rốt cuộc cũng quyết định nói ra.

"Anh Sở, tôi biết tôi làm như thế này quả thực không phải, nhưng mà anh... Có thể cho tôi vay một chút tiền được không...?"

Liền sau đó, không để cho Sở Thiên kịp tỏ thái độ, Thẩm Tiểu Ái đã vội vàng nói thêm:

"Anh yên tâm, số tiền này tôi sẽ cố gắng vay mượn để trả lại anh sớm nhất."

Sở Thiên xua xua tay ngắt lời nàng:

"Còn tưởng là chuyện gì. Tiền thì không thành vấn đề, cô cần bao nhiêu, chuyển khoản hay là tiền mặt? Nếu cần tiền mặt, vậy thì thẻ ngân hàng của tôi trên mặt bàn, cô có thể tự ra ATM rút tiền. Còn nếu cần chuyển khoản, vậy thì chỉ cần đọc số tài khoản cho tôi là được."

Thẩm Tiểu Ái im lặng vài giây, trong lòng không khỏi bất ngờ, thực sự không nghĩ hắn lại dễ dàng đáp ứng mình như vậy.

"Anh Sở... Anh... Ừm, anh không hỏi tôi cần tiền để làm gì sao...?"

Sở Thiên lắc đầu cười.

"Tôi cho cô vay tiền là vì quan hệ giữa chúng ta khá tốt, còn cô dùng số tiền đó ra sao là do chính bản thân cô quyết định, tôi đâu cần phải bận tâm, đúng chứ? Hơn nữa ai cũng có những việc riêng mà không muốn để cho người khác biết, có phải không?"

Thẩm Tiểu Ái hơi lúng túng, vội vàng phân trần:

"Không... Không phải như anh nghĩ đâu... Chỉ là em trai tôi đang có chuyện cần dùng tiền, mà bố mẹ tôi lại ốm yếu quanh năm, không làm ra được bao nhiêu, cho nên tôi..."

Sở Thiên mỉm cười, chậm rãi đáp:

"Tôi còn chưa nói, sao cô biết được tôi nghĩ gì chứ. Tiểu Ái, cô hết lần này tới lần khác suy diễn lời nói của tôi theo chiều hướng xấu, có phải đang muốn đả kích nhân phẩm của tôi hay không?"

"Tôi không có ý đó... Haiz, dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều, khoản tiền này muộn nhất tới cuối tháng, sau khi lãnh lương tôi sẽ trả lại anh ngay..."

"Không cần vội, dù sao trước mắt tôi cũng không có việc gì cần dùng tới tiền, cô cứ thư thả là được. Đúng rồi, tới giờ tôi phải đi tắm rồi, Tiểu Ái cô... Haha, lần cuối cùng cô tắm cho tôi cũng khá lâu rồi đấy nhỉ? Muốn thử lại cảm giác chút không...?"

Đỏ mặt, lại phải đỏ mặt...

Đúng là Thẩm Tiểu Ái từng phụ trách chuyện vệ sinh cá nhân cho Sở Thiên, tuy nhiên đó đã là việc của một tháng trước.

Khi ấy Sở Thiên mới thoát chết, cơ thể hắn vẫn còn đang hỏng bét, mỗi lần lau rửa người đều đau nhức như cực hình, làm gì có hơi sức đâu mà trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tới bây giờ thì khác rồi, Sở Thiên mặc dù chưa đến mức sinh long hoạt hổ, thì tự sinh hoạt cá nhân cũng đã không còn trở ngại gì, Thẩm Tiểu Ái đương nhiên không cần phục vụ hắn như trước nữa.

Nhìn khuôn mặt xinh xắn đang lộ rõ vẻ lúng túng của đối phương, Sở Thiên không nhịn được mỉm cười, cũng không định tiếp tục trêu ghẹo cô nàng này thêm nữa.

Dù là việc gì, cũng cần nắm được chừng mực, lặp đi lặp lại một kiểu hành động, thì kết quả sẽ gây phản tác dụng, khiến tình huống trở nên khó chịu.

Vốn dĩ Sở Thiên còn định cười xòa cho qua chuyện, nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Tiểu Ái lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

"Chuyện này... Chuyện này... Vậy thì để tôi giúp anh một lần..."

Choáng!

Cô gái này không phân biệt được đùa với thật sao?

Sở Thiên chợt hiểu ra vấn đề.

Thẩm Tiểu Ái là một cô gái thật thà, lại đang rơi vào tình huống khó khăn, mà mình lại là người vừa giúp đỡ cô ấy, cho nên đối phương liền vô tình cho rằng câu nói đùa của mình mang hàm ý yêu cầu cô báo đáp.

Đương nhiên đây chỉ là hiểu lầm, Sở Thiên không đời nào lợi dụng lúc Thẩm Tiểu Ái đang khó khăn để bức bách cô phải phục tùng mình, bất kể là kiếp trước hay kiếp này cũng đều là như vậy.

Có thể phong lưu, dứt khoát không thể hạ lưu!

Sở Thiên ho khan một tiếng, vội vàng lắc đầu phủ nhận:

"Khụ khụ... Tôi chỉ là đùa một chút thôi, cô chớ nên coi là thật..."

Sau đó dường như cảm thấy lời giải thích của mình chưa đủ thuyết phục, Sở Thiên lại mau chóng tiếp tục thanh minh.

"Tiền tôi cho vay, chứ đâu có cho không, Tiểu Ái cô không cần cảm thấy áy náy... Nhưng mà sau này cô chắc chắn phải trả lại tôi đó..."

Sở Thiên vừa dứt lời, Thẩm Tiểu Ái liền không nhịn được mà phì cười.

"Anh Sở, tôi biết anh không dám mà... Hihi, con người anh đúng là chỉ giỏi nói mồm thôi..."

Sở Thiên hơi ngẩn người trong giây lát, sau đó không nhịn được mà nhếch miệng cười trừ.

Cô gái nhỏ này xem ra cũng không quá thật thà như mình nghĩ.

Ngay khi hai người còn đang trêu đùa nhau, thì bên ngoài đột nhiên vọng tới những tiếng tranh cãi ầm ỹ.

"...Cô ta ở trong này phải không? Các người không gọi cô ta ra, vậy thì để tôi tự mình vào vậy..."

"Không được, đây là phòng chăm sóc đặc biệt, anh không được phép..."

Rầm!!!

Cánh cửa phòng bệnh bị người ta đạp tung một cách thô lỗ, ngay sau đó một tên thanh niên nghênh ngang xông vào bên trong.

Thoạt nhìn qua gã có vẻ còn rất trẻ, khoảng chừng mười tám đôi mươi mà thôi.

Khuôn mặt ngổ ngáo đậm chất buông thả, đi cùng với mái tóc nhuộm vàng chóe và bộ quần áo phong cách đường phố rách rưới, khiến cho người đối diện không tự chủ được mà sinh ra phản cảm.

Cộng thêm với hành động vô học vừa rồi, càng làm cho Sở Thiên cảm thấy khó chịu gấp bội.

Cũng không biết mấy tên bảo vệ đang làm gì nữa, sao lại có thể để cho loại người này tự tiện chạy loạn trong bệnh viện?

Sở Thiên còn chưa kịp lên tiếng, thì từ phía sau lưng hắn Thẩm Tiểu Ái đã run giọng hỏi:

"Tiểu Hoàng, sao em lại tới đây...?"

Tên thanh niên tên gọi Tiểu Hoàng kia vênh mặt hừ một tiếng, lớn giọng đáp:

"Tôi không phải đã cảnh cáo chị rồi sao, trong vòng mười phút không chuyển tiền cho tôi, tôi liền tới tận nơi tìm chị. Sao rồi, tiền của tôi đã chuẩn bị đủ chưa?"