Chương 7: Hối lộ và lửa giận

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 7: Hối lộ và lửa giận

Chương 7: Hối lộ và lửa giận

Ý định là một chuyện, còn thực hiện thế nào lại là một chuyện khác.

Hiện tại quyền quyết định đã không còn nằm trong tay Sở Thiên nữa, mà tất cả đều dựa vào thái độ của người phụ nữ đang đứng trước mặt hắn.

Muốn tiếp tục ở lại đây, thì cách duy nhất là Sở Thiên phải chịu khó uốn ba tấc lưỡi, thương lượng lại chuyện này với Lâm Dĩnh.

Nếu như có thể thuyết phục được Lâm Dĩnh để hắn ăn dầm nằm dề ở bệnh viện của cô thêm một tháng nữa thì đúng là không còn gì tốt bằng.

Đổi lại nếu tình huống không thuận lợi, Lâm Dĩnh quyết tâm muốn trục xuất Sở Thiên, vậy hắn cũng chỉ có thể nói với Sở Luân chuyển mình tới bệnh viện khác.

Tuy nhiên trước khi chuyển viện chắc chắn phải tiến hành kiểm tra toàn diện, sau đó thông báo cho người nhà để hoàn thiện thủ tục.

Khi ấy Sở Luân sẽ phát hiện ra thân thể của Sở Thiên đã tạm ổn, rất có khả năng ông ta lại đổi ý, thực sự để hắn về nhà tĩnh dưỡng không biết chừng.

Cùng lắm thì thuê thêm vài y tá tới tận nhà chăm sóc là được, chút tiền như vậy với nhà họ Sở không tính là vấn đề.

Nếu rơi vào hoàn cảnh đó, Sở Thiên sẽ không còn lý do gì mà thoái thác việc gặp gỡ mấy tên bằng hữu của hắn nữa.

Suy đi tính lại, thì phương án lý tưởng nhất vẫn là có thể làm cho Lâm Dĩnh thay đổi quyết định, để mình nằm viện thêm ít lâu.

"Viện trưởng... Chị xem, tình hình sức khỏe của tôi mặc dù có cải thiện đôi chút, thế nhưng xuất viện ngay lúc này e rằng... Có hơi quá sớm không? Đừng nhìn bên ngoài tôi khỏe mạnh như vậy mà lầm tưởng, mỗi đêm tôi đều bị đau nhức toàn thân, ngay cả cử động cũng khó khăn..."

Sở Thiên lập tức thay đổi cách xưng hô, muốn dựa vào đó kéo gần quan hệ giữa hắn và Lâm Dĩnh lại hơn một chút để tiện bề thuyết phục.

Nhưng điều khiến hắn thất vọng, đó là thái độ của Lâm Dĩnh lại vô cùng kiên quyết, dường như không hề có ý tứ thương lượng.

"Sức khỏe của cậu được bác sĩ điều trị đánh giá thông qua xét nghiệm lâm sàng, còn cảm nhận cá nhân của cậu không tính là một căn cứ trong đó. Được rồi, cậu thông báo cho người nhà đi, để cho bọn họ chiều nay tới hoàn thành thủ tục xuất viện."

Nghe được những lời này, Sở Thiên vẫn duy trì vẻ thân thiện trên mặt, nhưng bên trong bụng hắn đã âm thầm hỏi thăm một lượt cả gia đình Lâm Dĩnh.

Được, nếu như nói suông không có tác dụng, vậy thì dùng tiền để dụ dỗ vậy.

Sở Thiên rút từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ đen bóng, đặt lên trên mặt bàn.

"Viện trưởng, đây là thẻ ngân hàng của tôi. Bây giờ thân thể tôi không được khỏe, có thể phiền chị giúp tôi rút một ít tiền tiêu vặt được không? Sau đó tấm thẻ này cũng nhờ chị giữ hộ cho, dù sao tôi cũng còn ở đây hơn một tháng nữa, mỗi lần cần mua vật dụng cá nhân đều phải nhờ người khác, thực sự rất bất tiện..."

Vừa nói, Sở Thiên vừa cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng, hoàn toàn không vì bản thân đưa ra lợi ích mà tỏ chút thái độ lên mặt nào.

Sở Thiên bây giờ đã không còn là gã công tử kiêu căng phách lối trước kia, hắn có thể hạ thấp cái tôi xuống, cho đối phương cảm giác được kính trọng.

Của cho không bằng cách đem cho.

Có một số người, chỉ cần tùy tiện rút ra chút tiền thì có thể sai khiến bọn họ làm đủ thứ chuyện, bất kể việc đó có hoang đường tới đâu đi chăng nữa.

Lại cũng có những kẻ coi trọng thể diện, mặt mũi hơn là tiền bạc.

Giao thiệp với những đối tượng như vậy, nếu để cho họ cảm thấy bản thân bị coi thường, thì dù có mang núi vàng núi bạc ra đặt trước mặt cũng chưa chắc đã có thể lay động được họ.

Bởi vậy nên kể cả khi Sở Thiên quả thực có ý đồ dùng tiền hối lộ Lâm Dĩnh, thì hắn vẫn phải mượn cớ nhờ vả đối phương, làm cho thật đẹp, để vị viện trưởng này cảm thấy hắn đang cầu cạnh cô ta giúp đỡ, chứ không phải vung tiền rồi chỉ tay sai khiến.

Con người sống trên đời, nhiều khi thành bại được quyết định chỉ bằng một chút linh hoạt như vậy mà thôi.

Nhờ cách đối nhân xử thế mềm dẻo ấy, mà trước đây khi còn làm luật sư Sở Thiên không chỉ có quan hệ rất tốt với các cán bộ trong hệ thống tư pháp Hoa Kỳ, mà ngay cả những thân chủ cũng rất vừa ý với hắn.

Thế nhưng... Lần này có vẻ như tài phép của hắn đã không còn linh nghiệm rồi.

Sắc mặt Lâm Dĩnh hơi đanh lại, khiến cho Sở Thiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang giảm đi rất nhanh.

Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, có lẽ mình đã đánh giá sai thái độ của người phụ nữ này rồi sao?

"Cậu làm như vậy là có ý gì? Muốn hối lộ tôi sao? Có tin tôi cho bảo vệ lôi cậu ném ra đường không? Khốn kiếp!"

"Viện trưởng à, có phải chị hiểu lầm gì rồi không, tôi chỉ đang nhờ chị giúp một chút việc vặt thôi mà..."

Sở Thiên hạ giọng, muốn để cho đối phương hòa hoãn hơn một chút, tuy nhiên hiệu quả lại không được như hắn mong muốn.

"Khốn nạn, cậu coi Lâm Dĩnh tôi là loại người gì? Tôi cần mấy đồng tiền bẩn thỉu của cậu ư? Sở gia các người quả nhiên đều là như vậy, luôn khinh thường nhân cách của người khác! Nghĩ rằng chỉ mình các người mới có danh dự sao!?"

Lâm Dĩnh giận dữ lớn tiếng mắng mỏ, giống như một bọc thuốc nổ vừa bị châm ngòi.

Mà ở phía đối diện, Sở Thiên cũng đã cảm thấy hơi nóng mặt rồi.

Không nhận tiền thì thôi đi, còn mở mồm mắng nhiếc người ta như vậy, cô nghĩ cô là mẹ thiên hạ sao? Cảm thấy ai cũng phải thuận theo ý mình?

Người đàn bà này... Thực sự quá ngang ngược...!

Thường nói ngay cả Phật cũng có ba phần lửa giận, huống chi Sở Thiên lại chẳng phải là Phật.

Sau khi dung hòa với ký ức cũ kia, tính cách của hắn cũng vô tình bị ảnh hưởng, đây là điều không thể tránh khỏi.

Vốn dĩ có thể dằn xuống cục tức này, tiếp tục lựa lời để làm dịu đi đối phương, nhưng Sở Thiên lúc này lại không nhịn được mà nổi giận, trực tiếp mở miệng đối chọi với Lâm Dĩnh.

"Hừ, cho cô mặt mũi, cô lại không biết điều! Tưởng tôi dễ bắt nạt vậy à!? Nói cho cô biết, thương lượng với cô chẳng qua là nể mặt bệnh viện này đã cứu sống tôi mà thôi!"

"Cô còn được nước làm tới, thật sự quá không coi ai ra gì. Có tin chỉ một cuộc điện thoại của tôi, ngày mai tin tức cô ngược đãi bệnh nhân sẽ lên trang nhất tất cả các báo lớn ở tỉnh Đông Hải này hay không?"

Sở Thiên tuôn ra một tràng dài, giống như trút hết sự bực bội trong người ra ngoài.

Mà ở phía đối diện, Lâm Dĩnh chỉ có thể há hốc mồm kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ gã thanh niên này lại có thể trở mặt nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

Bỏ qua thành kiến của bản thân mình với Sở Luân, thì trong mắt Lâm Dĩnh những biểu hiện của Sở Thiên từ đầu tới giờ đều rất hợp khuôn phép, không có bất kỳ cử chỉ nào khiếm nhã cả.

Ngay cả việc hắn muốn hối lộ để được tiếp tục nằm viện, Lâm Dĩnh cho dù có hơi cảm thấy chán ghét đi chăng nữa, thì ở vào trạng thái bình thường cô cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy.

Lâm Dĩnh đâu phải là một cô gái ngây thơ mới tiếp xúc với xã hội bên ngoài, đương nhiên hiểu rằng có những việc về lý là sai, tuy nhiên trong quan hệ giữa người với người lại không thể sử dụng lý lẽ để phân định rạch ròi mọi chuyện được.

Công bằng mà nói, thì cách ứng xử trước đó của Sở Thiên cũng tương đối dễ chịu, dù người đối diện có không thích, thì cũng sẽ không tới mức sinh ra phản cảm.

Còn hắn lúc này... Ăn nói ngang tàng, thậm chí có phần ngạo mạn, hoàn toàn đi ngược lại một trăm tám mươi độ so với hình tượng ban đầu.

Đây vẫn là cùng một người ư?

Tại sao lại khiến cho mình sinh ra cảm giác như đang đối mặt với hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau vậy?

Thực ra không chỉ Lâm Dĩnh, mà ngay chính bản thân Sở Thiên sau khi phun ra những lời đó cũng phải chột dạ.

Trong một khoảnh khắc, dường như bản thân đã mất đi khống chế, hoàn toàn biến thành gã nhà giàu kiêu ngạo, coi trời bằng vung.

Đây rõ ràng không phải là tác phong nguyên bản của hắn, mà là sự ảnh hưởng của một phần nhân cách khác mà hắn đang dần thích nghi cùng.

Sở Thiên không muốn làm cho mọi chuyện trở nên căng thẳng, nhưng đâm lao thì phải theo lao, đã trót tỏ thái độ như vậy rồi, cho nên hắn đành phải cắn răng mà diễn tiếp.

"Tôi không biết cô có khúc mắc gì với tôi hay gia đình tôi hay không, tuy nhiên tôi yêu cầu cô nên phân rõ giới hạn của mình. Đừng mang những thứ bên ngoài vào đây trút lên đầu tôi, Sở Thiên tôi không phải là kẻ dễ bị bắt nạt đâu."

Nói đoạn, Sở Thiên quay đầu, tránh phải trực tiếp đối mặt với Lâm Dĩnh, đồng thời xua xua tay.

"Tôi sẽ ở lại đây thêm một tháng, nếu cô nhất quyết không chịu, vậy thì cứ chủ động liên hệ với ông già tôi mà bàn bạc, đừng có làm phiền tôi nghỉ ngơi."

Lâm Dĩnh sững sờ mất vài giây, bờ môi đỏ căng mọng hơi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không thể thốt ra thành lời.

Cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng có phần gầy yếu của Sở Thiên, trong ánh mắt thoáng lộ ra một tia phức tạp khó mà lý giải nổi, im lặng xoay người rời khỏi phòng.

Lâm Dĩnh vừa rời đi chưa đầy một phút, thì Thẩm Tiểu Ái không biết từ đâu đã trở lại, thò đầu vào phòng quan sát xung quanh.

"Viện trưởng... Đi rồi à...?"

Sở Thiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô nàng này trên đang nhanh nhẹn bước tới, trên tay còn cầm theo một chiếc túi giấy nhỏ.

"Sở thiếu gia, anh mau uống thuốc đi. Với lại... Tại sao viện trưởng vừa rồi sắc mặt lại khó coi như vậy? Chắc không phải anh làm gì sai, khiến người ta nổi giận rồi chứ...?"

"Không giống như cô nghĩ đâu."

Sở Thiên lắc đầu cười, lập tức phủ nhận:

"Hôm nay tôi mới gặp cô ta lần đầu tiên mà, đâu có gì nhiều để nói. Hơn nữa không phải ai cũng có vinh dự được tôi đắc tội đâu... Muốn trêu ghẹo, chắc hẳn nên chọn Tiểu Ái của chúng ta mới đúng. Viện trưởng ấy à... Hơi dừ một chút... Haha!"

Thẩm Tiểu Ái bĩu môi, trên mặt lộ rõ vẻ không tin.

"Anh đúng thật là... Không nghiêm túc được lấy một lần... Nói gì thì nói, Viện trưởng chỉ là hơi lớn tuổi một chút, chứ sắc đẹp của chị ấy thì đâu có thua kém bất kỳ ai. Ở trong bệnh viện chúng tôi, rất nhiều người đều âm thầm tương tư chị ấy đấy."

"Thật vậy ư? Sao tôi lại không thấy thế nhỉ...?"

Sở Thiên cười ngả ngớn, tiếp đó lại dùng giọng trêu đùa nói:

"Tôi lại thấy Tiểu Ái so với cô ta càng đẹp hơn..."

Nghe được những lời đó, da mặt mỏng của Thẩm Tiểu Ái lại lập tức nổi lên một tầng phơn phớt hồng.

Leng keng...

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi Thẩm Tiểu Ái.

Cầm chiếc điện thoại di động trong tay, sắc mặt Thẩm Tiểu Ái bỗng tái nhợt đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Cô chỉ kịp nói một câu xin lỗi, sau đó liền gấp gáp xoay người bước ra ngoài, như thể đang gặp phải chuyện gì rất quan trọng.

Mà Sở Thiên cũng không quá để ý tới việc này, hắn mở ngăn kéo bàn, lấy từ trong đó ra một chiếc laptop nhỏ, sau đó bấm nút khởi động.

Trong suốt hơn một tháng gần đây, không ngày nào là Sở Thiên không kiểm tra tin tức liên quan tới cái chết của mình.

Trước đó Sở Thiên nhận định rằng thân xác cũ của mình chắc hẳn đã chôn vùi nơi đáy vực, hoàn toàn không có khả năng sống sót đi lên nữa.

Tuy nhiên trải qua một thời gian suy nghĩ, Sở Thiên lại cảm thấy mọi chuyện chưa chắc đã thuận lợi như mình vẫn tưởng.

Thực tế thì hoàn cảnh của hắn khi ấy còn thảm khốc hơn gã "Sở Thiên" này nhiều lần.

Rơi xuống từ một độ cao như vậy, khả năng cao là toàn bộ thân thể đã nát bấy rồi, trừ phi đó là người thép.

Hoặc cứ cho là hắn còn toàn thây, thì cũng phải mất ít nhất sáu bảy ngày, cộng thêm với yếu tố may mắn thì đội cứu hộ mới có thể tìm được vị trí xảy ra tai nạn.

Quãng thời gian đó, dư sức khiến cho thân xác kia lạnh chết, đói chết, bị dã thú ăn thịt... Tóm lại tỷ lệ sinh tồn quả thực rất rất thấp, gần như bằng không.

Thế nhưng... Nếu bằng một cách thần kỳ nào đó, gã Sở Thiên kia vẫn tiếp tục sống sót thì sao?

Ngay cả một việc phi lý như mượn xác hoàn hồn còn có thể xuất hiện, thì trên đời này còn có điều gì không thể xảy ra được nữa?

Ý nghĩ đó quanh quẩn trong đầu Sở Thiên, khiến hắn luôn cảm thấy không yên lòng.

Mà một khi cái linh hồn cũ của thân thể này còn tồn tại, vậy thì nó sẽ trở thành một con dao trực chờ trên cổ mình, từng giây từng phút đều có thể gây ra những biến cố không lường trước được.

Thử nghĩ mà xem, nếu xui xẻo gã Sở Thiên kia vừa tỉnh lại, liền trực tiếp liên lạc ngay với Sở Luân thì sao?

Dẫu cho chuyện đổi xác này quả thực khó tin, nhưng đối phương có thể sẽ dùng những ký ức cũ giữa hai người để thuyết phục, khiến cho Sở Luân nổi lên hoài nghi.

Tới lúc đó, chẳng ai dám đảm bảo Sở Luân sẽ không tìm đủ mọi cách để chứng thực những gì đang xảy ra.

Nếu như ông bố hờ kia dùng hết khả năng đào sâu, xới tung tất cả mọi chuyện lên, thì bản thân mình chẳng phải liền rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm sao?