Chương 2: Mượn xác hoàn hồn

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 2: Mượn xác hoàn hồn

Chương 2: Mượn xác hoàn hồn

Giọng nói này... Vừa rất quen thuộc, lại vừa có phần lạ lẫm, dường như đã rất lâu rồi chưa từng gặp lại.

Sở Luân hơi sững người, chậm chạp ngoái đầu về phía sau.

Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đang tiến gần tới vị trí ông ta đứng.

Nhìn bề ngoài người ta sẽ đoán cô ta chỉ khoảng ba mươi tuổi.

Làn da trắng bóng không tì vết kết hợp với mái tóc xoăn nhẹ thời thượng, khiến cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp động lòng người lại tăng thêm một phần nữ tính trang nhã.

Vòng eo nhỏ nhắn mềm mại tựa như tấm lụa đào, đi kèm với đôi chân thon dài miên man, càng làm nổi bật lên vòng một căng tròn cùng bờ mông đầy đặn, cong vút nóng bỏng.

Đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, vô tình lộ ra một nét quyến rũ đầy mê hoặc, dẫu rằng ẩn chứa bên trong đó là sự lạnh lùng trào phúng khó có thể che giấu được.

Trên bên trên ngực áo của người phụ nữ có một bảng tên nho nhỏ.

Giám đốc bệnh viện: Lâm Dĩnh.

Vừa nhận ra người phía sau lưng mình là ai, trên mặt Sở Luân liền không khỏi hiện ra một vẻ bất đắc dĩ hiếm thấy.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà…

"Chủ tịch Sở, ngài không nhận ra tôi sao? Hừ, cũng đúng thôi, một kẻ vô liêm sỉ như tôi làm sao có thể lọt vào mắt xanh của ngài cơ chứ?"

Trông thấy Sở Luân đã để ý tới sự xuất hiện của mình, Lâm Dĩnh liền cười nhạt một tiếng, làn sương lạnh trên mặt càng dày đặc hơn gấp bội phần.

Sở Luân lắc đầu thở dài, thực sự không ngờ rằng mình và người phụ nữ này sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như bây giờ.

Nhìn lại, cô bé ngày đó còn lẽo đẽo đi theo sau lưng, níu áo không cho mình lên xe tới thủ đô nhập học, giờ này đã là lãnh đạo của bệnh viện lớn nhất tỉnh Đông Hải.

Không giống với đứa con trai đào hoa khắp nơi đều lưu tình của ông ta, cả cuộc đời Sở Luân chỉ có duy nhất một người phụ nữ, trước sau như một luôn luôn toàn tâm toàn ý với người ấy.

Tới mức bên trong vòng tròn quan hệ của ông ta cũng gần như không có lấy một bóng hồng, bất kể là bạn bè hay đối tác làm ăn.

Riêng về phần Lâm Dĩnh, đây có thể coi như ngoại lệ đặc biệt.

Cô kém Sở Luân gần mười tuổi, gia cảnh so với nhà họ Sở khác biệt một trời một vực.

Cha của Lâm Dĩnh mất từ khi cô mới lọt lòng, điều đó khiến cho một gia đình vốn không khá giả gì lại mất đi một trụ cột, cuộc sống trở nên khó khăn gấp bội phần.

Trong hoàn cảnh ấy, mẹ của cô buộc phải làm rất nhiều công việc cực nhọc để có thể duy trì cuộc sống cho cả hai, mà một trong số đó chính là trở thành người giúp việc cho nhà họ Sở.

Cũng chính nhờ cơ duyên xảo hợp này mà Lâm Dĩnh mới quen biết với Sở Luân - một người vốn dĩ nằm ở giai tầng hoàn toàn khác so với cô.

Ban đầu Sở Luân cũng không để ý tới Lâm Dĩnh, bởi dẫu sao giữa hai người bọn họ vốn chẳng có điểm chung nào, hơn nữa sự cách biệt về thân phận cũng khiến cho khoảng cách vô hình giữa hai người bị nới rộng ra.

Mà ngay cả Lâm Dĩnh cũng thế, khi ấy cô vẫn còn là một đứa bé, lại chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người khác giới nào, cho nên cái nhìn của Lâm Dĩnh đối với Sở Luân cũng giống như đang quan sát sinh vật lạ vậy.

Tuy nhiên, thời gian đã dần dần kéo hai người lại gần nhau hơn.

Trải qua một thời gian dài tiếp xúc, Sở Luân rốt cuộc cũng đã quen với sự xuất hiện của một cô bé lóc chóc trong nhà, còn Lâm Dĩnh thì chuyển từ chỗ tò mò sang thích thú, thậm chí còn coi Sở Luân như anh trai của mình.

Cứ như vậy, quan hệ giữa hai người bọn họ càng ngày càng trở nên gần gũi và gắn bó hơn.

Mãi cho tới năm Sở Luân tròn mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp phổ thông và sắp tới thủ đô để nhập học.

Cô bé Lâm Dĩnh ngày ấy mới có chín tuổi, đã khóc như mưa khi nghe được tin người anh trai thân thiết của mình sắp rời khỏi nơi này, mặc cho những lời an ủi từ cả Sở Luân lẫn mẹ mình.

Sở Luân khi ấy đã phải hứa hẹn rằng sẽ thường xuyên về thăm cô, đồng thời cũng khẳng định sau khi học xong đại học sẽ trở lại Đông Hải.

Có lẽ Sở Luân sẽ chẳng bao giờ ngờ được rằng lời hứa qua loa mà mình coi như để dỗ dành trẻ con, lại có ý nghĩa quan trọng với Lâm Dĩnh tới như vậy.

Sáu năm trời ròng rã, Lâm Dĩnh luôn ngóng đợi mỗi lần Sở Luân về thăm nhà.

Những ngày đó, đối với cô luôn là những ngày vui nhất trong suốt cả quãng thời gian dài đằng đẵng ấy.

Sở Luân không biết, và ngay chính bản thân Lâm Dĩnh cũng không nhận ra được rằng tình cảm mà cô dành cho đối phương đã âm thầm thay đổi từng ngày.

Dần dà, cô không còn nhìn nhận Sở Luân như một người thân, một chỗ dựa đơn thuần, mà càng nghiêng về phía một thiếu nữ đối với thanh mai trúc mã của mình hơn.

Tới khi Lâm Dĩnh ý thức được điều này, thì thứ tình cảm ấy đã chuyển từ thích sang thành yêu lúc nào không hay.

Thế nhưng cô lại không thổ lộ tâm ý của mình với Sở Luân, đổi lại là lựa chọn chôn chặt nó trong lòng và giả như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lâm Dĩnh sợ mất đi đoạn tình cảm này, lại càng e ngại hố sâu địa vị đang ngăn cách giữa hai người.

Giống như một cô bé lọ lem vô tình bước chân vào lâu đài xa hoa, cô không có đủ dũng khí để đối mặt với tình cảm mà mình dành cho chàng hoàng tử vốn cả đời đều sống trong nhung lụa kia.

Mãi cho tới hai mươi năm trước, khi Lâm Dĩnh vừa tròn mười sáu tuổi, đó cũng là thời điểm Sở Luân dẫn bạn gái về ra mắt gia đình.

Người bạn gái đó sau này chính là vợ của Sở Luân, và cũng là mẹ ruột của Sở Thiên.

Lúc này Lâm Dĩnh mới nhận ra mình đã để vụt mất người đàn ông trước mặt, cô hoảng hốt gặp riêng Sở Luân để nói ra hết thảy những điều đang giấu trong lòng.

Tuy nhiên Sở Luân khi ấy đã có người trong lòng mình, vả lại trong lòng hắn chỉ coi Lâm Dĩnh như một cô em gái không hơn không kém.

Kết quả là sau đó không lâu Sở Luân kết hôn với bạn gái, còn Lâm Dĩnh chuyển về nhà ông bà ngoại ở Tây Kinh.

Vốn Sở Luân còn cho rằng mối quan hệ giữa hai người tới đây là kết thúc, nhưng lại không ngờ được tình cảm và chấp niệm của Lâm Dĩnh dành cho mình lớn hơn những gì bản thân tưởng tượng rất nhiều.

Mười năm trước, thời điểm chỉ vài tháng sau khi mẹ của Sở Thiên qua đời, Lâm Dĩnh lại tìm tới gặp Sở Luân.

Mười năm ròng rã không gặp, tưởng chừng như hai người đã có thể thoải mái mà hàn huyên tâm sự.

Nhưng câu nói đầu tiên mà Lâm Dĩnh thốt ra sau mười năm xa cách, lại khiến cho Sở Luân phải sửng sốt tới tột độ.

Cô yêu cầu được chăm sóc cho Sở Luân cùng con trai của ông ta thay cho người vợ quá cố.

Lâm Dĩnh nói, dù Sở Luân không cho cô một danh phận gì, cũng không cần coi cô là vợ mình, thì Lâm Dĩnh cũng bằng lòng, miễn là ông ta có thể để cô ở bên cạnh là đủ.

Dĩ nhiên Sở Luân không đồng ý với đề nghị này, một mặt ông ta không thể quên người vợ quá cố, mặt khác lại không muốn vì mình mà làm lỡ dở cuộc đời của Lâm Dĩnh.

Hơn thế nữa, để khiến cho Lâm Dĩnh dứt khoát chặt đứt đi chấp niệm với mình, Sở Luân đã cố tình chửi mắng cô thật thậm tệ.

Ông ta nói, dù vợ mình chỉ còn lại nắm tro tàn, thì loại người vô liêm sỉ như Lâm Dĩnh cũng mãi mãi không đủ tư cách thay thế cô ấy.

Buông ra những lời này, Sở Luân đã chuẩn bị tâm lý để hứng chịu một trận chửi mắng thậm tệ.

Nhưng khác với tưởng tượng của Sở Luân, Lâm Dĩnh không khóc lóc, cũng không nói ra nửa câu oán hận nào cả.

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào mặt ông ta một hồi lâu, sau đó lặng lẽ quay người rời đi.

Từ đó Sở Luân không gặp lại cô một lần nào, cũng không có thông tin gì của Lâm Dĩnh nữa, dù đã nhiều lần cho người dò hỏi.

Mãi cho đến ngày hôm nay…

Không khí giữa hai người lúc này có chút kỳ dị.

Sở Luân một mặt muốn hỏi thăm Lâm Dĩnh vài câu, những năm nay cô ấy sống có ổn không?

Mặt khác, Sở Luân lại cảm thấy bản thân hình như không có tư cách nói ra những lời đó, bởi dẫu sao cuộc đối thoại mười năm trước cũng đã khiến cho ông ta và Lâm Dĩnh coi như ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nếu hỏi Sở Luân có cảm thấy hối hận về quyết định ngày ấy hay không, thì chắc chắn câu trả lời sẽ là không.

Tuy nhiên nếu đổi lại là Sở Luân của hôm nay, có lẽ ông ta sẽ không chọn phương pháp tiêu cực như vậy mà đối xử với Lâm Dĩnh.

Một phần cũng bởi thời điểm đó mẹ Sở Thiên mới qua đời không lâu, khiến cho trong lòng Sở Luân chỉ còn là một mảnh hỗn độn đen tối.

Đôi khi ông ta vẫn tự hỏi, rằng ngày đó khi nói ra những lời cay nghiệt ấy, có phải hoàn toàn chỉ là bởi vì lo cho tương lai của Lâm Dĩnh, mà không phải là để trút ra những sự tiêu cực trong lòng mình hay không?

Câu trả lời chỉ có Sở Luân biết.

Lâm Dĩnh nhìn chằm chằm vào Sở Luân, đôi mắt hoàn toàn lạnh lẽo như một núi băng vĩnh cửu.

Mười năm trôi qua, cô chưa từng quên khuôn mặt này.

Thế nhưng mười năm đó, đủ để tình yêu trong cô hoàn toàn chuyển biến thành thù hận.

Những lời nói của Sở Luân vẫn luôn văng vẳng bên tai Lâm Dĩnh, nhắc cho cô nhớ sự vô tình tàn khốc của người đàn ông mà một thời bản thân mình từng coi như chỗ dựa duy nhất trong lòng.

Một bên oán hận, một bên áy náy, cả hai đều không biết nên nói gì tiếp theo nữa.

Trùng hợp đúng vào lúc này một tiếng hô lớn từ phía sau truyền tới, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa hai người họ.

"Bệnh… bệnh nhân tỉnh lại rồi…?"

Y tá từ trong phòng mổ đang di chuyển Sở Thiên qua phòng hồi sức, thì bỗng nhận thấy bàn tay của hắn hơi nhúc nhích, con mắt cũng từ từ hé mở.

Bác sĩ Trương giật mình, ban nãy khi đang thực hiện phẫu thuật Sở Thiên cũng tỉnh lại một lần, cho nên hắn đã phải ra lệnh thêm thuốc gây mê để tiếp tục tiến hành.

Hiện tại lượng thuốc mê còn trong người Sở Thiên chí ít cũng phải mất thêm nửa ngày một ngày nữa mới tan hết.

Không lẽ cơ thể thằng nhóc này trời sinh có khả năng kháng thuốc mê?



Trong đầu Sở Thiên lúc này giống như một nồi lẩu thập cẩm, từng luồng từng luồng thông tin lạ lẫm đang truyền trực tiếp vào đại não của hắn, khiến cho Sở Thiên cảm thấy những cơn đau kịch liệt ở hai bên thùy thái dương.

Ta… ta vừa đoạt xác hoàn hồn?

Cái xác này cũng gọi là Sở Thiên ư...?

Một quãng thời gian ngắn ngủi ước chừng vài phút đồng hồ trôi qua, cảm giác đau đớn đã ngừng lại, mà thay vào đó là một lượng lớn thông tin từ chủ thể cũ lúc này đã hiện hữu trong đầu hắn.

Sở Thiên – hai mươi tuổi – Con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn JK Sở Luân.

Sở Thiên âm thầm thở dài một hơi, tên nhóc này không ngờ lại là một thiếu gia nhà giàu, hơn nữa còn không phải là giàu vừa vừa, mà là đặc biệt giàu có.

Hắn vì gặp tai nạn giao thông mà bỏ mạng, vô tình trùng với thời điểm mình bị ngã xuống vực sâu khi đang leo núi.

Có lẽ vì vậy mà linh hồn của mình mới ngẫu nhiên nhập vào thân xác của hắn hay chăng?

Nói như vậy, có khả năng nào linh hồn của hắn cũng bị đẩy sang cơ thể của mình ở Mỹ rồi không?

Ý nghĩ đó chợt lướt qua đầu của Sở Thiên, lại ngay lập tức bị hắn phủ định.

Ngã từ độ cao mấy trăm mét xuống, ngay cả xác cũng chưa chắc còn lành lặn, dù tên tiểu Sở Thiên này có thực sự đoạt được thân thể mình, cũng phải chết ngay lập tức không thể nghi ngờ.

Có nghĩa là, bây giờ ngoại trừ trời biết, đất biết, thì chỉ có bản thân mình biết chân tướng sự việc mượn xác hoàn hồn này.

Nghĩ tới đây, Sở Thiên bất giác cảm thấy hơi khá hơn một chút.

Nếu suy nghĩ tích cực, có thể coi chuyện này như một cơ hội mới, một khởi đầu mới cho bản thân, mà không phải là một tai nạn đau thương hi hữu.

Nửa đời trước của mình cố gắng lại cố gắng, cũng chỉ bởi hai chữ danh lợi, mà thân thế mới này chính là một kẻ trời sinh ở vạch đích, danh lợi đối với hắn mà nói chỉ là một thứ hiển nhiên, không cần phải bỏ công sức đi tranh đoạt.

Sở Thiên từ hai bàn tay trắng, nỗ lực hết nửa cuộc đời, cuối cùng cũng có được một chút thành tựu, khỏa lấp đi phần nào cảm giác tự ti của bản thân.

Mà bây giờ, xuất phát điểm của hắn đã được đổi mới, cao hơn gấp trăm ngàn lần trước đây.

Sở Thiên thoáng nắm hờ hai bàn tay lại, trong lòng tự nhủ thầm:

"Nếu như ông trời đã cho ta một cơ hội, khiến ta được sống thêm một kiếp, thì những hối hận và day dứt của kiếp trước liền để cho kiếp này tới bù đắp lại đi!"

Trong ánh mắt hắn thoáng qua một tia cay đắng, nhưng càng nhiều hơn là sự quyết liệt.

Nếu đã trở lại cố hương, thì cũng nên đối mặt với những thứ trước kia mình đã chạy trốn, không phải sao?