Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 4: Quá khứ

Chương 4: Quá khứ

Thực sự đúng là cô ấy...

Người phụ nữ khiến cho Sở Thiên một thời mê đắm tới mức quên cả bản thân mình, đồng thời cũng là nút thắt rối rắm nhất trong lòng hắn từ trước tới nay.

Hơn hai mươi năm trước, khi đó Sở Thiên vẫn còn là một cậu sinh viên, trong lòng tràn ngập những hoài bão thanh xuân cũng như sự lạc quan về một tương lai tươi sáng.

Mà người con gái ngày ấy, lại chiếm cứ vị trí quan trọng không thể thiếu trong viễn cảnh đẹp đẽ mà hắn một lòng hướng tới.

Sở Thiên và cô quen nhau khi mà cả hai chỉ vừa bước chân vào ngưỡng cửa đại học.

Lúc ấy, cô là con nhóc sinh viên năm đầu tiên, thơ ngây và có phần rụt rè, thậm chí ngay tới việc nhìn thẳng vào mắt người đối diện trong khi trò chuyện cũng làm cho cô phải bối rối.

Sở Thiên thì ngược lại hoàn toàn, hắn là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện, bắt đầu tự lập từ lúc còn chưa tròn mười lăm tuổi.

Sớm phải đối diện với xã hội muôn hình vạn trạng cùng đủ loại người tốt xấu lẫn lộn, hắn dường như đã thấu hiểu được nhân tình ấm lạnh, đồng thời tâm tính cũng bị những đắng cay cuộc đời mài dũa nhiều lần, trở nên chín chắn hơn so với bạn bè cùng trang lứa rất nhiều.

Một bên là cô tiểu thư non nớt được gia đình nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, luôn thẹn thùng và nhút nhát.

Một bên là cậu thanh niên đã sớm quen với việc tự lập, toàn thân tỏa ra một khí chất trưởng thành vượt xa những bạn học đồng trang lứa xung quanh.

Chẳng mấy chốc, từ chỗ chỉ là những tân sinh cùng chung một lớp, hai người bọn họ đã nhanh chóng trở nên thân thiết.

Không có gì bất ngờ khi cô gái ấy bị hấp dẫn bởi sự từng trải, già dặn của hắn.

Cuộc đời của Sở Thiên, đối với một tiểu thư khuê các như cô mà nói, vô cùng lạ lẫm, lại cũng không kém phần thu hút.

Mà về phần Sở Thiên, mỗi khi ở bên cạnh cô hắn đều cảm thấy bản thân mình như được hồi sinh lại, chẳng khác nào một mảnh đất cằn cỗi bỗng nhiên gặp một trận mưa rào giữa mùa hạ vậy.

Những đắng cay, nhọc nhằn thuở thiếu thời, vốn dĩ Sở Thiên chẳng nghĩ sẽ cùng ai nhắc tới, thế mà trước mặt cô hắn lại có cảm giác muốn thổ lộ tất cả ra ngoài, hết lần này tới lần khác.

Tình cảm ấy cứ ngày một lớn, giống như một đốm lửa giữa cánh đồng khô, dần dần lan rộng ra xung quanh, thiêu đốt mọi cây cỏ mà bùng cháy lên dữ dội.

Ba năm bên nhau này, có thể nói chính là ba năm tươi đẹp duy nhất từ khi Sở Thiên mới chào đời cho tới lúc đã trưởng thành.

Thế nhưng...

Sở Thiên gấp lại quyển tạp chí, bất giác thở dài một hơi.

Mà ở ngay bên cạnh, tận mắt chứng kiến những phản ứng kỳ quái của con trai mình, Sở Luân không khỏi cảm thấy chột dạ, trong lòng thầm than một câu hỏng bét.

Thằng ranh con này, từ trước tới nay đều không đứng đắn, đã dây dưa với ít thiếu nữ.

Mà bây giờ khẩu vị của nó không ngờ lại càng ngày càng lớn, ngay cả người đáng tuổi mẹ mình mà cũng dám dòm ngó sao...?

Chẳng lẽ nó thật sự muốn tìm cách tiếp cận người phụ nữ kia?

Mặc dù chuyện này thực sự nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng là một người làm cha, lại hiểu rất rõ phần tính cách này của cậu quý tử nhà mình, Sở Luân không thể không cảm thấy thực sự lo lắng.

Bởi vì chuyện tương tự như vậy không phải chưa từng xảy ra.

Hai năm trước, Sở Thiên vô tình nhìn thấy một nữ minh tinh mới nổi trên truyền hình, trong lòng lập tức liền đưa ra quyết định sẽ theo đuổi cô nàng này, bất chấp việc nữ minh tinh đó đã úp mở về việc bản thân đang ở trong một mối quan hệ.

Hao phí không ít công sức, tiêu tốn gần ba tháng thời gian, rốt cuộc Sở Thiên cũng thành công ôm mỹ nữ trong lòng, khiến không ít fan hâm mộ của cô gái kia tức nổ phổi.

Trải qua một tháng yêu đương nồng thắm, hai người liền đường ai nấy đi.

Tính ra thời gian hắn bỏ ra để cưa đổ cô nàng này còn nhiều gấp ba lần thời gian bọn họ ở bên nhau...

Nghĩ đến đây, Sở Luân không khỏi cảm thấy sống lưng hơi lành lạnh, vội vàng mở lời khuyên nhủ:

"E hèm... Con trai à, cha biết từ trước tới nay tính cách của con luôn đào hoa... À không, ý ta là rất biết yêu thương phụ nữ... Nhưng mà người như Tưởng Thư Đình thì... con tuyệt đối không có duyên với người ta đâu, đừng nên..."

Sở Thiên chẳng để tâm tới lời nói của ông bố hờ kia, đôi mắt hắn lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt lộ ra một nét trầm tư khó đoán định.

Trong lòng Sở Luân càng rối rắm bội phần, hỏng rồi, không lẽ những suy đoán vô cùng thiếu căn cứ kia của mình lại... Là thật?

"Này này, thằng nhóc con... Được rồi, cha thừa nhận Tưởng Thư Đình quả thực là một người phụ nữ đẹp, cực kỳ đẹp, thế nhưng cô ta... E hèm, đã ba mươi tám tuổi rồi, ngay cả con gái của cô ấy cũng gần bằng tuổi con luôn đó..."

"Hơn nữa, con không phải không biết, người phụ nữ này được gọi là "Nữ hoàng Kim cương Châu Á", gia tài ước chừng vài tỷ mỹ kim, so với người cha già này của con còn giàu gấp mấy lần... Chưa kể người đứng sau lưng cô ta..."

Thấy Sở Luân còn muốn tiếp tục nói dông dài một hồi nữa, Sở Thiên liền không nhịn được mà ngắt lời ông ta:

"Cha, con biết cha đang lo ngại điều gì. Nhưng mà chẳng phải con đã nói rồi sao, chỉ là tiện tay xem qua một chút sách báo giải trí thôi. Cha đừng có làm quá lên như vậy."

Nói đoạn, không đợi cho Sở Luân kịp phản ứng, Sở Thiên đã quay đầu đi hướng khác.

"Con mệt rồi, cha về trước đi, con muốn yên tĩnh một mình."

Một câu trả lời ngắn gọn này của Sở Thiên, dĩ nhiên không đủ để khiến cho sự lo lắng trong lòng Sở Luân biến mất.

Chỉ là thấy được nét buồn phiền trên mặt của con trai, lại nghĩ tới việc thân thể của nó còn chưa hồi phục, Sở Luân thực sự không đành lòng nói thêm gì nữa, cho nên rốt cuộc ông ta cũng chỉ có thể lẳng lặng xoay người rời khỏi phòng bệnh mà thôi.

Sở Thiên im lặng nhìn ra cửa sổ, tâm trạng có phần hơi xao động, ẩn chứa trong đó còn có một sự đau đớn khó diễn tả bằng lời.

Hắn đương nhiên biết rõ Tưởng Thư Đình là người thế nào, cũng biết thế lực đằng sau lưng cô lớn ra sao.

Chính xác mà nói, từ khi bắt đầu đặt chân tới nước Mỹ, trải qua mười mấy năm ròng rã bôn ba, thậm chí cho tới tận ngày hôm nay Sở Thiên hắn vẫn không ngừng theo dõi thông tin về người phụ nữ này.

Dù cho hắn đã rất cố gắng, thậm chí bất chấp việc phải đánh đổi cả danh dự và nhân phẩm để gây dựng nên sự nghiệp trên đất Mỹ, thì giữa hai người vẫn luôn tồn tại một khoảng cách vô hình mà có nỗ lực cách mấy cũng không cách nào khỏa lấp nổi.

Mười lăm năm ở Mỹ, Sở Thiên trở thành ông chủ của một hãng luật lớn, có trong tay danh vọng, tiền tài cùng địa vị tương đối trong xã hội, miễn cưỡng được xem như một phần tử thuộc tầng lớp thượng lưu.

Còn Tưởng Thư Đình hiện tại đã là người đứng đầu Tập đoàn Nova - một con rồng trong giới kinh doanh vàng bạc đá quý Châu Á.

Sở Thiên không muốn thừa nhận điều này, nhưng thực tế đã cho thấy những lời mà cha của Tưởng Thư Đình nói với hắn mười lăm năm trước là hoàn toàn không hề sai.

"...Chàng trai trẻ, cậu sẽ chẳng bao giờ trở thành trợ lực giúp cho con gái của tôi tiến lên phía trước, mà ngược lại, cậu chỉ là viên đá cản bước chân nó trên con đường đạt tới thành công mà thôi..."

Sở Thiên của năm ấy vẫn còn là một cậu thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, với tính cách kiên cường tới mức cố chấp của hắn, có thể tưởng tượng được việc làm ra quyết định xa rời người mình yêu khó khăn tới mức nào.

Vậy mà chỉ sau một lần gặp gỡ và nói chuyện với cha của Tưởng Thư Đình, hắn lại chấp nhận điều đó.

Ngay sau cuộc hẹn, Sở Thiên đã âm thầm rời đất nước để lên máy bay tới Mỹ, bỏ lại mọi thứ khát vọng tuổi trẻ còn dang dở đằng sau lưng.

Hoàn toàn không giống như trong phim ảnh, cha của Tưởng Thư Đình chẳng cần phải dùng tiền bạc dụ dỗ, hay là dùng quyền hành, bạo lực để đe dọa hắn.

Ông ta chỉ đơn giản nói ra sự thật và khiến cho Sở Thiên dù không muốn cũng phải chấp nhận sự thật đó mà thôi.

Chẳng hề có một câu nói nặng lời hay một cử chỉ khiếm nhã nào cả.

Hố sâu giai tầng ngăn cách giữa hai người đã hoàn thành mọi chuyện mà nó cần làm.

Sở Thiên ngắm nhìn những chiếc lá xanh biếc đang dập dờn trước khung cửa sổ phòng bệnh, trong lòng không khỏi gợn lên từng đợt sóng.

Ngày đó, hắn là một tên cô nhi không nơi nương tựa, nghèo kiết xác mạt rệp, chẳng có tương lai gì đáng kể.

Mà ngày hôm nay, hắn đã trở thành con trai của một gia đình giàu có bậc nhất Đông Hải, nói có người nghe đe có người sợ, bất kể những người ấy phần lớn chỉ là e sợ ông già của hắn đi chăng nữa.

Một thân phận mới, một cuộc đời mới.

Sở Thiên biết hiện tại cả hắn cũng như tập đoàn của gia đình hắn vẫn còn chưa đủ đẳng cấp để đứng ngang hàng với Tưởng Thư Đình.

Thế nhưng hắn tin chắc, với những thứ đang có trong tay, cộng với năng lực của bản thân mình, thì chắc chắn một ngày nào đó hắn sẽ có thể tự tin đứng trước mặt nàng, giống như ngày hai người gặp mặt lần đầu tiên...

Cứ như vậy, Sở Thiên ngẩn ngơ ngồi tựa lưng vào giường bệnh, tâm trí dần trôi dạt theo dòng chảy suy nghĩ dài miên man như vô tận, chẳng hề để tâm tới thời gian đang lặng lẽ trôi đi.

Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, cánh cửa phòng bệnh lại bất chợt bị mở ra.

Mùi hương thoang thoảng truyền tới trong mũi Sở Thiên, khiến cho hắn không tự chủ mà hít vào vài hơi, miệng lẩm bẩm:

"Thơm quá nhỉ..."

Không thể phủ nhận rằng trong câu nói này của hắn có ý tứ giống như đang trêu đùa, tuy nhiên tất cả đều xuất phát từ sự tự nhiên ở sâu trong tiềm thức, mà hoàn toàn không phải là do hắn cố tình thể hiện ra.

Từ sau khi dung nhập vào thân thể này, ký ức và tính cách của hắn dường như đã bị pha trộn với những gì mà linh hồn trước kia sở hữu.

Nói một cách đơn giản, ban đầu khi mới sống lại, bên trong con người hắn tồn tại hai bản ngã hoàn toàn riêng biệt, mà hiện tại sau khi đã trải qua thời gian dài thích nghi, thì cả hai bản ngã đó đang dần hòa lại làm một thể thống nhất.

Ngay cả những lời nói và hành động vừa rồi, cũng hoàn toàn tới từ trong vô thức, giống như là thói quen lâu năm khó bỏ vậy.

Một tiếng cười khúc khích vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng vốn có bên trong căn phòng.

"Hihi, anh Sở thật là... Mỗi lần tôi tới đây đều nghe được anh nói mấy lời không đứng đắn như vậy..."

Sở Thiên liền mau miệng chống chế:

"Tiểu Ái, cô nói như vậy là không đúng rồi, tôi đây là đơn thuần nhận xét một câu rất khách quan thôi mà. Chỉ có những người đầu óc đen tối mới thường thích suy diễn lời nói của kẻ khác, cô biết chứ...?"

Sau đó hắn liền xoay người, nhìn thẳng vào cô y tá đang vội vã bước từ ngoài vào, khóe miệng lại không nhịn được mà hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười cợt nhả.

"Còn nữa, mấy tháng nay đều là cô chăm sóc cho tôi, ngay cảm chuyện tắm rửa... Ai chà, tấm thân vàng ngọc trong sạch này cô nhìn đã nhìn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, còn nói những lời vô tình như vậy, thật khiến cho người ta phải đau xót..."

Khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Tiểu Ái không nhịn được mà đỏ bừng lên, líu ríu cười mắng:

"Sở thiếu gia... Anh đúng là xấu miệng thật đấy..."

Thấy đối phương tỏ vẻ ngượng ngùng như vậy, Sở Thiên lại càng được đà làm tới.

"Haha, tắm cũng đều tắm chung rồi, còn xấu hổ cái gì chứ... Tôi nói này Tiểu Ái, cô có xem mấy bộ phim cổ trang trên tivi hay không? Chẳng phải những người trong đó đều nói, thân thể mình nếu như bị đối phương nhìn rồi, vậy thì cả đời chẳng thể gả cho ai khác sao?"

"Cô đã nhìn tôi từ đầu tới chân không sót chỗ nào rồi, như vậy nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi đó..."