Chương 5: Lâm Dĩnh tới gặp

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 5: Lâm Dĩnh tới gặp

Chương 5: Lâm Dĩnh tới gặp

Thẩm Tiểu Ái nhanh chóng dọn dẹp qua căn phòng, sau đó đem thuốc tới cho Sở Thiên.

Suốt cả quá trình đó, cô đều không dám nhìn trực tiếp vào mắt đối phương, khuôn mặt vẫn còn lộ rõ vẻ ngượng ngùng không thôi.

Vốn Sở Thiên cũng không thực sự có ý đồ gì với cô nàng y tá dễ thương này, chỉ là thường xuyên nói vài lời trêu ghẹo mà thôi.

Dù sao hắn ở trong bệnh viện đã được gần hai tháng, mà khoảng thời gian này cũng khá là nhàm chán, ngoài việc xem tivi thì là đọc sách báo, ngẫu nhiên mới có thể đi dạo một lát dưới sân.

Bởi vậy nên khi được một cô gái xinh đẹp chăm sóc, Sở Thiên đương nhiên sẽ không ngại mà giao tiếp với cô ấy nhiều hơn một chút.

Thường nói người đẹp có thể khiến cho cảnh vật xung quanh cũng trở nên tươi vui, mà y tá Tiểu Ái này xét về mọi khía cạnh đều có thể tính là một mỹ nữ chân chính, bởi vậy nên mỗi lần tiếp xúc với cô đều khiến tâm trạng Sở Thiên thoải mái hơn nhiều.

Hẳn là không riêng gì Sở Thiên, mà bất cứ người đàn ông nào khi được trò chuyện cùng cô ấy, cũng đều sẽ cảm thấy vui thích trong lòng.

Về phần Thẩm Tiểu Ái, kể cả khi Sở Thiên luôn tỏ ra có phần không đứng đắn, thì cô cũng không cảm thấy phiền phức hay bực bội gì với những cử chỉ và lời nói của hắn.

Thậm chí... Còn có một chút cảm giác vui vẻ khó tả...

Đương nhiên Thẩm Tiểu Ái không nghĩ quá nhiều, cô biết Sở Thiên là người như thế nào, cũng biết giữa mình và hắn cách biệt lớn ra sao.

Hơn nữa, với vẻ bề ngoài hào hoa của hắn, chắc chắn sẽ không thiếu người ưa thích.

Vì đã phải nằm viện dưỡng bệnh thời gian dài, cho nên trên người Sở Thiên không tránh khỏi có một chút cảm giác ốm yếu.

Thế nhưng khuôn mặt điển trai của hắn cũng không vì vậy mà giảm bớt đi sức hút.

Ngược lại một chút vẻ xanh xao hiện tại lại càng làm cho cái khí chất thư sinh của Sở Thiên bộc lộ ra nhiều hơn mấy phần.

Đẹp trai, có tiền, có quyền thế.

Một soái ca như vậy, cho dù Thẩm Tiểu Ái cảm thấy rằng bản thân mình cũng không kém cỏi chút nào, thì cô vẫn không có đủ tự tin để kết giao người như hắn.

Bởi vậy nên mỗi khi Sở Thiên có mở miệng bông đùa vài câu, cô cũng chỉ coi đó như hành động thân thiện của hắn, chứ chẳng phải thực sự muốn truy cầu gì ở mình.

Điều này cũng chính là minh chứng cho việc vẻ bề ngoài có tầm quan trọng lớn đến thế nào.

Nếu như đổi lại Sở Thiên là một tên trọc phú béo ục ịch, hay xấu xí như một con cóc, vậy thì cùng một hành động tương tự như trên sẽ đem lại kết quả khác nhau một trời một vực.

Nhẹ thì có thể khiến cho người ta khó chịu, cảm thấy hắn là kẻ vô lại, cậy mình có tiền, tùy ý đùa bỡn con gái nhà lành.

Mà nếu như gặp người nghiêm khắc hơn, thì rất có thể đối phương sẽ trực tiếp dán cho hắn cái nhãn cường hào ác bá.

Từ đó có thể thấy được, những ai còn mang trong đầu suy nghĩ vẻ ngoài không quan trọng khi so sánh với năng lực hay tiền bạc, vậy thì người đó thực sự đang quá mức sai lầm.

Hơn nữa ở thời đại này, vẻ đẹp còn là một ưu thế lớn tới mức có thể kiếm ra tiền, thậm chí rất nhiều tiền.

Ở đây không bàn đến những công việc trái lương tâm như cặp kè với đại gia, đi tour gì đó.

Chỉ cần nhìn những soái ca soái tỷ ngoài kia, người thì làm model cho các nhãn hiệu thời trang, lại có người đóng phim, quảng cáo, hoặc cộng tác làm MV ca nhạc...

Đương nhiên có nhiều người không muốn dùng vẻ ngoài của mình để kiếm tiền, mà muốn chứng minh bằng năng lực bản thân của họ, điều này cũng rất tốt.

Thế nhưng không thể vì vậy mà phủ nhận được việc sở hữu khuôn mặt đẹp trời sinh chính là một ưu thế vô cùng to lớn.

Chẳng cần nhìn đâu xa, ngay chính bản thân Sở Thiên trước đây cũng giống như vậy, hắn tán gái hoàn toàn không cần dựa vào cái mác thiếu gia nhà giàu.

Tất nhiên tiêu xài một chút tiền dành cho quà tặng, ăn uống, du lịch... Là không thể thiếu được, nhưng quan trọng nhất vẫn là vì vẻ ngoài của hắn thực sự rất xuất chúng, hơn nữa còn có một cái miệng biết nói ra những lời làm vui lòng phụ nữ.

Đối với người thường, Sở Thiên trước đây đều dùng thái độ cao ngạo, lạnh lùng, còn nếu đổi lại là một mỹ nữ, vậy thì phong cách ứng xử của hắn sẽ lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Cứ cho là Sở Thiên hiện tại không còn là Sở Thiên của khi đó nữa, thì việc dung hợp trí nhớ cùng tâm tính với nhau đã khiến cho hắn thể hiện ra một số đặc điểm giống với chủ nhân cũ của thân thể này.

Tính cách đào hoa, rất xui lại cũng là một phần trong số đó.

Mắt thấy Thẩm Tiểu Ái ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt của mình, trong tâm Sở Thiên hơi cảm thấy buồn cười, cho nên càng cố tình trêu chọc nàng:

"Tiểu Ái à, hiện tại cô còn lảng tránh tôi như vậy, không khỏi khiến cho trong lòng tôi cảm thấy rất phiền muộn đấy. Người ta cái gì cũng đã cho cô rồi, mà cô còn lạnh nhạt như vậy..."

Thẩm Tiểu Ái bối rối lắc đầu, sau đó lấy hết dũng khí đối diện với Sở Thiên, lắp bắp đáp lời.

"Sở thiếu gia... Anh... Anh không nên đùa như thế. Người ngoài nếu nghe thấy sẽ hiểu nhầm chúng ta có gì với nhau... Không được..."

Sở Thiên làm bộ kinh ngạc và đau lòng, mở miệng than nhẹ.

"Tiểu Ái, cô nói vậy tức là những gì phát sinh giữa chúng ta chỉ là... Chỉ là trò chơi thôi sao... Tôi đau lòng quá, tôi muốn chết..."

Ngay khi Thẩm Tiểu Ái còn chưa biết nên nói gì cho phải, thì ngoài cửa lại xuất hiện một giọng nói xa lạ và lạnh nhạt, trùng hợp giúp cô nàng thoát khỏi tình huống khó xử hiện tại.

"Cậu muốn chết, vậy thì chờ xuất viện rồi hãy chết, đừng làm xấu danh tiếng của bệnh viện chúng tôi."

Một bóng hình cao ráo từ tốn bước vào trong phòng.

Tiếng giày cao gót nện lộp bộp trên sàn gạch truyền tới tai Sở Thiên, khiến hắn không khỏi hơi nhíu mày.

Người này... Dường như mình chưa từng gặp qua lần nào thì phải...?

Sở Thiên cố gắng lục tìm trong đống ký ức cũ, kết quả vẫn không thể nhớ ra người phụ nữ đang đứng trước mặt này là ai.

Không giống với Sở Thiên, Thẩm Tiểu Ái chỉ liếc nhìn qua cũng ngay lập tức nhận ra đối phương.

Cô liền vội vàng cúi người, nhỏ giọng chào hỏi:

"Viện trưởng mới tới ạ..."

Viện trưởng?

Sở Thiên lúc này vẫn không hiểu viện trưởng này là ai, và đột nhiên tới đây có mục đích gì?

Suốt hai tháng nằm viện, người phụ nữ này chưa từng ngó ngàng qua hắn một lần nào.

Nếu như nói cô ta muốn nịnh nọt Sở gia sau lưng mình, thì hẳn là nên hành động giống như bác sĩ Trương, tới đây thăm hỏi động viên thường xuyên mới đúng.

Vả lại, căn cứ vào những lời mà cô ta vừa nói, có thể thấy thái độ của viện trưởng với mình không được thân thiện cho lắm.

Chẳng lẽ mình đã đắc tội gì với cô ta sao?

Sở Thiên lắc lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ vừa rồi.

Bản thân hắn còn chưa từng gặp viện trưởng lần nào, cũng không có liên quan gì tới cô ta, thì làm sao có thể khiến đối phương sinh ra chán ghét được.

Lâm Dĩnh bước vào trong phòng bệnh, liếc nhìn Thẩm Tiểu Ái đang đứng cúi đầu trước mặt, nói:

"Cô ra ngoài trước đi."

Thẩm Tiểu Ái ít khi tiếp xúc với viện trưởng, dẫu có ngẫu nhiên chạm mặt vài lần như hôm nay, thì cũng chỉ chào hỏi qua loa một hai câu mà thôi.

Dù vậy cô vẫn có thể nhận ra được tâm trạng của viện trưởng hiện tại không được tốt cho lắm, bởi lẽ tất cả đều được thể hiện rõ ràng qua nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng, khác hẳn với vẻ thân thiện thường thấy.

Gặp phải tình huống này, Thẩm Tiểu Ái cũng không dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng nói vâng một tiếng, sau đó liền vội vàng đi ra khỏi phòng.

Sở Thiên liếc nhìn bộ mặt đưa đám của Lâm Dĩnh, trong lòng không khỏi kinh ngạc một phen, thầm nghĩ Viện trưởng thì ra là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

Một bộ trang phục công sở tiêu chuẩn ôm sát cơ thể, làm nổi bật lên từng đường cong nóng bỏng, đủ khiến cho tất cả những người đàn ông trong độ tuổi từ mười tám tới tám mươi cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.

Phối hợp cùng với chiếc áo blouse trắng mỏng manh, không những không làm cho thân hình tuyệt mỹ kia bớt đi vẻ quyến rũ, mà còn khiến cho người đối diện sinh ra một cảm giác hấp dẫn lạ thường.

Cứ cho là Sở Thiên từ trước tới nay tiếp xúc với nữ giới không ít, thậm chí trong danh sách người yêu cũ dài dằng dặc của hắn, tất cả bọn họ đều có thể coi là mỹ nhân xuất chúng, ngàn người chỉ chọn được một.

Thì khi đối mặt với Lâm Dĩnh, trong lòng Sở Thiên vẫn không khỏi nhảy loạn vài nhịp.

Người phụ nữ này... Rất đẹp, đẹp tới mức gần như hoàn mỹ!

Những người mà Sở Thiên từng qua lại trước nay đều ở độ tuổi ngang ngửa với hắn, dù có lớn hơn thì cũng không nhiều lắm, chừng một hai tuổi mà thôi.

Họ có thể rất xinh đẹp theo nhiều kiểu khác nhau, ngay cả phong cách của mỗi người cũng là bất đồng.

Có người thanh xuân tươi tắn, có người nhẹ nhàng êm dịu, lại có người nhiệt tình như lửa.

Không có một ai trong số đó giống với vị viện trưởng đang đứng trước mặt Sở Thiên lúc này.

Trên cơ thể Lâm Dĩnh ẩn chứa hương vị của sự thành thục, giống như thể một trái đào chín mọng, tỏa ra hương thơm ngất ngây khiến người ta phải say đắm.

Thứ khí chất này không thể nào bắt chước hay giả mạo được, nó yêu cầu người phụ nữ phải có một quá trình tích lũy và trưởng thành nhất định.

Ngự tỷ trong truyền thuyết có lẽ cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Trong đầu Sở Thiên còn đang xoay vòng với ý nghĩ đó, thì Lâm Dĩnh đã bước tới trước mặt hắn.

Tâm trạng của Viện trưởng Lâm lúc này cũng là tương đối phức tạp.

Vốn dĩ tưởng rằng tình cảm giữa cô và Sở Luân đã chấm dứt sau cái ngày ông ta lạnh lùng từ chối mình bước qua cánh cửa Sở gia.

Vốn dĩ tưởng rằng bên trong mình bây giờ đã chẳng sót lại chút tình yêu nào, mà chỉ còn lại toàn bộ là chán ghét cùng thất vọng mà thôi.

Cô đã nghĩ mình có thể quên được người đàn ông ấy, thậm chí nếu có phải đối mặt trực tiếp, thì bản thân vẫn sẽ bình tĩnh mà lướt qua, không vì chuyện đó mà đau khổ thêm một giây một phút nào nữa.

Thế nhưng hai tháng trước, khi hai người vô tình gặp lại nhau, trái tim của Lâm Dĩnh lại bất ngờ nhói lên một lát, giống như thể có một vết thương lâu năm đang tác oai tác quái.

Tình cảm, chính là như vậy, luôn luôn vô cùng khó đoán.

Hai tháng này, mỗi ngày Sở Luân đều tới thăm nom con trai, mà số lần ông ta và Lâm Dĩnh chạm mặt cũng không phải là ít.

Ở trước mặt đối phương, Lâm Dĩnh vẫn tỏ ra lạnh nhạt như thể giữa hai người không hề có gì liên quan tới nhau.

Mà phía sau mọi chuyện, chỉ có mình Lâm Dĩnh biết, tâm của cô không hề tĩnh lặng, trái lại nó cứ liên tục dậy sóng cuộn trào, khiến cho bản thân cô không tài nào mà áp chế nổi.

Mỗi lần chạm mặt với Sở Luân, là một lần Lâm Dĩnh lẳng lặng trở về phòng làm việc của mình, gục đầu xuống bàn rơi nước mắt.

Điều khiến cho cô oán hận hơn cả, đó là Sở Luân lại thực sự coi như giữa họ chưa từng có việc gì xảy ra.

Ông ta vẫn chào hỏi Lâm Dĩnh, khuôn mặt vẫn lộ ra một nét tươi cười nhàn nhạt, giống hệt như hai mươi mấy năm trước khi quan hệ giữa hai người vẫn còn gần gũi.

Nếu như Sở Luân cố ý lảng tránh hay đối xử lạnh lùng với mình, thì có lẽ Lâm Dĩnh sẽ không đau khổ như hiện tại.

Cô cố gắng chịu đựng sự giày vò đó suốt hai tháng ròng, cho tới tận ngày hôm nay.

Lâm Dĩnh quyết định sẽ phải chấm dứt chuyện này, bởi lẽ bản thân cô là một người tương đối lý trí, cho nên càng hiểu rõ rằng mình không thể cứ mãi dày vò trong mớ ký ức xưa cũ như bây giờ được.

Cô muốn chuyển công tác tới thành phố khác, tuy nhiên việc này tạm thời còn chưa thể sắp xếp ngay được, hơn nữa ý tứ của cấp trên là muốn Lâm Dĩnh tiếp tục đảm nhiệm chức viện trưởng này thêm vài năm nữa.

Cực chẳng đã, Lâm Dĩnh đành quyết định để cho Sở Thiên xuất viện, như vậy Sở Luân cũng không còn lý do gì để tới đây.