Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 3: Sở Luân

Chương 3: Sở Luân

Bệnh viện Nhân Dân Đông Hải – Phòng chăm sóc đặc biệt.

Sở Thiên thẫn thờ hướng mắt ra phía ngoài cửa sổ, trên mặt lộ rõ vẻ buồn chán.

Hắn đã nằm viện được gần tròn hai tháng.

Chất lượng phòng bệnh ở đây phải nói là rất tốt, hắn mỗi ngày ngoài đọc sách báo, xem tivi, thì chỉ có ăn và ngủ, còn mọi chuyện khác đều không cần tự lo liệu, gần như được y tá chăm sóc tới tận răng.

Nếu cần so sánh, thì nơi này hoàn toàn không hề thua kém so với những bệnh viện tư nhân bên ngoài kia.

Nhưng dù sao một người hàng ngày đều lặp đi lặp lại những chuyện quen thuộc, trong một không gian quen thuộc, thì sự nhàm chán là không thể tránh khỏi.

Điều duy nhất khiến Sở Thiên cảm thấy tích cực, đó là tình hình thân thể của hắn có dấu hiệu hồi phục rất tốt.

Đúng vậy, Sở Thiên bây giờ đã hoàn toàn coi đây là thân thể của mình, hắn đã chấp nhận việc dung nhập với Sở Thiên trước đây cả về thể xác lẫn tinh thần, để trở thành một bản ngã mới duy nhất.

Bác sĩ Trương hàng ngày đều ghé qua phòng bệnh vài lần, lúc thì kiểm tra tình trạng của Sở Thiên, hoặc là đưa thuốc, ngẫu nhiên còn nói chuyện phiếm với hắn một hồi.

Điều này khiến Sở Thiên không khỏi mỉm cười, trong bụng thầm nghĩ vị bác sĩ thoạt nhìn qua có vẻ thành thật này, không ngờ cũng là một người rất biết cách thuận thế mà leo lên.

Hiện tại ông ta chăm sóc mình kỹ càng cẩn thận, thì vừa có thể nhận được khoản thù lao cực kỳ lớn, mặt khác lại nhân cơ hội đó mà tạo được một mối thiện duyên với nhà họ Sở.

Đương nhiên điều này có thể thực hiện được, một phần cũng là bởi Sở Thiên bây giờ đã không còn là Sở Thiên trước kia nữa.

Nếu đổi lại là gã công tử họ Sở kiêu ngạo, vậy thì rất có thể hắn sẽ chẳng thèm để ý tới bác sĩ Trương, thậm chí còn sinh ra chán ghét với những cử chỉ lấy lòng của ông ta nữa.

Phải biết Sở Thiên là con trai của người giàu số một ở đất Đông Hải, người muốn nịnh nọt lấy lòng hắn không ít, còn những kẻ thực sự được giao thiệp cùng hắn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Có thể nói là con mắt Sở Thiên khá cao, hắn gần như chưa từng kết giao với đối tượng không cùng đẳng cấp.

Dù đổi lại là đích thân viện trưởng tới thăm hỏi hắn, Sở Thiên cũng chưa chắc đã nể mặt đối phương, càng đừng nói tới một kẻ không quyền không thế như bác sĩ Trương.

Tất nhiên đó là chuyện của quá khứ, còn hiện tại thì khác.

Sở Thiên chẳng những không hề tỏ ra phản cảm hay hờ hững với bác sĩ Trương, ngược lại hắn có thể tự nhiên trò chuyện với ông ta một cách khiêm tốn nhưng không kém phần niềm nở.

Điều này khiến cho bác sĩ Trương rất vui vẻ trong lòng, vậy nên lại càng ra sức ngợi ca Sở Thiên, nào là đẹp trai tài hoa, ngọc thụ lâm phong... Gần như tất cả các mĩ từ trong quyển từ điển đều được vận dụng tới.

Sở Thiên đã sống trên đời gần bốn mươi năm ròng, nếm trải đủ vị đắng cay ngọt bùi, cho nên hắn cũng không thật lòng ưa thích mấy lời có cánh của bác sĩ Trương.

Tuy vậy bản thân hắn là một kẻ bắt đầu từ hai bàn tay trắng, cộng với việc ngành nghề đặc thù khiến Sở Thiên phải tiếp xúc với đủ loại thành phần trong xã hội, từ những kẻ sống ngoài vòng pháp luật bẩn thỉu tới những nhà tài phiệt giàu có khét tiếng một phương.

Hơn ai hết, Sở Thiên hiểu rõ tầm quan trọng của sự liên kết giữa người với người, dù là mỏng manh nhất.

Hắn luôn tâm niệm rằng, bất kỳ mối quan hệ nào cũng đều có tác dụng riêng của nó.

Bởi vì trên đời này bất kỳ ai cũng đều mang trong mình một giá trị nhất định.

Vấn đề là hắn có cơ hội để vận dụng tới mối quan hệ đó hay không, và cách mà bản thân vận dụng nó ra sao mà thôi.

Dõi mắt nhìn theo bác sĩ Trương đang rời khỏi phòng bệnh, nét tươi cười vốn có trên mặt Sở Thiên liền biến mất không thấy tăm hơi, nhường chỗ cho vẻ tĩnh lặng tới mức nhàm chán thường thấy.

Hắn với tay cầm lấy điều khiển, nhấn nút tắt cho chiếc tivi đang treo trên tường, sau đó nhặt tờ tạp chí bên giường lên chăm chú đọc.

Vài phút sau, cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt lại một lần nữa mở ra, một khuôn mặt vừa thân quen lại vừa lạ lẫm nhanh chóng tiến vào bên trong.

Người này không ai khác chính là cha của hắn, hay nói đúng hơn là cha ruột của cái thân thể này - chủ tịch tập đoàn JK Sở Luân.

Sở Luân vừa bước vào bên trong, thì ánh mắt của ông ta cũng vừa vặn hướng tới phía con trai mình, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng liền hiện ra một nét mềm mỏng hiếm có.

Đây là đứa con trai duy nhất của Sở Luân, cũng là kết tinh tình yêu giữa ông ta và người vợ quá cố.

Từ sau khi vợ mất, Sở Luân dồn hết sự yêu thương mà mình có cho đứa con trai này, giống như thể muốn bù đắp sự thiếu hụt tình cảm từ người mẹ cho nó vậy.

Mặc dù đôi lúc Sở Luân cũng không vừa lòng với Sở Thiên, tuy nhiên ông ta lại rất ít khi to tiếng với con trai, thậm chí còn có chút gì đó giống như bao che khuyết điểm.

Ở chiều ngược lại, Sở Thiên thực sự cũng chưa từng gây ra vấn đề gì quá lớn khiến cha hắn phải đau đầu.

Cứ coi như Sở Thiên là một gã công tử đào hoa, không hề có chút đứng đắn nào, thì hắn vẫn có điểm mấu chốt của mình.

Có thể đa tình, có thể vô tình, lại tuyệt đối không thể đánh mất nhân cách để thỏa mãn dục vọng.

Không giống với mấy tên phú nhị đại khốn kiếp, thích ai liền nhắm chặt người đó, tán tỉnh không được thì dùng tiền dụ dỗ, dùng quyền uy hiếp, thậm chí những cách bỉ ổi như bỏ thuốc mê hay bắt cóc cũng dùng tới.

Sở Thiên thì ngược lại, hắn không bao giờ tự nhận bản thân cũng là một kẻ có đứng đắn, nhưng vẫn có thể vỗ ngực đảm bảo từ trước tới nay chưa từng làm những chuyện táng tận lương tâm kia.

Hơn hai mươi tuổi, số mối tình trải qua dùng mười đầu ngón tay cũng đếm không hết, Sở Thiên luôn tự tin bản thân mình đào hoa là nhờ thực lực.

Những chiêu trò hạ lưu kia, hắn khinh thường không thèm dùng đến.

Đối với vấn đề của con trai, Sở Luân dù là một người vô cùng chung tình, nhưng ông ta cũng không khắt khe tới mức ngăn cấm chuyện con trai mình quen biết nhiều người.

Hơn nữa ngoài chuyện tình cảm có chút hỗn loạn ra, Sở Thiên hoàn toàn có thể coi như một thanh niên chuẩn mực.

Hắn không sử dụng chất kích thích, không nghiện đồ uống có cồn, lại không ham mê cờ bạc.

Chẳng những vậy, thành tích học tập của Sở Thiên cũng có thể coi là tương đối xuất sắc.

Vốn dĩ hắn có đủ khả năng để thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở thủ đô, nhưng cuối cùng Sở Thiên lại chọn trường đại học Đông Hải - một ngôi trường tầm trung, không có gì đặc biệt lắm.

Lý do phần nhiều là bởi hắn muốn ở gần nhà.

Đúng vậy, ở Đông Hải này Sở Thiên là một gã công tử, con trai của tập đoàn JK tiếng tăm lừng lẫy, miễn rằng bản thân hắn không phạm phải tội lỗi tày trời, vậy thì bất kỳ rắc rối nào mà bản thân gây ra đều có người chống đỡ hộ.

Mà một khi rời khỏi Đông Hải, hắn sẽ chỉ còn là tên nhà giàu không hơn không kém.

Có tiền trong tay đương nhiên rất tốt, tuy nhiên trên đời này cũng không phải chỉ mình hắn có tiền.

Nhất là nếu như tới thủ đô, vậy thì càng khó nói hơn.

Tùy ý đi dạo một vòng ngoài đường, cứ mười bước liền có thể gặp phải thiếu gia con quan, đi thêm mười bước lại xuất hiện người thừa kế của tập đoàn nào đó.

Với tính cách nhìn đời bằng nửa con mắt của Sở Thiên, sớm muộn cũng đụng trúng kẻ không thể đụng vào, sau đó bị người ta trừng trị tới nơi tới chốn.

Sở Thiên có thể kiêu ngạo, lại không hề mất não, hắn biết bản thân mình ưu khuyết ra sao, cho nên liền quyết định chọn ở lại Đông Hải làm một tên thổ hoàng đế.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tỉnh Đông Hải so với thủ đô cũng không kém quá nhiều.

Miễn là trong ví đủ dày, vậy thì ở đâu cũng có thể tận hưởng cuộc sống thoải mái được.

Hơn nữa đại học Đông Hải lại được mệnh danh là vườn ươm mỹ nữ, điều này chính là một phần lý do níu kéo Sở Thiên ở lại đây.

Đối với quyết định này của Sở Thiên, ông già hắn dẫu rằng rất không hài lòng, thì sự kiên quyết của hắn đã khiến cho ông ta không có cách nào lay chuyển được, cho nên đành phải nhắm một mắt mở một mắt mà chấp nhận.

Sở Luân biết con trai mình là một đứa nhóc rất thông minh, lại cũng biết hắn không bao giờ quá chú tâm vào việc gì cả.

Cho dù là học hành, hay chuyện kinh doanh trong gia đình, Sở Thiên từ trước tới nay đều giữ vững quan điểm: Không quan tâm, không hứng thú.

Bởi vậy nên khi Sở Luân bước chân vào trong căn phòng này, hắn liền ý thức được có điều gì đó bất thường.

Sở Thiên... Vậy mà đang đọc một cuốn tạp chí Kinh tế tài chính, hơn nữa còn là loại viết bằng tiếng nước ngoài.

Chẳng lẽ con trai mình sau một phen cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha, cho nên liền chọn cách "lãng tử hồi đầu" rồi sao?

Nghĩ tới đây, Sở Luân không nhịn được mà nở một nụ cười thật vui vẻ.

"Con trai, hôm nay cảm thấy thế nào, cơ thể đã tốt hơn nhiều chưa?"

Sở Thiên liếc mắt nhìn ông bố hờ của mình, trong lòng cảm thấy có một chút phức tạp, cho nên liền chọn cách qua loa đối phó.

"Cha, mỗi ngày cha đều hỏi một câu như vậy, cho nên câu trả lời hôm nay vẫn giống hôm qua."

Đối với người cha từ trên trời rơi xuống này, Sở Thiên cũng không phản cảm gì, thậm chí còn có chút động lòng vì tình yêu thương mà ông ta dành cho con trai.

Với những ký ức mà Sở Thiên được thừa kế, thì ông già hắn là một vị chủ tịch vô cùng mẫn cán.

Thường ngày Sở Luân đều bận đến mức tối mắt tối mũi, thậm chí có đôi khi còn bỏ bữa, thức đêm để hoàn thành công việc

Thế mà từ khi Sở Thiên bị tai nạn tới bây giờ, người đàn ông này mỗi ngày đều dành ra một khoảng thời gian để tới thăm hắn.

Thường thì Sở Luân sẽ dùng phần lớn thời gian để trò chuyện với Sở Thiên, dẫu cho giữa hai người chẳng có nhiều chủ đề chung để có thể bàn luận, và những câu chuyện ấy thường kết thúc không đầu không cuối.

Sở Thiên hiểu rằng trong thâm tâm Sở Luân thực sự rất quan tâm tới con trai, chỉ là cách thức biểu đạt của ông ta có phần hơi vụng về mà thôi.

Tuy nhiên cảm động là một chuyện, còn tiếp nhận ông bố hờ xa lạ này thế nào lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Nên nhớ kiếp trước hắn đã là một gã đàn ông trung niên gần chạm tuổi tứ tuần.

Hiện tại bỗng nhiên phải gọi một người thực tế chỉ hơn mình vỏn vẹn năm, sáu tuổi là cha, khiến Sở Thiên không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái...

"Hừ, ta biết thế nào thằng nhóc con cũng trả treo như vậy mà."

Sở Luân cười cười, hoàn toàn không thấy phiền lòng vì thái độ dửng dưng của Sở Thiên, mà lại hào hứng chỉ vào cuốn tạp chí hắn đang cầm trên tay.

"Không ngờ con trai ta còn biết tiếng Đức cơ đấy. Thế nào, dạo gần đây bắt đầu hứng thú với chuyện kinh doanh rồi sao?"

Rõ ràng là so với chuyện Sở Thiên có thể đọc hiểu tiếng nước ngoài, Sở Luân càng quan tâm tới việc cậu quý tử của mình bắt đầu tìm hiểu về vấn đề kinh doanh hơn.

"Nếu con muốn, chỉ cần nói một câu, cha sẽ kêu người sắp xếp cho con một vị trí trong tập đoàn. Không có cách học hỏi nào nhanh hơn là tìm hiểu từ thực tiễn đâu. Dù hiện tại con còn đang là sinh viên, nhưng cũng không có vấn đề gì cả, các tỷ phú trên thế giới đều bắt đầu khởi nghiệp từ khi còn là sinh viên đấy!"

Thấy thái độ của Sở Luân hồ hởi như vậy, Sở Thiên không tiện từ chối thẳng thừng, cho nên chỉ có thể đáp lại qua loa.

"Không cần phiền phức vậy đâu cha, con xem qua một chút gọi là giết thời gian thôi..."

"Có gì mà phiền phức chứ? Nếu như con không muốn làm trong tập đoàn, vậy cha có thể cho con một số vốn để con tự mình trải nghiệm, thế nào?"

Hiếm khi thấy con trai không phản đối mạnh mẽ với yêu cầu của mình trong vấn đề này, Sở Luân ngay lập tức rèn sắt khi còn nóng:

"Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai cha sẽ cho thư ký Trần tới nói chuyện thêm với con. Tới lúc đó, có yêu cầu hay khó khăn gì cần giúp đỡ, con cứ mạnh dạn nói ra là được, cậu ấy sẽ hỗ trợ con."

Sở Thiên lắc đầu, lười giải thích hay tranh cãi với ông già của hắn, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào quyển tạp chí trước mặt.

Không khí lại trở nên im lặng.

Nhận thấy con trai đang chăm chú như vậy, Sở Luân cũng vô thức hướng ánh mắt về phía đó.

Vừa nhận ra nhân vật trong tấm ảnh trên trang tạp chí kia là ai, nụ cười trên mặt Sở Luân liền tắt ngấm, mà thay vào đó là một vẻ nghi ngại vô cùng sâu sắc.

Thằng ranh con này, chắc không phải nó giở tạp chí ra chỉ để ngắm hình phụ nữ đấy chứ...?

Trên mặt báo, một dòng tiêu đề cỡ lớn được viết bằng tiếng Đức đập vào mắt người xem.

【TRÒ CHUYỆN CÙNG "NỮ HOÀNG KIM CƯƠNG" CH U Á】