Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 1: Sống lại

Chương 1: Sống lại

"Bác sĩ Trương, bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại..."

"Không phải tôi đã chỉ định truyền thuốc gây mê rồi à? Tại sao cậu ta còn tỉnh lại được?"

"..."

Sở Thiên hơi hé mắt, lập tức cảm nhận được những luồng ánh sáng chói lóa đang rọi thẳng lên mặt mình.

Bên tai lùng bùng những thanh âm hỗn loạn không rõ ràng, khiến cho đầu hắn đau muốn nứt ra, tất cả mọi thứ xung quanh lại càng trở nên mơ hồ hơn.

Lẽ nào mình còn chưa chết?

Những người này là bác sĩ sao? Họ đang cứu mình? Nhưng mình đang ở Hoa Kỳ, tại sao bác sĩ lại không nói tiếng Anh?

Một vài câu hỏi nảy ra trong suy nghĩ của Sở Thiên, nhưng không có đáp án nào xuất hiện, tất cả chỉ là mớ bòng bong không đầu không cuối, chẳng thể lý giải được.

Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào hôn mê.

Sở Thiên là một gã luật sư nổi danh bậc nhất thành phố New York, sở hữu một hãng luật tư nhân có tiếng mà khi bất kỳ ai nghe tới cũng phải nể trọng vài phần.

Thật sự không quá lời khi nói rằng hầu hết các nhân vật tai to mặt lớn ở New York đều từng làm việc với Sở Thiên ít nhất một lần, và có những người trong số đó còn giữ quan hệ rất mật thiết với hắn.

Hơn nữa việc làm ăn của hãng luật do Sở Thiên nắm giữ không chỉ giới hạn bên trong thành phố hoa lệ này, mà còn vươn ra rất nhiều tiểu bang khác, bao gồm cả những nơi xa xôi phía bờ bên kia nước Mỹ.

Những nhà tài phiệt, chính khách, người nổi tiếng... Hay thậm chí là cả những tay gangster hay cartel đều có thể trở thành khách hàng của hắn, miễn là họ chịu chi ra đủ số tiền mà Sở Thiên mong muốn.

Không phải ngẫu nhiên mà trong giới luật sư, những đồng nghiệp khác của Sở Thiên thường không mấy ưa thích hắn, thậm chí còn có kẻ ngầm gọi hắn là "Fixer" - một cái tên đầy hàm ý mỉa mai châm biếm.

Đúng vậy, hắn dàn xếp mọi thứ, đôi khi bằng những cách thức hợp pháp, đôi khi lại bằng nhiều thủ đoạn, mánh khóe không tiện nhắc tới.

Dù vậy, những người đó lại phủ nhận tài năng của Sở Thiên, bởi bất kể khách hàng của hắn là người tốt hay kẻ xấu, thì hắn luôn có cách giúp cho họ đạt được lợi ích lớn nhất, hoặc là phải trả cái giá nhỏ nhất.

Ngày hôm nay, trùng hợp chính là sinh nhật lần thứ ba mươi tám của gã luật sư lắm tài nhiều tật này.

Khác với những người bình thường luôn muốn dành dịp đặc biệt này bên người thân, Sở Thiên đón sinh nhật bằng một chuyến leo núi - việc mà hắn vẫn làm hàng năm trong suốt mười mấy năm sống tại Mỹ.

Không ít người dù thân cận với hắn nhưng cũng phải thắc mắc vì sao một kẻ thành đạt, có danh vọng, tiền tài và địa vị như Sở Thiên lại vẫn còn đơn độc khi tuổi đã suýt soát tứ tuần như vậy.

Đương nhiên bọn họ sẽ chẳng đời nào có được câu trả lời, bởi tất cả đều không hề biết chút gì về quá khứ của hắn, lại càng không thể hiểu được những gì mà hắn đã từng trải qua.

Trong lòng Sở Thiên luôn tồn tại một khúc mắc, hay nói chính xác hơn là một sự day dứt và cay đắng khó diễn tả bằng lời.

Nó đã theo hắn suốt nhiều năm, từ lúc rời khỏi quê hương, đặt chân tới một mảnh đất xa lạ cách đó nửa vòng trái đất, cho tới cả khi hắn đã sống ở đây lâu đến mức coi nơi này như nhà của mình.

Có đôi khi Sở Thiên cảm thấy bản thân mình sẽ không bao giờ thoát ra khỏi bóng đen trong tâm trí ấy, có thể nó sẽ luôn bám theo hắn bất kể ở đâu, khi nào, thậm chí ngay cả sau khi hắn đã nằm sâu dưới ba tấc đất.

Thế nhưng có một điều mà Sở Thiên lại không ngờ được, đó là tạo hóa đã mang tới cho mình một món quà bí ẩn, thứ mà rất nhiều năm sau đó - khi bản thân đã hoàn toàn thoát khỏi sự ám ảnh dằn vặt suốt bao nhiêu năm trời - vẫn luôn khiến cho hắn phải tự hỏi: Tại sao và bằng cách nào mà điều đó lại xảy đến với mình.



Cửa phòng phẫu thuật vừa mở, bác sĩ Trương từ bên trong bước ra ngoài, vội vã đưa tay lau đi vài giọt mồ hôi còn đọng trên trán.

Vốn tưởng rằng tên Sở Thiên kia đã hết hi vọng, nếu không phải vì người nhà hắn một mực gây sức ép, yêu cầu ông ta phải cố gắng đến phút cuối, thì bác sĩ Trương đã không thực hiện ca mổ với tỷ lệ thành công gần bằng không phần trăm này.

Vậy mà chẳng ai ngờ tên thanh niên ốm yếu kia lại vẫn kiên cường sống tiếp, bất chấp những tiên lượng xấu tới cùng cực của hội đồng chuyên môn bệnh viện.

Việc này khiến cho bác sĩ Trương từ chỗ buồn rầu như cha chết chuyển sang trạng thái mừng rỡ như điên.

Ông ta biết rằng kẻ đang nằm trong phòng mổ kia không phải là người bình thường, cứu sống được hắn đồng nghĩa với việc cánh cửa thăng tiến của bản thân đang mở ra thật rộng.

Nhờ hắn, hay nói chính xác hơn là nhờ thế lực sau lưng hắn, tiền đồ sau này của mình có thể nói là một bước lên trời cũng không ngoa.

Phía bên ngoài phòng phẫu thuật, có hai người đang đứng đó chờ đợi.

Một người đàn ông trung niên sở hữu vẻ ngoài nghiêm nghị, cộng thêm với ánh mắt sắc bén khác thường, khiến những người xung quanh không tự chủ được mà sinh ra kính sợ.

Người còn lại khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, khoác trên mình một bộ vest đắt tiền, gương mặt gần như không hề lộ ra một chút biểu cảm nào, hoàn toàn tĩnh lặng như nước hồ thu.

Vừa thoáng thấy bác sĩ Trương đi ra khỏi phòng phẫu thuật, người đàn ông trung niên kia liền lập tức bước nhanh về phía ông ta.

"Tình hình thế nào rồi?"

Nếu đổi lại là người nhà của một bệnh nhân thông thường, chắc hẳn bác sĩ Trương sẽ chẳng thèm để tâm tới câu hỏi không đầu không cuối đó.

Nhưng đối diện với người đàn ông kia, bác sĩ Trương lại không dám tỏ ra bất mãn một chút nào.

Ngược lại, ông ta nở một nụ cười mà bản thân cho là chân thành nhất, hơi cúi gập người, mở miệng đáp:

"Chủ tịch Sở, con trai của ngài hiện tại đã qua cơn nguy kịch, tính mệnh có thể được đảm bảo. Quá trình hồi phục sẽ tốn thêm một chút thời gian, chí ít trong khoảng ba tháng tiếp theo cậu ấy vẫn cần tới sự chăm sóc của bệnh viện."

Chủ tịch Sở trong miệng bác sĩ Trương không ai khác chính là cha của Sở Thiên - chủ tịch tập đoàn JK - Sở Luân.

Nói thêm một chút về tập đoàn JK, đây chính là một trong số những doanh nghiệp bất động sản lớn nhất tỉnh Đông Hải, thậm chí còn có không ít sản nghiệp ở các tỉnh lân cận.

Được ông nội của Sở Thiên thành lập từ cách đây bốn mươi năm, trải qua không ít thăng trầm, JK của ngày hôm nay đã phát triển vượt xa kỳ vọng ban đầu của tất thảy những thành viên trong đó.

Tất nhiên một phần rất lớn trong đó không thể không kể tới công lao của vị chủ tịch đương nhiệm - Sở Luân.

Thừa kế tập đoàn từ người cha qua đời đột ngột trên bàn làm việc vì bệnh tim, tại thời điểm đó Sở Luân gặp phải không ít khó khăn từ cả bên trong lẫn bên ngoài.

Nội bộ lục đục, đối thủ cạnh tranh, thị trường đi xuống vì suy thoái kinh tế... Không thể kể hết những gian khổ mà Sở Luân đã vượt qua để đưa được JK phát triển như ngày hôm nay.

Là một người toàn tâm toàn ý với công việc, Sở Luân gần như luôn đặt tập đoàn lên vị trí ưu tiên hàng đầu.

Chỉ ngoại trừ ngày hôm nay, Sở Luân đã bỏ dở toàn bộ những việc đang làm để túc trực tại bệnh viện, cũng chính là nơi đứa con trai duy nhất của ông ta vừa đi một vòng qua quỷ môn quan.

Nghe được những lời vừa rồi của bác sĩ Trương, Sở Luân rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, giống như đã bỏ đi được một tảng đá đè nặng trong lòng mình vậy.

Ông ta cũng không bài xích vẻ nịnh nọt của đối phương, mà chỉ gật đầu một cái, mỉm cười đáp:

"Rất tốt. Tiếp theo vẫn còn phải nhờ ngài chiếu cố thêm cho nó. Thư ký Trần, ngày mai cậu cùng bác sĩ Trương tới gặp giám đốc bệnh viện. Người có tài như bác sĩ Trương đây, hẳn nên được giao thêm trọng trách mới phải."

Thư ký Trần chính là người đàn ông trẻ tuổi đang đứng cùng Sở Luân, vội vàng đáp lời:

"Vâng thưa chủ tịch."

Nói đoạn, thư ký Trần tỏ ra hơi ngập ngừng trong giây lát, sau đó mới nhỏ giọng tiếp lời:

"Chủ tịch, tình hình của thiếu gia hiện tại đã ổn định, có lẽ chỉ cần tĩnh dưỡng thêm sẽ không có vấn đề gì. Ngài có muốn quay lại trụ sở không? Dù sao buổi chiều hôm nay còn có cuộc họp cổ đông…"

Sở Luân lắc đầu, ngắt lời thư ký Trần:

"Cậu thông báo cho phòng hành chính, nói bọn họ dời cuộc họp đó sang ngày mai đi. Con trai tôi hiện tại vẫn còn rất yếu, tôi phải đích thân ở đây canh chừng nó thì mới có thể yên tâm được."

Thư ký Trần lại muốn mở lời, Sở Luân dứt khoát bỏ qua hắn, bước về phía phòng phẫu thuật.

Thư ký Trần dường như còn muốn nói gì đó, thế nhưng rốt cuộc hắn vẫn lựa chọn im lặng.

Đã phục vụ cho Sở Luân không chỉ ngày một ngày hai, thư ký Trần hiểu rất rõ tính cách của vị chủ tịch này.

Một khi ông ta đã quyết định việc gì đó, thì dù hắn hay bất cứ ai có nói thế nào cũng khó có thể lay động được.

Càng huống hồ lần này người gặp nạn lại là đứa con trai duy nhất của Sở Luân, điều này càng khiến cho tất thảy mọi thứ khác đối với ông ta đều trở nên không còn quan trọng nữa.

Thế nhưng thời gian gần đây tình hình tập đoàn đang rất bất ổn, mà Sở Luân lại không có mặt tại trụ sở để ổn định mọi thứ, ngược lại còn lãng phí thời gian vô ích ở đây, điều này khiến thư ký Trần phải cảm thấy sốt ruột thay cho ông ta.

Sở Luân bước tới ô cửa kính phía trước phòng phẫu thuật, chăm chú dõi theo những gì đang diễn ra bên trong.

Lúc này Sở Thiên đang được các nhân viên y tế chăm sóc, đôi mắt hắn một mực nhắm nghiền, gương mặt cũng trắng bệch không một chút huyết sắc.

Sở Luân thầm cảm thấy nhẹ nhõm, con trai của mình phúc lớn mạng lớn, lần này coi như đã tai qua nạn khỏi.

Thở dài một hơi, Sở Luân rốt cuộc khôi phục lại gương mặt lạnh lùng trầm tĩnh vốn có.

Ông ta đưa tay lên chỉnh lại cà vạt một chút, sau đó rút điện thoại ra, muốn liên lạc với ai đó.

Mà đúng lúc này một tiếng cười lạnh vang lên phía sau lưng vô tình cắt ngang hành động của Sở Luân.

"Đây chẳng phải là chủ tịch Sở sao? Cơn gió nào mang ngài tới đây vậy?"