Chương 251: Lang Bạt Khắp Nơi

Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 251: Lang Bạt Khắp Nơi

Chương 251: Lang Bạt Khắp Nơi


Nhất Vô Niệm trở về phòng không gây ra một chút tiếng động nào cả, bởi vậy Dương Cơ Tử không có phát hiện ra, đợi đến khi quay lại thì không thấy hắn đâu cả. Vốn muốn nói với Dương Cơ Nguyệt nhưng nghĩ lại, có lẽ sư thúc biết muội muội đang cần được tĩnh dưỡng lên mới âm thầm rời đi.

Hắn là ca ca cũng nên học tập điều này, thế là sau khi cho nàng ăn một ít linh tài địa bảo dưỡng thân thể, mới chủ động rời đi.

Nhìn ca ca rời đi, Dương Cơ Nguyệt nuốt một viên đan dược sau đó ngồi xếp bằng bắt đầu hấp thu dược lực, sớm ngày hồi phục. Nàng biết, sư thúc vừa ở đây cũng sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên mới chủ động rời đi, nàng cũng không nói gì, nhìn vào đám đan dược trong đây nàng phải thật nhanh hồi phục.

Chỗ này rất nhiều đan dược quý hiếm, hơn nữa còn có không ít linh tài địa bảo trân quý ở trong. Không biết Âu Dương Nhược Vũ thế nào nhưng nàng biết bản thân bất ổn hơn nhiều so với đối phương, bởi vì nàng vận dụng sức mạnh của hỏa châu quá lớn dẫn tới cơ thể bị phản phệ, khí huyết thâm hụt, chính vì nguyên nhân này mà nàng mới rơi vào hôn mê lâu như vậy.



Rời khỏi phòng muội muội, Dương Cơ Tử vẫn có một chút không yên tâm.

Hắn biết muội muội bị phản phệ, thế nên hắn chú ý tới món đồ pháp bảo thập nhị hỏa châu kia. Pháp bảo kia có thể đánh ra uy lực như vậy,đẳng cấp đã đạt tới Hư Khí hạ phẩm, hắn lại không ngu ngốc, món đồ quý giá như thế cũng chỉ có sư thúc mới xuất ra được. Nghĩ lại, món đồ này có lẽ chính là lần kia sư thúc tặng lễ cho hai huynh muội bọn họ.

Vấn đề muội muội bị hỏa châu phản phệ, hắn không hề có một chút lăn tăn với sư thúc ngược lại đối với người càng thêm hảo cảm. Đồ vật tốt như vậy, nói thật cũng chỉ có phụ thân mới bỏ ra cho bọn họ lúc này dùng, sư thúc tặng cho huynh muội họ đã thể hiện sụ quan tâm hết mức rồi.

Muội muội cố tình muốn thông qua hỏa châu cùng Âu Dương Nhược Vũ quyết chiến, đây là quyết định của nàng.

Nàng phải tự chịu trách nhiệm cho mình, hắn là ca ca đương nhiên không thể phủ nhận trách nhiệm. Sau lần này, hắn sẽ càng phải nỗi lực thêm gấp bội để có thể che chở cho muội muội, tựa như sư thúc bảo vệ bọn họ. Hắn nhận ra, sau khi sư thúc rời đi khi trở về mặc dù vẫn như cũ nhưng hắn dường như đã có đáp án.

Sư thúc chắc chắn đi độ kiếp.

Hắn suy đoán là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác.

Tốc độ tăng tiến tu vi của sư thúc phải nói là cực kỳ khủng bố, hắn vẫn nhớ lần đầu tiên ba người bọn họ gặp mặt, tu vi của người thấp nhất nhưng qua một thời gian tu vi của người đã vượt xa hắn. Hắn không hề ghen ghét, bởi vì bọn họ là một gia đình nhỏ. Hắn có thể cảm nhận được sư cô độc của sư thúc trong khoảng thời gian tiếp xúc thường xuyên gần đây.

Dương Cơ Tử quyết định, hắn sẽ…

….

"Sư thúc, người có ở trong không? Ta là Cơ Tử."

"Vào đi!"

Nhất Vô Niệm bắt đầu pha trà, đợi Dương Cơ Tử ngồi xuống mới cười nói:

"Nha đầu đó thế nào rồi?"

"Nguyệt nhi đã ổn định lại rồi thưa sư thúc."

Dương Cơ Tử nhìn thấy tách trà được sư thúc để tới trước mặt, hai mắt của hắn sáng rực, có chút không dám tin.

"Đây là…"

"Lá trà thôi, mau uống đi."

Khẽ cười, Nhất Vô Niệm cầm tách trà nóng hổi của mình lên uống một ngụm nhỏ nói.

"Tạ sư thúc ưu ái."

Dương Cơ Tử liếm mối, cầm tách trà nóng hổi trên tay học theo Nhất Vô Niệm bắt đầu thưởng thức trà. Đợi đến khi hắn mở mắt ra, liền phát hiện trời đã hơi đổi màu lập tức có chút ngượng ngùng, nói:

"Sư thúc, ta…"

"Ha ha, không có vấn đề. Lần đầu tiên uống phải, cũng khó trách sau này sẽ quen."

Nhất Vô Niệm vẫn ngồi như cũ, mắt thấy Dương Cơ Tử tỉnh lại không khỏi vì hắn giải thích một chút, bầu không khí tương đối yên dịu. Trà cũng đã thưởng thức xong, Dương Cơ Tử cũng nói ra mục đích của mình.

"Sư thúc, Cơ Tử có một thỉnh cầu mong sư thúc có thế đáp ứng."

"Ồ, nói thử ta nghe."

Nghe thấy Dương Cơ Tử có chuyện muốn nói hơn nữa còn rất trang trọng, khiến Nhất Vô Niệm nổi lên hứng thú.



Đi ra khỏi căn phòng Nhất Vô Niệm trên khuôn mặt của Dương Cơ Tử tràn ngập nét vui sướng, chưa hề đi vội, hắn đối với căn phòng Nhất Vô Niệm cúi bái một cái rồi mới quay người rời đi.

Bên trong phòng, Nhất Vô Niệm không khỏi cười khổ.

Tên tiểu tử này vậy mà muốn đi theo hắn học hỏi, muốn hắn chỉ dạy hắn về kiếm đạo. Vốn hắn định từ chối nhưng nghĩ tới những ngày gần đây, lời định nói ra cũng nuốt ngược vào trong họng, đổi thành "Có thể!’

Từ khi trở thành sư thúc của mấy tên này hắn cảm tưởng bản thân càng ngày càng giống trưởng bối, đối với mấy lời thỉnh cầu hay giúp mấy đứa này giải quyết vấn đề hắn không cũng không cảm thấy khó chịu. Thế nhưng không có nghĩa hắn không cảm thấy phiền, bất quá ai bảo hắn là trưởng bối, trưởng bối lo cho tiểu bối chẳng phải lẽ hiển nhiên.

Đồng ý thì đồng ý nhưng phải đợi hắn trở về Huyền Đan Tông.

Mười ngày sau, hầu như tất cả các thế lực đã di chuyển quay trở về chỉ còn lại một chút thế lực, trong đó có Huyền Đan Tông. Bất quá, có một vài chuyện chậm trễ dẫn tới Huyền Đan Tông khởi hành trở về, nguyên nhân lớn nhất trong đó phải kể đến Trường Sinh Ca. Cụ thể cũng không rõ ràng cho lắm, bất quá sau khi y trở về liền đi gặp Nhất Vô Niệm.


Một năm sau,

Tại một khu vực sâm lâm bên trong Phúc Châu, một thân ảnh ngự hồ lô di chuyển tương đối chậm rãi. Thân ảnh này không phải ai khác chính là Nhất Vô Niệm, hắn đã từ Khung Tiên Sơn đi ngược trở về Huyền Đan Tông mất tròn một năm, bất quá bây giờ tựa hồ cũng mới đi được nửa quãng đường.

Nhất Vô Niệm nhớ lại khoảnh khắc trước khi chia tay một năm trước…

"Vô Niệm sư đệ, ta nhận được tin ở tông môn. Tông chủ nói rằng, sư đệ đi đâu đó mấy năm trải nghiệm hồng trần, sau khi trở về liền khó có thể tiếp tục ra ngoài."

"Trấn U Minh không có chuyện gì, bất quá đây cũng là lời chuyển giao của Lăng Không sư thúc. Thời gian tới, ta sẽ cùng phó tông chủ phụ trách quản lý Trấn U Minh trong khoảng thời gian sư đệ rời đi."



Mặc dù không rõ ràng chuyện gì sẽ đến sau khi hắn trở về, thế nhưng Nhất Vô Niệm cũng cẩn mực tuân theo lời nhắn nhủ này. Thế là, hắn trực tiếp chia tay ở Khung Tiên Sơn một mình phiêu bạt ở bên ngoài, cuộc sống cũng không rắc rối như hắn nghĩ. Trước đó thường xuyên ra ngoài gặp rất nhiều chuyện rắc rối, bất quá lần này đi tròn một năm nhưng không có gặp phải chuyện gì.

Hắn ngược lại có chút bất ngờ.

Trong một năm này, với tư cách là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hắn tương đối dễ chịu khi không gặp phải nhiều đối thủ mạnh, bất kể là yêu thú hay tu sĩ hoặc yêu ma. Hắn từng đi qua rất nhiều nơi, dù là hoàng triều phàm nhân hay tông môn thế gia cao tới thấp nhưng ở đâu hắn cũng chỉ ở trong bóng tối quan sát.

Rất nhiều chuyện thú vị, tựa như một tháng trước hắn từng trông thấy tận mắt một tu sĩ nghịch thiên cải mệnh, từ một phàm nhân nhỏ nhoi bắt đầu đạt được cơ duyên đi vào con đường tu hành. Một đường không tài nguyên, không thế lực che chở nhưng bằng vào trí lực cùng nghị lực phi thường vượt qua nhiều sóng gió, từng bước đi vào con đường tu hành, càng đi càng xa.

Bản tính có kẻ thay đổi, có kẻ giữ vững tâm cảnh thủa ban sơ.

Các ngươi đoán không sai, cơ duyên những người đó nhận được chính là do hắn để lại. Những thứ truyền thừa này có thể được cất giấu trong một cuốn điển tịch bên vỉa hè, bên trong tảng đá, trong người yêu thú hay những trận pháp do chính tay hắn bố trí. Một đường tiện tay bố trí cùng thử nghiệm những gì đã học được, trình độ trận pháp ngược lại không có sai biệt so với tính toán, tăng tiến không ít.

Cơ duyên hắn để lại, có người nhờ nó trưởng thành nhưng cũng có người dùng nó đi tới sự diệt vong, những kẻ không nắm giữ tâm cảnh hơn người căn bản không đạt được cơ duyên hắn để lại. Nhưng khi đạt được, có những người vì đủ loại lý do như vì người thân nhập ma, vì tình yêu mà nhập ma hay đơn thuần quá chấp nhất với lực lượng mà điên rồ.

Sau cùng không phải bị người giết, cũng chính là tự tay hắn xử lý.

Hắn không phải thánh mẫu nhưng những việc vượt qua giới hạn nhân tính, hắn ngược lại không thích, hơn nữa bởi vì những cơ duyên này liên quan tới hắn cho nên hắn mới ra tay xử lý. Bất quá, hắn cũng không thể nào một mực canh chừng đám người này được, cuối cùng hắn chợt hiểu ra.

Cơ duyên hắn ban tặng nhưng thế thì sao?

Bọn hắn nhập ma thì là do hắn ư?

Suy cho cùng lòng người dễ đổi, có mấy ai kiên trì tới cuối cùng. Những người này đi sai đường cuối cùng đều sẽ có người diệt trừ, hắn cần gì phải quan tâm. Thế là từ đó về sau, hắn chỉ chú ý những người mà mình cảm thấy có triển vọng.

Những cơ duyên thông thường như đan dược, pháp bảo, phù lục… hắn tiện tay bố trí một vài trận pháp đơn giản, ai đạt được hắn cũng không quá quan tâm. Những công pháp hay đồ vật đẳng cấp cao thì hắn cất công bố trí, bay ra thiên la địa vọng, muốn đạt được ngoài thực lực chính là phải dùng trí lực.

Mục đích những việc này chẳng qua chỉ là chơi vui, đồ vật trong tay hắn lại chẳng thiếu mang ra ngoài cũng coi như kết thiện duyên.

Lần này, đi tới Phúc Châu hắn lại tiếp tục đi tìm những nơi tương đối thú vị để lại một chút cơ duyên.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………

Niệm phú ông bắt đầu đi phân phát quà cho các cháu muốn nghịch thiên. (。◕‿◕。)
Phần này chưa biết viết mấy chương, cụ thể tùy hứng. Sau khi về Huyền Đan Tông main sẽ vào cốt truyện chính.