Chương 255: Hành Lang Quỷ Dị

Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 255: Hành Lang Quỷ Dị

Chương 255: Hành Lang Quỷ Dị


Tại một căn phòng âm u khác, một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ đang ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng, trên mặt hơi hiện ra một chút nghi hoặc. Trên tay của nàng cầm một thanh phi kiếm hỏa thuộc tính, cẩn thận từng bước đi về phía trước. Đột nhiên ở đằng xa vang vọng một âm thanh "cọt kẹt…"

Bị bóng tối bao phủ, cả căn phòng vốn yên tĩnh nay bị âm thanh này phá vỡ lập tức khiến cho thiếu nữ giật mình, chẳng buồn suy nghĩ ném một hỏa cầu về hướng âm thanh phát ra. Đồng thời thần thức cũng phóng tới nơi đó, bất quá hỏa cầu mới tiếp xúc đến cánh cửa liền bị dập tắt.

Thần thức căn bản không thể nào xuyên qua cánh cửa để nhìn thấy bên ngoài, thiếu nữ hơi nhíu mày ném mấy quả hỏa cầu về phía cánh cửa mà bản thân cũng từng chút tiến lại gần. Hỏa cầu ném tới nhưng vẫn như trước đó, không hiểu thấu liền biến mất, lộ ra một cỗ quỷ dị không tưởng.

Thiếu nữ căng thẳng, hỏa cầu chẳng qua chỉ là thuật pháp cơ bản nhưng dù sao cũng là thuật pháp công kích, vậy mà không hề phát ra âm thanh nào liền quỷ dị biến mất.

Tựa như bị thứ gì đó vô hình trung bóp nghẹt.

Nơi đây có chút tà môn, đây là suy nghĩ lúc này của nàng.

"Mộng Thiên Quy, ngươi có ở đó không?"

Đột nhiên, thiếu nữ mở miệng hô.

Nhưng đáp lại nàng vẫn là bóng đêm vô tận, một lực lượng ngăn cản để nàng không nhìn thấu được bên ngoài.

Nghĩ nghĩ, thiếu nữ mặc kệ ngoài của là gì nàng đều không sợ, toàn thân vận chuyển chân nguyên khiến cho khí tức Trúc Cơ lộ ra cực kỳ rõ ràng. Tay phải cầm hỏa kiếm, tay trái hơi niệm chú ngữ rất nhanh khống chế thanh hỏa kiếm mang theo một đoàn hỏa diễm cực lớn lao về phía cánh cửa.

Không rõ ràng thứ bên đằng sau cánh cửa là gì nàng cũng không vội vàng tiến lại gần, không tới gần thì nàng dùng công kích tấn công, nàng cũng không tin với thực lực Trúc Cơ Kỳ của mình lại sợ hãi mấy thứ kia. Hỏa kiếm bùng lên hóa thành một con điêu hỏa càn quét lao tới cánh cửa, ngay khi nàng cho rằng bản thân sẽ trông thấy một âm thanh chấn động thì hỏa điêu trực tiếp bị bóp méo, biến mất ở đằng sau cánh cửa.

Thiếu nữ ngạc nhiên, đồng thời phát hiện ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, tựa như thanh hỏa kiếm của nàng đang không ngừng rên rỉ truyền qua cho nàng thông điệp, nó muốn nàng đi qua đó, nó sợ hãi, nó muốn về nhà nhưng không thể tự mình trở về. Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ do dự, hỏa kiếm là đồ vật phụ thân tặng nàng trong đợt khảo thí được tông môn, bình thường nàng yêu quý không rời tay.

Bây giờ phát hiện hỏa kiếm phát ra tín hiệu kêu gọi nàng qua đó, lập tức đầu óc rối loạn.

Bỗng, một hơi thở truyền truyền tới ở sát tai khiến nàng giật mình quay phắt người lại, nhưng thần thức căn bản không phát hiện ra thứ gì. Chợt, sau lưng có chút lạnh lẽo khiến nàng ngờ vực quay đầu lại, sắc mặt lập tức trắng bệch bởi vì không biết từ khi nào nàng đã đứng trước cánh cửa.

Căn phòng bị bóng tối bao phủ đột nhiên từ bên ngoài cánh cửa thò vào một cái đầu, trên mặt chảy những giọt máu tươi, miệng mỉm cười, hai mắt tựa như hai vòng xoáy đen nhánh thâm uyên.

Thiếu nữ bị khuôn mặt này đột nhiên nhô ra cả người như bị ghim bất động, chân nguyên trong thân thể lưu thông hỗn loạn căn bản không để nàng khống chế.

Một cánh tay thò ra chụp lấy người thiếu nữ kéo mạnh đi vào trong cánh cửa.

Cả không gian liền trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó.



Trong một căn phòng khác, những cảnh tương tự diễn ra như thế nhưng khác với thiếu nữ kia tất cả đều không có bị đồ vật kia đắc thủ. Ngược lại, Lâm Mặc Ngọc cùng Tuyết Phong Bạch Liên không có chạm mặt đô vật kia, khí tức cả hai vừa tản mát ra đã khiến thứ kia nhanh chóng rời đi.



"Hừ…"

Tuyết Phong Bạch Liên cầm thành phi kiếm trong tay xuyên thủng một thân ảnh, đây là một lão phụ tuổi đã xế chiều, cả người cong queo như tờ giấy mặc dù bị nàng đâm nhưng căn bản không có biểu hiện thống khổ, dường như nàng không có cảm xúc. Hơi nhíu mày, nàng hơi động phi kiếm liền huyễn hỏa ra hỏa diễm đốt đi thân ảnh lão bà kia.

Lực lượng lão bà kia căn bản không chịu được lập tức gào thét rồi hóa thành tro bụi, thế nhưng rất nhanh Tuyết Phong Bạch Liên phát hiện ra điều không đúng bởi vì nơi đây căn bản không có biến mất.

Thoáng chốc đó, vô số hình nhân giấy từ đâu bay tới khi sắp tới chỗ Tuyết Phong Bạch Liên liền huyễn hóa ra thành vô số thân ảnh người giấy, cũng chính là lão bà kia. Lúc này, trên mặt lão bà chợt biểu hiện ra một chút cảm xúc, khóe miệng của lão bà chợt nhếch lên, cười một cách đầy quỷ dị.

"Giả thần giả quỷ."

Tuyết Phong Bạch Liên híp mắt, xuất ra một kiếm chỉ thấy xung quanh thân thể xuất hiện vô số kiếm khí, kiếm khí huy động bắn tới những người giấy kia. Kiếm khí mang theo lực lượng cực mạnh rất nhanh xoắn nát từng người giấy, nhưng trên mặt Tuyết Phong Bạch Liên không có vui vẻ mà càng thêm trầm trọng bởi vì những mảnh vụn giấy lại một lần nữa tổ hợp lại.

Thực lực đám người giấy này chỉ dừng ở mức Luyện Khí mà thôi nhưng căn bản không dễ dàng tiêu diệt, tựa như chúng nó có thể thông qua những gì còn sót mà phục sinh.

Qủy dị cực độ!

Lật tay một cái, trên tay nàng xuất hiện năm tờ phù lục màu vàng.

Niệm vài câu pháp quyết mấy tờ phù lục trong tay nàng rất nhanh tỏa sáng, không chút chần chừ nàng liền bắn mấy tờ phù lục về các hướng. Những người giấy kia phát ra những âm thanh rùng rợn, chúng nó tựa như kiến vậy cứ bu lại chỗ Tuyết Phong Bạch Liên đang đứng. Phù lục bắn tới lập tức nổ ra một lực lượng hổ diễm táo bạo, đốt cháy toàn bộ đám người giấy trong đây.

Cảm nhận không còn sót một tên nào Tuyết Phong Bạch Liên mới thu hồi ánh mắt tiếp tục đi tiếp.

Đợi đến khi nàng rời đi, một thân từ bên dưới mặt sàn chui lên quỷ dị hơn chính là cái đầu của nó đang bị cánh tay của mình xách, ánh mắt của nó nhìn chằm chằm bóng lưng Tuyết Phong Bạch Liên.

Dường như cũng cảm nhận được đồ vật nào đó đang dòm ngó, thân hình của Tuyết Phong Bạch Liên đang đi đột nhiên bắn ra một đạo thuật pháp xuyên tới chỗ thân ảnh kia vừa đứng. Bất quá để nàng thất vọng đó chính là nơi đó lại không có thứ gì, nhưng nàng không có nhầm, vừa nãy thực sự có kẻ đứng đó.

Nhìn chằm chằm mấy giây, cuối cùng nàng cũng quay lưng bước tiếp.

Hành lang vô tận tựa như thâm uyên nuốt chửng thân ảnh Tuyết Phong Bạch Liên.



Lâm Mặc Ngọc sau khi phát hiện bản thân mất liên lạc với mấy người lập tức có chút bối rối, thế nhưng rất nhanh lấy lại sự điềm tĩnh vốn có của nàng. Nàng một mình đi trên hành lang vô tận ngược lại không có gặp phải công kích, càng đi về phía trước nàng càng cảm thấy toàn thân ấm áp, một loại cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi nàng bước vào con đường tu hành.

Mỗi một bước chân, ánh mắt của nàng dường như nhìn thấy những chuyện của quá khứ, những cảm xúc giấu kín ở trong đáy lòng. Những thân ảnh kia, những lời nói kia mỗi một lúc càng thêm rõ ràng, chân thật.

Lâm Mặc Ngọc là ai?

Nàng là đệ tử xuất sắc nhất Xích Dương Tông.

Hai mươi ba tuổi bước chân vào cảnh giới Kim Đan Kỳ, tính cách mặc dù tương đối đơn thuần nhưng lại không phải ngu ngốc. Độ kiếp tâm ma cũng trải qua không có mười lần thì cũng có vài ba lần, làm sao không rõ ràng những thứ trước mắt là giả dối. Thế nhưng, nàng biết đó là không phải thực tại nhưng vẫn không kiềm chế được mà đi theo, ban đầu chẳng qua chỉ là mang theo tâm tư đi kiểm chứng một vài chuyện.

Nhưng càng đi, cảm xúc của nàng mỗi lúc càng thêm dào dạt không tài nào dút bỏ được.

Nếu như lúc này Lâm Mặc Ngọc có thể nhìn rõ ràng toàn cảnh chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến kinh dị, bởi vì lúc này thân thể của nàng đang hướng tới trung tâm vũng bùn. Mỗi một bước chân là một tấc thân thể chìm thêm một chút, chỉ sợ đến khi nàng hoàn toàn chìm sâu vào trong đó cũng là lúc ý thức liền biến mất.

Đáng tiếc, không có ai ở đây nhắc nhở nàng.



Nhất Vô Niệm đi mãi nhưng không gặp bất cứ cản trở nào, hành lang vô tận nhưng dưới bàn tay của hắn càng lúc càng ngắn lại, bởi vì hắn đang liên tục phá giải trận pháp quỷ dị này. Đúng thế, hắn phát hiện hành lang này cũng không phải ảo cảnh bình thường, mà là có một lực lượng khống chế nó, khiến cho nó trở nên bất thường.

Hơi híp mắt, hắn vừa muốn phá vỡ trận pháp này vừa muốn nhìn rõ xem đối phương là ai, rốt cuộc là người hay là yêu ma quỷ quái.

Hai tay liên tục ném ra trận kỳ, bắt đầu thiên diễn ra lối thoát của trận pháp quỷ dị. Bỗng sau lưng có lực lượng xuất hiện, không nói nhiều lời hắn bắt quyết, chưa tới một hơi thở cả một vùng không gian liền bị hảo diễm giam cầm. Bóng đen kia không nghĩ tới người này ra tay nhanh như vậy, nó mới chỉ xuất hiện thôi đã lập tức xuất thủ.

Bóng đen vận dụng lực lượng muốn thoát khỏi hỏa diễm nhưng bất hạnh cho nó, đây là dị hỏa.

Dường như cũng phát hiện ra dị dạng, bóng đen lập tức phát ra những âm thanh cười ‘khặc khặc" đáng sợ. Lúc này, Nhất Vô Niệm cũng nhìn rõ đối phương, một thân ảnh không đầu, trên tay phải còn xách theo một cái đầu, đặc biệt vẫn còn minh mẩn, dường như phát hiện ánh mắt của hắn, nó liền mỉm cười.

Nhìn tấm khuôn mặt cười quỷ dị này, nói thật cũng có chút dọa người bất quá đạo tâm hắn quá mạnh, tên này căn bản không khiến hắn sợ hãi ngược lại còn có chút tò mò. Đối phương không có sinh mệnh khí tức nhưng lại hoạt động vô cùng linh hoạt, hơn nữa có thể bẻ đầu xuống mà vẫn nói chuyện được, hắn tự nhận không bằng.

Ngay cả Nguyên Anh Kỳ một khi đầu lìa khỏi cổ cũng mất đi quyền khống chế thân thể, chỉ còn nguyên anh hài nhi là có thể chạy thoát.

"Rốt cuộc gặp được đồ vật thú vị."

………………………………………………………………………………………………………………………….

Muốn thử sức viết một đoạn quỷ dị. ẹc ẹc