Chương 256: Thủ Đoạn Quỷ Dị

Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 256: Thủ Đoạn Quỷ Dị

Chương 256: Thủ Đoạn Quỷ Dị


Nhất Vô Niệm nhìn kẻ người không ra người yêu không ra yêu bị nhốt trong không gian di hỏa có phần tò mò, ánh mắt dò xét khắp thân thể đối phương. Lực lượng trên người đối phương rất lạ thường, hắn căn bản chưa từng gặp qua nhưng dựa trên khí thế mà nó tỏa ra hắn có thể đại khái xác định, kẻ này tương đương cảnh giới Kim Đan Kỳ.

Hơn nữa, còn là Kim Đan Kỳ đạt tới tầng thứ 5 hoặc 6.

Lúc này, nam tử quỷ dị kia thông qua cái đầu đang được cánh tay xách lên phát ra âm thanh quái dị, chỉ thấy xung quanh người y tỏa ra khói đen rất nhanh bao trùm cả cơ thể. Nhất Vô Niệm suy đoán đối phương có thể muốn chạy trốn, bởi vậy hai tay bắt quyết đánh ra một chưởng.

Chưởng pháp mang theo lôi thuộc tính xuyên tới bóng hình vừa mới được khói đen bao phủ.

"Grừ…. ú."

Một tiếng rên rỉ truyền ra, bóng hình quỷ dị kia bị chương pháp của Nhất Vô Niệm đánh hiện nguyên hình, cả người của y lui lại phía sau mấy bước chạm vào dị hỏa. Dị hỏa vừa bắt được thân thể của y lập tức đốt cháy rụi phần chạm vào, hơn nữa còn có xu hướng lan ra khắp cơ thể.

Cái đầu của nam tử thấy vậy bay lên không trung há miệng phun ra một luồng khí lạnh hắc ám, bất quá cũng chỉ khiến dị hỏa ngừng lại một chút căn bản không thể dập tắt được. Không biết có phải bởi vì đầu cùng thân đã triệt để không còn liên quan, dù cho thân thể không ngừng run rẩy nhưng trên mặt của nam tử căn bản không biểu hiện ra chút xíu thống khổ.

Đột nhiên thân thể của nam tử quỷ dị kia run lên, cánh tay trái rất dứt khoát giơ lên giựt xuống cánh tay phải đang bị dị hỏa căn nuốt, ném qua một bên. Lúc này, tay trai nam tử bắt lấy phần đầu sau đó lắp vào cổ trên thân thể, qua vài giây cái đầu vặn vặn hoạt động. Thế mà lại kết dính với nhau tựa như chưa từng có cuộc chia ly, đến ngay cả Nhất Vô Niệm cũng sợ hãi thay.

Trong lòng sớm đã suy nghĩ đến lai lịch của thứ này.

Nhìn cách thức hoạt động cũng như lực lượng có vẻ như nó không thược về yêu tộc, vậy phần lớn liên quan tới yêu ma. Từ trước tới giờ, hắn vẫn chỉ cảm thấy yêu ma mới phát ra loại áp bức đáng sợ như vậy, tựa như xuyên phá tâm linh.

Nam tử sau khi lấp lại thành công cái đầu của mình vào thân thể, bỗng nhiên biểu hiện một loại cảm xúc thỏa mãn trên khuôn mặt., ánh mắt vẫn như cũ tựa như thâm uyên. Nam tử nhìn về phía Nhất Vô Niệm bỗng nhiên nở nụ cười, mở miệng nói chuyện.

"…"

Nhất Vô Niệm nghe ngữ điệu của đối phương liền đại khái có thể hiểu, bất quá ngon ngữ kẻ này nói hắn lại chưa từng nghe qua. Từng câu từng chữ phát giống như có chút âm u, dường như không dành cho người sống!

Đột nhiên nghĩ như thế cũng để cho hắn có chút giật mình.

Chợt, nam tử kia giơ tay trái lên bóp một cái, trên tay lập tức hiện ra một tấm cờ hiệu màu đen, ánh mắt cực kỳ rét lạnh nhìn về Nhất Vô Niệm.

"…"

Nhất Vô Niệm thấy đối phương lại mở miệng nói chuyện đột nhiên có chút nhức đầu, hắn căn bản không hiểu đối phương đang nói gì. Bất quá thông qua nét mặt của đối phương liền có thể nhận ra, đối phương có vẻ đang rất tức giận.

Nam tử quả thực đang bị Nhất Vô Niệm làm cho tức giận, bị một tên tu chân giả đốt cháy một cánh tay đã vô cùng nhục nhã, bây giờ đối phương còn chẳng thèm đáp một câu tựa như rất trào phúng y, gã hận không thể trực tiếp thôn phệ nhục thân, linh hồn của đối phương.

Tấm cờ đen trong tay nam tử bay lên không trung, mặt cờ lay động, sương mù cuồn cuộn, hướng tới chỗ Nhất Vô Niệm thôn phệ.

Tựa như có chút lo lắng đám người kia xảy ra chuyện Nhất Vô Niệm cũng không chơi đùa đối phương nữa, tay phải giơ lên trực tiếp huyễn hóa ra một cái cự trảo lôi điện vồ tới nam tử quỷ dị kia. Màn sương mù đen nhánh kia tựa như có độc nhưng căn bản không ăn mòn được cự trảo, cự trảo rất thuận lợi xuyên tới tóm lấy cả thân thể nam tử.

"Oành!"

Không chút nghĩ ngợi, cự trảo lôi điện dưới sự khống chế của Nhất Vô Niệm bóp nát thân thể nam tử. Nhưng để hắn có chút ngạc nhiên, không ngờ nam tử chết đi lại rơi ra một con rối nhỏ bằng ngón tay. Cách không cầm vật đưa tới trước mặt, nhìn thoáng qua con rối quỷ dị trong tay hắn hơi động, trong lòng suy nghĩ kẻ vừa rồi giao thủ chẳng lẽ là một con rối?

Thế thì người luyện ra nó đáng sợ biết nhường nào.

Nam tử quỷ dị chết đi, hành lang vô tận cũng nhận lấy đả kích bắt đầu lung lay sụp đổ. Trong một gian phòng quầy hàng, Nhất Vô Niệm khẽ mở mắt ra. Liếc mắt nhìn ra được bản thân đang trong quầy hàng, hắn đưa mắt quan sát mấy người còn lại. Bốn người lúc này đã sớm gục xuống sàn nhà, trong đó một nam một nữ tựa như nhận phải đả kích trên mặt lộ ra biểu cảm hoảng hốt.

Về phần hai người còn lại hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, cũng chỉ hơi nhăn hai hàng lông mi.

Qua vài giây, Tuyết Phong Bạch Liên là người thứ hai tỉnh lại. Vừa tỉnh lại nàng chợt kinh ngạc, bởi vì không nghĩ tới bản thân đã trở về bất quá rất nhanh nàng phát hiện bản thân không phải người thức tỉnh đầu tiên, bởi vì Nhất Vô Niệm đã bình tĩnh nhìn qua nang. Tuyết Phong Bạch Liên cảm tưởng lại cảm giác một mình đi trong hành lang, vô số chuyện quỷ dị hiện ra, vẻ mặt nàng hưng phấn tựa như phát hiện một đại lục mới.

Nhìn biểu cảm của nàng, không hiểu sao Nhất Vô Niệm lại nhớ tới nha đầu Cơ Nguyệt. Nếu như hắn cũng kéo nàng đi cùng, chắc giờ cũng hưng phấn không kém nữ tử này. Nhớ tới lực lượng kia hắn hơi nhíu mày, dường như bản thân đã từng đọc được ở đâu đó về những thứ thế này nhưng nghĩ mãi cũng không thể nhớ được.

Sau khi Tuyết Phong Bạch Liên tỉnh lại không lâu, Lâm Mặc Ngọc cũng là người tiếp theo thức tỉnh. Ngay cả khi thức tỉnh, ánh mắt của nàng cũng còn hiện lên một chút mông lung tựa như vẫn không thoát ra được những gì đã gặp bên trong kia. Tuyết Phong Bạch Liên thấy nàng như vậy không khỏi lo lăng, mở miệng hỏi:

"Lâm muội, ngươi không sao chứ?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tuyết Phong Bạch Liên ngay gang tấc Lâm Mặc Ngọc hơi lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

"Không có gì Tuyết Phong tỷ, ta chỉ nhớ lại một chút chuyện mà thôi."

Nói xong, nàng còn cười một tiếng.

Ba người liếc mắt nhìn về phía thiếu nam thiếu nữ vẫn đang bất tỉnh kia, có chút lo lắng.

"Hai người này chắc hẳn không có vấn đề gì đi?"

Lâm Mặc Ngọc có chút lo âu quay qua hai người hỏi một câu.

Tuyết Phong Bạch Liên cũng không rõ ràng lắm ngược lại Nhất Vô Niệm cười đáp:

"Đừng lo lắng, hai người này bị hút không ít tinh khí nên dẫn tới hôn mê các ngươi đừng lo lắng, ta nghĩ ngày mai họ sẽ tỉnh lại thôi."

Lời này cũng không phải hắn nói giỡn mà đúng thế thật, hai người này tính mạng không đáng lo nhưng thân thể cùng hồn phách tương đối yếu nhược, nhưng cũng may không có gì nghiêm trọng tĩnh dưỡng một vài tháng liền có thể bình thường.

Sau khi nói xong vấn đề này cả ba người không hẹn mà trầm mặc, đột nhiên Tuyết Phong Bạch Liên nhìn thẳng mặt Nhất Vô Niệm nói:

"Là ngươi giết tên không đầu kia!"

Tuyết Phong Bạch Liên không có che giấu lời khẳng định của mình, nàng có thể dám chắc một chuyện, bọn họ có thể ra sớm như thế chắc chắn là do nam tử trước mặt ra sức. Chính vì vậy, ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn càng thêm tò mò, dường như muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ của hắn.

Bất quá, Nhất Vô Niệm chẳng hề tỏ ra một chút xíu cảm xúc bất ngờ hay bối rối nào, hắn rất sảng khoái thừa nhận. Nhất Vô Niệm cũng chẳng lo sợ hai người này, hắn mở miệng thừa nhận bản thân giết chết kẻ kia, cũng xác nhận một chuyện, bản thân hắn cực kỳ khủng bố. Tuyết Phong Bạch Liên liếc nhìn hắn chăm chú, trong lòng phỏng đoán đối phương chí ít phải đạt tới Kim Đan đỉnh phong.

Đặc biệt, trình độ trận pháp cũng phải từ tam phẩm trở lên.

Nói như vậy, người này rất có thể là đệ tử thế lực lớn.

Lâm Mặc Ngọc không có nghĩ nhiều, nàng nhìn tấm bàn Cầu Cơ vỡ nát ở giữa đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Mấy thứ đồ vật kia… rốt cuộc là gì?"

Thực lực của Lâm Mặc Ngọc không yếu nhưng tư lịch khá nông, kiến thức cũng không rộng rãi căn bản không biết những đồ vật kia là gì, bởi vậy cũng không ngượng ngùng lên tiếng hỏi. Học tập mà thôi, không có gì đáng mất mặt hơn nữa Tuyết Phong tỷ cùng vị nam tử này cũng rất ôn hòa, nói chuyện không hề biểu hiện sự khó chịu.

Mặc dù tiếp xúc người không nhiều nhưng Lâm Mặc Ngọc có một loại cảm giác khó nói thành lời, từ nhỏ tới lớn nàng có một cảm giác không tưởng, chỉ cần người mang ý đồ xấu tiếp cận nàng lập tức sẽ khiến cho nàng cảm nhận được một loại tâm tình không dễ chịu. Nhưng… những người thật lòng hoặc không có ý đồ xấu với nàng khi tiếp xúc nàng liền cảm thấy dễ chịu, cũng bởi vì như thế mà nàng mới nhanh chóng thân cận với Tuyết Phong Bạch Liên như thế.

Nàng có thể ít ra ngoài, đối nhân xử thế không giỏi nhưng không đại biểu nàng ngu ngốc.

Ngược lại, nàng rất thông minh!

"Là quỷ tộc!"

Đột nhiên Tuyết Phong Bạch Liên mở miệng nói ra.

"Quỷ tộc?"

Lâm Mặc Ngọc có chút không hiểu, đối với khái niệm này tương đối mù mờ thế nhưng phía đối diện nàng, Nhất Vô Niệm có vẻ đã nhớ ra điều gì sắc mặt lộ ra một chút kinh ngạc.

Đúng thật, Nhất Vô Niệm có chút giật mình bởi vì hắn nhớ ra lực lượng kia thuộc về thế lực nào.

Quỷ Tộc!

Liên quan tới quỷ ộc hắn không biết nhiều nhưng nghe nói thì đã từng nghe, cũng hiểu rõ một vài phần. Nếu như lthực sự là quỷ tộc vậy thì chuyện này không hẳn đơn giản… chẳng trách hắn cảm thấy lực lượng chúng nó âm lãnh, thủ đoạn quỷ dị như vậy!
………………………………………………………………………………………………………………………………………….

Hiuhiu, Niệm đi bắt quỷ, yêu tộc hay yêu ma tạm thời cho chúng nó nghỉ đông, đợi mai mốt Niệm đi bắt nốt 