Chương 259: Không Ai Bình Thường

Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 259: Không Ai Bình Thường

Chương 259: Không Ai Bình Thường


Lúc này, bên ngoài cửa sổ hiện ra một thân ảnh mặt người tựa như quỷ trừng trừng nhìn Lâm Hạo, chậm rãi hướng về phía hắn gật đầu.

Mộc Thanh Vũ!

Nàng chính là người từ bên trong phòng đi ra, cũng là người hắn tiếp xúc trước đó.

Bất quá, Lâm Hạo đã quá sợ hãi nào còn tâm tư phân tích ai là giả mạo, sắc mặt có chút tái nhợt tựa như muốn ngất. Thế nhưng nghĩ tới trên giường còn có hai đứa nhỏ lập tức cắn răng chống đỡ, da đầu dù tê dại, cơ thể không khống chế nổi mà phát run nhưng hắn vẫn cứ cố gắng dùng móng tay của mình bấm vào da thịt, thanh tỉnh chính mình.

Không thể hoảng hốt! Không thể sợ!

Mất một lúc lâu, Lâm Hạo hiện lên vẻ quyết tâm.

Hít một hơi thật sâu, sau đó chạy đến bên giường ôm lấy hai đứa nhỏ sau đó nhanh chân dùng tầng hầm dưới giường rời khỏi nơi đây.

Tại một mảnh đất cách căn phòng đang diễn ra hỗn loạn có một cánh tay nhô lên từ dưới mắt đất, sau đó lần lượt hai thân ảnh nhỏ nhắn chui lên, cuối cùng một thân ảnh cao lớn khác cũng bò từ trong hang đi lên.

Ba người này không phải ai khác chính là huynh muội Lâm Hạo!

Lâm Hạo cảm thấy ở lại căn phòng kia không có cảm giác an toàn cho nên hắn lợi dụng thông đạo đào sẵn chạy ra đây, đồng thời nghĩ cách chạy đến nhà Bất Tử lão đầu thông báo. Nơi đó, hắn mới có cảm giác an toàn.

Xung quanh vẫn là một màu đen u tối, âm thanh từ những con ếch nhái kêu lên thật khiến cho người ta có chút không yên lòng.

Gió thổi nhẹ vào ba huynh muội Lâm Hạo khiến bọn họ lạnh thấu xương.

"Tĩnh nhi, Linh nhi các ngươi đừng sợ, chúng ta đi tìm Bất Tử lão đầu hoặc La thúc."

Lâm Hạo gặp hai đứa nhỏ sợ hãi núp vào lồng ngực nhỏ của mình lập tức lên tiếng an ủi.

Bời vì thiếu khuyết ánh sáng cho nên Lâm Hạo cùng hai đệ, muội của mình đi rất khó khăn. Cũng may tại trong thôn không có nhiều độc trùng nên cũng tránh được một kiếp, nhưng dù vậy tầm nhìn của Lâm Hạo cũng chỉ quanh quẩn vài mét còn đâu đều không trông thấy vật gì, tất cả đều đen nghịt.

Đêm nay không có trăng sáng chiếu rọi, khung cảnh lộ ra càng thêm thâm trầm.

Bất quá, Lâm Hạo rất hiếu động, hầm này cũng là do hắn đào lên bởi vậy đường đi rất quen thuộc, dù không có ánh sáng hắn cũng dựa theo cảm quan vị trí mà dẫn hai đứa nhỏ đi đứng hướng. Hắn suy nghĩ một chút, trong thôn hiện tại hắn có thể trông cậy được vào cũng chỉ có La thúc cùng Bất Tử lão nhân.

Bất Tử lão nhân cách nơi này hơi xa, hắn quyết định thay đổi ý định đi tới nhà La thúc trước.

Quyết định, hắn lập tức dẫn hai đứa nhỏ đi về một phía.

Bốn phía dần dần cũng trở nên yên tĩnh, những âm thanh phát ra bởi những con côn trùng cũng im ắng dần đi.

Lâm Hạo bước đi có chút chệch choạc nhưng vẫn rất có lực, đồng thời hắn cũng không dám quay đầu lại bởi vì hắn từng nghe lão đầu nói rằng, khi hành tẩu trong đêm tối nhất là khuya muộn, tốt nhất là không nên quay đầu lại nhìn. Mặc dù đằng sau không còn những âm thanh côn trùng vang lên bất quá hắn cũng không dám ngoái đầu lại, hắn không tin nhưng hắn cũng không dám đánh cược.

Bây giờ chỉ cần trông thấy một điều gì bất thường mà thôi, hắn chỉ sợ toàn thân tê liệt, mất đi ý chí.

Bỗng, một thân ảnh đột ngột xuất hiện ở phía trước cách Lâm Họa mấy mét dạo hắn suýt tiểu ra quần.

Mộc Thanh Vũ!

Lâm Hạo lập tức phát hiện người trước mắt là ai?

Không phải là Mộc Thanh Vũ ư.

Bất quá trái ngược với hình tượng vui tươi, thanh thoát của mình như lúc đầu thì bây giờ Mộc Thanh Vũ càng thiên hướng có phần âm u, tựa hồ rất quỷ dị.

Nàng đi tới gần Lâm Hạo mặc kệ cho hắn đang cố gắng lùi lại phía sau, đồng thời lên tiếng nói:

"Ngươi nhanh chóng đi theo ta, bọn hắn đều là yêu ma ác linh, mau cùng ta thoát khỏi nơi đây."

Lâm Hạo nghe vậy càng sợ hãi, lùi càng xa hơn tựa hồ không có ý định đi cùng nàng. Hắn khẳng định, người trước mắt chính là ác linh biến hóa thành bởi vậy căn bản không có tin tưởng lời nàng nói. Hắn ước gì bản thân có thể sớm chạy khỏi nơi đây.

"Ngươi có thể hay không buông tha cho chúng ta, ta không có linh thạch cũng không có thứ gì quý giá, người ngươi nên tìm chính là mấy người kia mới phải."

Hắn không rõ ràng đối phương muốn gì ở hắn bất quá hắn cũng không dám tùy tiện tin đối phương, bây giờ ai thật ai giả cũng không quan trọng. Trong thôn hắn chỉ tin Bất Tử lão đầu cùng La thúc, còn lại hắn không nguyện tin tưởng bất kỳ người nào khác.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Mộc Thanh Vũ hơi nhíu mày hỏi ngược lại một câu.

Đúng lúc này, sau lưng Lâm Hạo xuất hiện ba thân ảnh khác.

Nghe âm thanh đối phương Lâm Hạo liền rõ ràng đây là ba vị kia, nhưng vẫn không thấy Mộc Thanh Vũ khác đi cùng. Không lẽ…

Lâm Hạo phát hiện hắn hình như lâm vào tình thế không tốt lắm, bị ngăn ở giữa, hai mặt giáp công!

"Sư muội, là ngươi sao? Nếu như là ngươi, nhanh chóng thúc thủ chịu trói, sáng sớm ngày mai ta sẽ trở về tông môn, để sư tôn đến đây một chuyến, có lẽ còn kịp thời cứu chữa."

Nam tử mặc áo đen mở miệng nói chuyện, âm thanh tràn ngập cỗ nghi vấn, không dám xác định người trước mắt rốt cuộc phải là Mộc Thanh Vũ hay không/

"Thúc thủ chịu trói? Các ngươi đều đã bị ác linh tà ác chiếm đoạt thân thể, còn muốn dụ dỗ lừa ta?"

Mộc Thanh Vũ gầm lên một tiếng, trên tay phi kiếm khua khua mấy đường kiếm ảnh

Lâm Hạo sợ hãi, hắn bế hai đứa nhỏ trên tay chạy đi. Thân thể của hắn vốn mạnh hơn cùng lứa nhất nhiều nhưng dù vậy hai tay hai đứa nhỏ, cũng cảm thấy mệt mỏi bất quá hắn lại càng sợ chết hơn.

Hành động của hắn khiến cho bốn người đình chỉ thu tay, Mộc Thanh Vũ nhân cơ hội bắn tới mấy chục đường kiếm ảnh sau đó đuổi theo Lâm Hạo. Ba người đi thấy vậy cũng không dám chậm trễ, mỗi người ngăn chặn mấy đường kiếm ảnh sau đó cấp tốc đuổi theo. Tu sĩ đương nhiên di chuyển chỉ trong tích tắc, thoáng chốc đã chặn lại Lâm Hạo.

Sắc mặt Lâm Hạo tái nhợt, hai đứa nhỏ quá sợ hãi ôm chặt lấy thân thể hắn không dám cựa quậy.

Trong lòng Lâm Hạo tuyệt vọng, hắn không biết bản thân nên tin tưởng ai lúc này chọn nhầm một bên liền có thể táng mạng tại chỗ. Nhưng đồng thời hắn cũng nghi hoặc, hắn chỉ là phàm nhân mà thôi cớ sao bốn người này lại đuổi theo hơn nữa còn không ra tay?

Nhìn đoạn đường đi tới chỗ nhà La thúc còn mấy trăm mét, đột nhiên Lâm Hạo hít vào một hơi gào lên:

"La thúc, cứu mạng…"

Âm thanh không hề yếu ớt lập tức truyền ra nhưng rất nhanh sắc mặt Lâm Hạo hiện lên vẻ kinh dị, dường nhu hắn nghe được âm thanh của mình phản lại. Bỗng hắn có một suy nghĩ, không phải đám người này đã ngăn cản âm thanh hắn truyền tới bên kia đấy chứ? Nghĩ tới thôi, đột nhiên hắn cảm thấy một cỗ tuyệt vọng lan tràn khắp trong người.

Lâm Hạo không biết rằng, trên ngực của hắn có ngọc bội vốn phát sáng nay càng thêm yếu ớt tựa như sắp tắt ngấm đi.

"Phong cấm sắp hết hiệu lực… khà khà!"

"Chúng ta mỗi người một cái, ta muốn nữ hài kia…"

"Ta cũng muốn nữ hài kia, ngươi không cho rằng ta không nhìn ra trong cơ thể nàng có lực lượng kia sao, chỉ cần ta hấp thu… ha ha"

Sau lưng Lâm Hạo, rốt cuộc ba người kia cũng không cần che giấu nữa bắt đầu lên tiếng nói thì thầm với nhau, tựa như chuẩn bị hưởng dụng bữa tiệc đêm khuya. Lời nói tựa như nhỏ nhẹ nhưng truyền vào lỗ tai Lâm Hạo chẳng khác nào âm thanh của ma quỷ, quỷ dị đến đáng sợ, cả cơ thể đông cứng tại chỗ tựa hồ mường tượng kết cục sau đó của ba huynh muội bọn họ.

Sợ hãi làm hắn tuyệt vọng, dù cố gắng vùng vẫy nhưng cả người càng thêm hư nhược. Cuối cùng, Lâm Hạo cũng như bao đứa nhỏ khác gục đổ, co cụm một chỗ ôm hai đệ, muội của mình dường như dù cho đến giây phút cuối cùng cũng không hề quên đi trách nhiệm của bản thân.

Mộc Thanh Vũ không nhanh không chậm tiến tới chỗ ba huynh muội Lâm Hạo.

Đúng lúc này, một trong hai người đứng cạnh nam tử áo đen đột nhiên phát ra hương vị cháy khét, dọa mấy người hoảng sợ.

"Hả? Ta… ta, đây là chuyện gì? Ta đã dùng đan dược khắp chế quỷ khí, thế nào xảy ra như vậy?"

"Là các ngươi! Ta đã biết, cũng bởi vì các ngươi cho nên ta mới bị quỷ khí ăn mòn. Ta thật không cam tâm, khổ cực tu hành nhiều năm như thế không có phát sinh vấn đề, lần này lại xảy ra chuyện, chắc chắn là các ngươi cố ý dở trò trong lần nhiệm vụ kia."

Đây là một gã thanh niên, sắc mặt của hắn trắng bệch, dường như bị đau đớn trong cơ thể mà phát rồ, những lời không nên nói cũng tuôn hết ra. Lảo đảo mấy phát, đột nhiên sắc mặt thanh niên này hiện lên vẻ tà ác, miệng lầm bẩm:

"Ta sớm muộn cũng trở thành quỷ, vậy các ngươi cũng không khá hơn…"

"Đều phải chết!"

Hai tay thanh niên bắt quyết, đánh ra một vòng kết ấn.

Chớp mắt liền thấy cả một vùng không gian liền tràn ngập trong hỏa diễm, thế nhưng Mộc Thanh Vũ khoát tay một cái một màn khói đen lạnh lẽo xuyên thấu dập tắt hết một phía hỏa diễm. Đồng thời thân hình Mộc Thanh Vũ cũng xuất hiện trước mặt gã thanh niên, một kiếm bổ hắn ra làm hai, huyết dịch bắn tung tóe.

"Ta bắt đầu có hứng thú với nhiệm vụ của các ngươi rồi đấy!"

Mộc Thanh Vũ hé miệng, cái lưỡi thò ra liếm vệt máu bắn ở trên mặt, còn không quên nhìn hai người còn lại nói một câu.

"Không tốt, nàng không phải Mộc Thanh Vũ!"

"Chạy!"

Giật mình kinh hãi, nam tử mặc áo xanh vội vàng hô một câu sau đó ngự kiếm bỏ chạy mất dạng.

Nhất Vô Niệm đứng ở trên không quan sát tất cả mọi chuyện, một tay xoa cằm, ánh mắt có chút hứng thú nhìn về phía hai người vừa bỏ chạy.’

Hắn hình như phát hiện ra một chuyện rất ghê gớm thì phải!