Chương 258: Thôn Trang Quỷ Dị

Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 258: Thôn Trang Quỷ Dị

Chương 258: Thôn Trang Quỷ Dị


Lúc này, thái dương bắt đầu hạ xuống đỉnh núi, hắc ám bắt đầu có xu hướng bao trùm toàn bộ thế gian.

Nhất Vô Niệm cải trang thành một thư sinh đi đến Lạc Mộng Thôn, mới đến nơi hắn đã phát hiện cũng có người như hắn muốn đi vào thôn này, bất quá mục đích có vẻ khác với hắn. Sau một hồi trao đổi với Bất trưởng thôn, hắn cũng có một suất đi vào bên trong tá túc nhưng hắn lại đi tới một nhà khác, không phải nơi đám người kia đến.

‘"Đa tạ ngài rất nhiều!"

Bất Tử lão đầu khoát tay nói: "Việc nhỏ thôi, chúng ta mai chóng đi vào trong thôn."

Nói xong lão liền tiện tay đóng lại cửa thôn sau đó dẫn Nhất Vô Niệm đi đến nơi ở tá túc.

"Tiểu tử, đêm nay ngươi có thể nghỉ ngơi tại đây nhưng mà buổi tối không nên bước chân ra khỏi cửa."

Buổi tối không nên ra ngoài ư?

Nhất Vô Niệm hơi nghi hoặc nhưng mà không hề biểu hiện ra bên ngoài, hắn rất lễ phép đáp lại. Bất Tử lão đầu khuyên bảo một phen sau đó trực tiếp rời đi, để lại một căn phòng được chiếu sáng bằng một chiếc đèn dầu. Cả căn phòng rơi vào trong yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào khác, hoàn toàn như trước đây tựa như một ngôi mộ hoang dã.

Nhất Vô Niệm liếc nhìn bóng đêm, qua một vài giây liền đứng dậy đóng cánh cửa căn phòng đi tới giường dọn dẹp một chút. Có lẽ bởi vì nơi đây đã lâu không có người ở, cho nên trong phòng thoang thoảng một mùi hương ẩm mốc, mất vài phút dọn dẹp hắn liền an tĩnh nằm trên giường chợp mắt ngủ.



"Thật không nghĩ tới nơi đây lại có một thôn trang như vậy, bất quá đêm nay chúng ta chớ ngủ, tranh thủ chịu đựng một chút." Nam tử mặc áo xanh đối với ba người nói.

Mộc Thu Vũ gật đầu đồng ý.

Lâm Hạo nghe mấy người nói chuyện, tâm tư có chút linh hoạt, suy đoán đám người này cũng không phải là người bình thường như trong thôn, tựa như những người tu hành mà La thúc đã từng nhắc tới. Bất quá, từ mấy câu của người áo xanh hắn đã phát hiện ra thế giới bên ngoài tựa như rất nguy hiểm.

Lúc này, Mộc Thu Vũ quay qua nhìn Lâm Hạo hỏi.

"Ngươi tên gì?"

Lâm Hạo chưa nhìn thấy mỹ nữ bao giờ nên rất có hảo cảm với nàng, lập tức đáp:

"Tiểu đệ gọi là Lâm Hạo!"

"Thật ngoan!"

Mộc Thu Vũ đưa tay ra xoa đầu thằng nhỏ, sau đó từ bên trong túi vải đưa cho hắn một chút bạc đồng thời căn dặn:

"Đây là một chút thành ý của tỷ tỷ, ngươi đừng từ chối. Chúng ta có chuyện nên tá túc gian phòng nhà đệ một đêm, sáng ngày mai chúng ta liền rời đi."

Nhìn bạc trắng trong tay, Lâm Hạo có chút không tin được vốn đang lưỡng lữ nên nhận hay không nghe thấy thế bèn gật đầu, đồng thời cất bạc vào trong người. Sau đó đối với bốn người, nói:

"Vậy ta cảm tạ tỷ tỷ. Các ngươi buổi đêm đừng ra ngoài, ta về trước, đệ muội của ta còn chờ ta đâu."

Nói xong Lâm Hạo liền đi ra khỏi cửa đi đến một gian khác.

Đợi Lâm Hạo rời đi, một người trong đó khẽ nói: "Tên tiểu tử này cũng mới mấy tuổi mà cứ như sống mấy đời vậy, biểu lộ chẳng giống một hài tử chút nào. Hơn nữa, cái thôn này cũng có chút lạ đi, không hiểu làm gì tiến tận vào sâu trong đây sinh sống."

"Ngươi suy nghĩ nhiều đi."

Mộc Thu Vũ lắc đầu nói, nơi đây mặc dù có chút quỷ dị nhưng tất cả đều chỉ là phàm nhân căn bản không uy hiếp được bọn họ. Về phần những người này có điều che giấu nàng cũng không có bao nhiêu hứng thú, nàng chỉ tá túc một đêm mà thôi không cần phải biết nhiều.

"Được rồi, mau lấy linh thạch tạo kết giới đi."

Mấy người nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa bắt tay vào việc tạo kết giới, sau đó phân biệt bốn góc bắt đầu xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, vượt qua tối nay.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ thế giới trong thôn trang rơi vào yên tĩnh…



Màn đêm buông xuống…

Mộc Thu Vũ cùng ba người còn lại đang tập trung tu luyện không cảm nhận được bên ngoài cửa sổ không xa dưới một gốc cây cổ thụ đang có hai thân ảnh đang đứng, bằng không chắc chắn sẽ kinh hãi.

Hai đạo thân ảnh này không hề nhúc nhích, tựa như pho tượng, bất quá ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía căn phòng mấy người kia.



Nhất Vô Niệm không có tự ý dò xét bên trong thôn, hắn rất trật tự làm theo những lời Bất Tử lão đầu nói. Bất quá, nửa đêm bên trong thôn vang lên những âm thanh rùng rợn khiến Nhất Vô Niệm không khỏi thức giấc, đứng dậy mở cửa. Nhìn bóng đêm bao trùm tựa như có thứ gì che đậy, hắn suy tư một chút liền đóng cửa phòng lại sau đó sải bước biến mất khỏi bóng đêm.

Dựa theo âm thanh hắn rất nhanh xuất hiện một khu vực, phía trước có một căn nhà đồng thời nơi đây cũng là nơi phát ra âm thanh. Âm thanh cũng không phải thực sự lớn để khiến tất cả mọi người trong thôn thức giấc, thế nhưng đối với người tu hành lại là câu chuyện khác. Nhất Vô Niệm không nói khoác khi mà cảnh giới của hắn tại Bắc Vực cũng cơi như khá cao, thính giác nhạy bén hơn bình thường rất nhiều.

Nhất Vô Niệm rất cẩn thận di chuyển bên trong Lạc Mộng Thôn, hắn vốn đã chẳng tin tưởng nơi đây, cũng không cho rằng nơi này tất cả đều chỉ là người thường. Hành tung của hắn cực kỳ biến ảo, thoáng chốc đã xác định được hướng âm thanh phát ra bất quá khi đến nơi hắn hơi giật mình.

Bởi vì, bên cạnh gốc cây đại thụ nơi hắn hướng đến có ẩn giấu hai bóng mờ.

Trong đêm tối tầm nhìn cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa hắn cũng không dám dùng thần thức quét qua kiểm tra vì thế không rõ ràng đối phương là ai. Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa, hắn cũng đã xác định được cái thôn này không đơn giản như bề ngoài của nó, hắn gần như đã tin tưởng lời tin tức kia truyền tới.

Thôn này, quả thực đang ẩn giấu gì đó. Hơn nữa một khi được phơi bày ra, chỉ sợ cực kỳ kinh khủng.

Tâm tính hắn cũng coi như vượt xa cùng lứa, ngay cả những kẻ tu hành lâu năm cũng chưa chắc sánh được. Hắn chỉ nhìn thoáng qua bên kia một chút rồi thu hồi tầm mắt, đồng thời tập trung quan sát sự việc diễn ra trong căn phòng bên kia.

Lúc này, tại bên trong căn phòng.

"Ngươi… ngươi là ai?"

"Ngươi...ngươi là ai?"

Bầu không khí cực kỳ căng thẳng bởi vì trong đây có tới hai người giống nhau và người đó không phải ai khác chính là…

Mộc Thu Vũ!

Ba đồng bạn đứng về một phía, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ bởi vì bọn hắn không biết ai mới là thật, ai là giả. Lâm Vũ tuổi còn nhỏ nhưng tâm tính cũng rất không giống hài tử, ánh mắt mặc dù lộ ra vẻ khiếp sợ nhưng không có trốn đi mà càng quyết tâm đứng chặn ở cửa phòng.

Thần thức của Nhất Vô Niệm âm thầm đảo qua bên trong một chút, sau đó có chút kinh ngạc.

"Đứa nhỏ này ngược lại thật có trách nhiệm!"

Hắn hơi lẩm bẩm một câu.

Sau đó, hắn nheo mi mắt nhìn về một hướng khác, chính là nơi đang diễn ra sự việc kỳ lạ. Thông qua thần thức, hắn trực tiếp nhìn thấu ngụy trang của kẻ giả mạo nhưng khi nhìn rõ sắc mặt lập tức hơi đổi.

"Nơi đây thật sự như người kia đã nói sao? Làng này… chứa quỷ!"

Khuôn mặt Nhất Vô Niệm hơi trầm xuống, hắn phát hiện một thân ảnh trong hình dáng của Mộc Thu Vũ lại là một con lệ quỷ. Hơn nữa, thực lực của nó cũng không thể xem thưởng hắn dự đoán nó ít nhất cũng phải đạt tới cấp bậc Kim Đan Kỳ đỉnh phong. Mới ngày đầu bước chân vào trong đây đã gặp một con quỷ tộc, còn là cấp bậc cao, hắn có dự cảm trong đây cũng không an toàn cho lắm.

Nhìn rõ thực lực của con lệ quỷ này xong, Nhất Vô Niệm đột nhiên có suy nghĩ bản thân nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Tâm tình của hắn vốn cũng không dễ dàng bị chi phối thế nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác, bản thân đang bị theo dõi. Hắn có thể nắm chắc hai người kia không thể phát hiện được hắn vậy chắc chắn có một lực lượng khác đang quan sá.

Đối phương là thiện hay ác?\

Là tu sĩ hay quỷ tộc?

Hắn cũng không nắm chắc.

Nhưng đối phương không ra tay rốt cuộc là không tự tin trấn áp được hắn hay là, còn có nguyên nhân nào khác!

Lúc này, bên trong căn phòng kia bắt đầu nổi lên những lời tranh chấp, hắn không rõ con lệ quỷ này muốn điều gì, thực lực rõ ràng mạnh hơn tất cả những người ở đây thế nhưng tại sao lại thích chơi trò mèo vờn chuột?

Đúng như hắn nghĩ, lệ quỷ cả trang thành Mộc Thu Vũ chính là có ý định như thế bởi vì nó đã lâu không gặp được ngoại nhân, cũng không rời được thôn trang này cho nên sinh ra tâm lý buồn chán. Lần này, có mấy ngoại nhân đi vào trong thôn trang nó không nhịn được mà tranh thủ trêu chọc, mới dẫn đến tình huống như hiện tại.

"Ác linh dám cải tranh ta!"

Trong phòng truyền ra một âm thanh lớn.

Cùng lúc đó, một âm thanh kèm theo sau phát ra:

"Bạo thủy thuật!"

Oanh!

Cánh cửa nổ tung.

Một làn gợn sóng màu xanh phá ra, cuốn tới.



Bên ngoài căn phòng, Mộc Thanh Vũ lộ ra vẻ tức giận.

"Ngươi mới là ác linh!"

Hai người không nói một lời dư thừa nữa lập tức đánh nhau.

Ba người đồng bạn đi cùng Mộc Thanh Vũ nhất thời nhíu mày, thuật pháp, chiêu thức ngay cả cách nói chuyện cũng tương tự nhau, bọn họ dù thân thiết cũng chẳng phân biệt ra được. Nam tử áo xanh trầm trọng nói với hai người bên cạnh:

"Ác linh hiện, tất phải giết!"

Lời nói thể hiện sự quyết tâm vô cùng nhưng trước mắt bọn họ vẫn phái xác định ai mới là sư muội đã, nếu không cũng chẳng giải quyết được gì? Bằng không bọn họ cũng không dám tự tiện ra tay.

Nghe được mấy lời từ ba người kia rốt cuộc Lâm Hạo cũng sợ, hắn lập tức chạy vào bên trong phòng đóng kín cửa nhưng cũng không yên tâm, thế là hé một chút cửa ra để nhìn rõ tình hình bên ngoài.

Đột nhiên hắn cảm nhận được điều gì, ánh mắt không nhịn được mà liếc về phía cửa sổ.

Nội tâm chấn kinh, đó là…

Một khuôn mặt dán trên cửa sổ.

Trong giây lát đó, da dầu Lâm Hạo run lên, vẻ mặt rốt cuộc không còn bình tĩnh được nữa, há miệng muốn gào thét thế nhưng qua mấy giây cũng không phát ra được âm thanh nào.

Tựa như bị dọa mộng bức tại chỗ...............................................................................................................................................................................

- đa tạ đạo hữu "Nhãn lòng" đã tặng viên gạch.