Chương 257: Lạc Mộng Thông

Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 257: Lạc Mộng Thông

Chương 257: Lạc Mộng Thông


Nhất Vô Niệm cũng không thực sự rõ ràng về chủng tộc này bởi vậy đưa ánh mắt nhìn qua Tuyết Phong Bạch Liên, bất quá để hắn cùng Lâm Mặc Ngọc thất vong đó là nàng cũng chỉ hiểu sơ sơ, căn bản không tìm hiểu chủng tộc này. Phải nói rằng, quỷ tộc gần như đã không xuất hiện từ sau khi kỷ nguyên Thất Đế Tử kết thúc.

"Cái Cầu Cơ này đã hỏng, người đứng sau ta cũng đã giết chết rồi chuyện này cũng coi như kết thúc!"

"Bất quá không biết có thể nhờ hai vị chút chuyện?"

Nghe thấy hắn nói vậy, Tuyết Phong Bạch Liên cùng Lâm Mặc Ngọc liếc qua nhìn nhau không lên tiếng, muốn xem hắn định nói gì.

Một phút sau, cả hai đều rất kinh ngạc. Dường như các nàng không nghĩ tới Nhất Vô Niệm sẽ nhờ chuyện này, bất quá nhìn vẻ mặt chân thành cùng lời giải thích kia hai người cũng nhẹ nhàng gật đầu, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.

Giải quyết xong vấn đề quỷ dị lần này, Nhất Vô Niệm nói với hai người các nàng:

"Hai người này cứ để trong quầy của ta, dù sao cũng không thiếu một chỗ cho hai người bọn họ nằm."

Nhìn hai người này vẫn còn hôn mê hắn cũng bất đắc dĩ nói ra.

Thế này là tốt nhất, hai người các nàng không có dị nghị gì về chuyện này dù sao các nàng cũng không quá thân thuộc hai người kia. Hơn nữa, tính cách của Nhất Vô Niệm cũng đạt được sự tán thành của các nàng, bởi vậy cũng không cho rằng hắn sẽ làm ra hành động nào nguy hại tới hai người kia.

Nhất Vô Niệm tiễn biệt hai người các nàng sau đó tiếp tục trở về ghế nằm nghỉ ngơi, căn bản chẳng quan tâm tình hình hai người kia, thế nhưng nhìn kỹ thì trong lớp áo của hắn có một nhánh dây đằng nhỏ bé nhô ra.

Sáng ngày hôm sau…

Thiếu nam thiếu nữ trong cơn mê cuối cùng cũng tỉnh lại, bọn họ rất nhanh phát hiện đây là nơi ban đầu họ bắt đầu kích phát Cầu Cơ trận bàn. Nhưng khi không trông thấy bất kỳ ai khác lập tức để hai người căng thẳng, dường như cho rằng bản thân chưa ra khỏi nơi đó. Đúng lúc này, một âm thanh nam tử truyền tới khiến hai người giật mình.

"Các ngươi tỉnh rồi."

Thân thể yếu nhược dẫn tới thần thức của bọn họ phóng ra chưa tới hai mét, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.

"Là… là tiền bối!"

Nam tử nhìn rõ khuôn mặt nam tử xong ánh mắt hơi sáng, vội vàng hô lên một câu.

Nhất Vô Niệm không nghĩ tới hai người này còn phản ứng mạnh như vậy, xem ra ở bên trong kia cũng không vui vẻ lắm. Hắn liếc qua thiếu nữ, vẻ mặt nàng tái nhợt dường như chưa hết sợ hãi, còn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Ngừng một chút, hắn khẽ gật đầu rồi giải thích:

"Các ngươi hôn mê một ngày rồi, đừng lo lắng chỉ là tinh khí thiếu hụt dẫn tới cơ thể yếu nhược. Ta ở lại đây một thời gian cho nên các ngươi có thể lựa chọn ở đây tĩnh dưỡng rồi trở về, dù sao thiếu hụt tinh khí vẫn rất quan trọng tránh để lâu."

Nói xong, hắn định rời đi đột nhiên ngừng bước chân quay đầu nói tiếp:

"Phải rồi, mấy thứ đồ vật kia đã bị diể trừ đây cũng là công lao của các ngươi. Cố lên!"

Khích lệ một câu rồi hắn cũng rời đi.

Đi ra khỏi quầy hàng, hắn có thể nghe được rất nhiều âm thanh những chủ đề liên quan duy nhất tới sự tình hôm qua. Đúng thế, sau một đêm tất cả mọi người tại thành trì này đều ăn mừng, trên mặt ai cũng có nét cười dường như trút bỏ đi những âu lo trước kia. Hắn thấy vậy cũng cảm thấy bầu không khí trong đây rộn dịp hơn trước đó rất nhiều, dòng người tấp lập qua lại, kẻ nói người nghe.

"Các ngươi cũng biết chứ, đúng thế! Là hai vị tiên tử hôm qua đã giúp chúng ta diệt trừ yêu ma."

"Không phải hai mà là năm người, bất quá ba người khác sớm đã hi sinh."

"Vậy thật đáng tiếc, ta qảu thực rất muốn đích thân cảm tạ tất cả bọn họ."

"Nếu khống chúng ta lập đền thờ cúng bái bọn họ, cũng như thành khẩn cảm tạ."



Nhất Vô Niệm gật đầu hài lòng, dạo một vòng liền trở về.

Vừa vào cửa liền trông thấy hai người đã đứng chờ sẵn ở trong đó dường như có chuyện muốn nói, bất quá khi thấy hắn thì hơi lảng tránh, tựa như có chút e ngại. Hắn ngạc nhiên hỏi:

"Các ngươi có chuyện muốn hỏi?"

Thiếu niên tựa hồ lắc đầu nhưng thiếu nữ lại đứng lên nhìn hắn, mặc dù có chút rụt rè nhưng vẫn cố gắng mở miệng hỏi:

"Tiền bối, ta nghe mọi người ở đây nói…"

Chưa để nàng nói hết câu Nhất Vô Niệm đã hiểu chuyện gì, hắn nghiêm túc nhìn hai người rồi nói:

"Các ngươi muốn hỏi tại sao những người tại đây chỉ biết đến sự tồn tại của hai người kia, nhưng hai người các ngươi lại không ai biết mặt. Hoặc muốn hỏi rằng, hai người kia có phải cố ý loan tin như vậy, muốn tranh giành công lao của tất cả mọi người."

Thiếu niên vội vàng xua tay nói:

"Tiền bối đừng hiểu nhầm, nàng không có ý đó."

Nhất Vô Niệm nhìn thiếu nữ, chỉ thấy cả khuôn mặt nàng đỏ bừng tựa như cũng rất cuống cuồng, không nhịn được mà cười. Thấy thế, thiếu nữ càng cúi đầu sâu hơn. Hắn không có giải thích chỉ nhìn về thiếu niên, hỏi:

"Ngươi nghĩ sao về chuyện này?"

"Cái này…"

Thiếu niên tựa hồ cũng không biết phải nói sao, chỉ đành nói: "Thật ra hai người vãn bối có chút khúc mắc, dù sao cũng coi như mất nửa cái mạng tham gia vào chuyện này giờ đổi lại nghe được mấy lời kia, thật lòng rất buồn phiền."

"Các ngươi có ý nghĩ này cũng không sai, bất quá sau cùng ta vẫn khuyên hai người các ngươi dưỡng thương xong nên trở về. Ta cũng không muốn tiết lộ ra quá nhiều về những thứ đã xảy ra, nhưng các ngươi cũng hiểu rõ thứ đối mặt với các ngươi không phải thế lực tà ác bình thường. Chuyện này là ta nhờ hia người kia đứng ra nhận, danh tiếng ngược lại là thứ yếu quan trọng là để thế lực đằng sau kẻ kia không biết quá nhiều."

"Nói tới đây chắc các ngươi cũng hiểu ý của ta, về phần tin hay không thì tùy."

Nói xong hắn trực tiếp đi vào trong quầy hàng bắt đầu nghỉ ngơi.

Về phần hai người kia cũng không mở miệng nói thêm câu nào an phận trở về phòng.

Nhất Vô Niệm âm thầm lắc đầu, hai người này đúng là nghé con không sợ đi ra ngoài sớm muộn cũng gặp phải thiệt thòi. Hắn ngược lại lười nói nhiều, nói tới kia cũng đã quá đủ nhân nghĩa rồi về phần bọn họ có nghe hiểu hay không, không còn là vấn đề của hắn.

Mấy ngày tới, thành trì bắt đầu có một số tu chân giả xuất hiện hơn nữa đẳng cấp cũng có cao cao thấp, hắn đoán đây là do thế lực đứng đằng sau hai người kia cử xuống. Dù sao liên quan tới quỷ tộc cũng không phải vấn đề đơn giản, hắn dự định thăm dò một chút xung quanh nơi đây xem có thể phát hiện gì không.

Nửa tháng sau, Nhất Vô Niệm thu dọn quầy hàng từ biệt thành trì này. Mười ngày trước đó hai người kia dưỡng thương cũng không tệ, xin phép rời đi hắn cũng vui vẻ đồng ý. Bởi vì có chút nhàm chán nên hắn bắt đầu đi tìm kiếm manh mối về những chuyện huyền bí nơi đây, không sự phụ kỳ vọng của hắn cuối cùng cũng bắt được một thông tin liên quan.



"A, cửa thôn thế nào kia?"

Một bé trai tầm năm sáu tuổi đang vui chơi với đồng bạn đột nhiên chỉ tay về một hướng nói.

Một vị nam tử trung niên ngồi gần đó không xa khẽ nói một câu.

"Có ngoại nhân tới."

Đứa nhỏ kia nghe thấy vậy hai mắt lộ ra tinh quang, kẻ ngoại lại, thôn này của bọn họ đã rất lâu chưa từng có ngoại nhân tiến vào.

"La thúc, ta đi ra đó xem một chút, người trông hai đứa nhỏ giúp ta."

Đứa nhỏ được gọi là Lâm Hạo, một hài tử hiếu động trong thôn. Vừa phát hiện có ngoại nhân tiến vào tâm tình liền nổi lên tò mò, gấp rút chạy ra ngó.

"Đi thôi đi thôi, bất quá đừng có đứng gần quá biết chưa hả?"

Người được gọi là La thúc bỗng lên tiếng nhắc nhở Lâm Hạo.

"Vâng, ta nhớ rồi."

Nói xong liền chạy một mạch ra ngoài.

Lúc này, cửa thôn càng ngày càng nhiều người, Lâm Hạo cũng phí một chút sức mới nhen nhúc ra được phía trước.

Ba nam một nữ, quần áo hoa lệ, thanh niên khí độ bất phàm đang cùng trưởng thôn trò chuyện.

Trường thông của bọn họ được gọi là Bất Tử lão đầu, không biết từ bao giờ xuất hiện cái tên này chẳng qua mọi người cũng quen thuộc, cũng không tò mò. Bất quá, Bất Tử lão cũng không đơn giản, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng trông vẫn rất có tinh thần. Mặt đối mặt với những vị khách không mời mà tới này cũng không quá khom nhường, dù cho từ khí độ của bốn người liền có thể nhìn ra được họ không phải người thường.

Trong những người tới có một nữ nhân, hơn nữa đặc biệt xinh đẹp.

Nàng ước chừng hơn hai mươi tuổi, một thân váy thêu hoa, hai vai trễ xuống một chút, chân đeo một đôi dày thêu rất đẹp. Đặc biệt dung mạo mỹ lệ, khí chất xuất trần, dáng vẻ thướt tha, làn da trắng nõn, là một mỹ nữ hiếm thấy.

"Tiểu nữ Mộc Thu Vũ, cảm tạ Bất trưởng thôn thu lưu một đêm."

Âm thanh êm tai, dung mạo xinh đẹp thật khiến người ta hít thở không thông.

"Hạo nhi, đêm nay ta để bọn họ ở nhà ngươi ngủ một giấc thế nào?"

Lâm Hạo tuổi tuy nhỏ nhưng thấy mỹ nữ cũng không kìm lòng được mà vui vẻ, nghe thấy lời Bất Tử lão nhân nói lập tức khiến hắn cười vui vẻ, gật đầu liên tục.

"Sư muội, thôn này tựa hồ không đơn giản." Nam tử áo xanh đi đằng sau nữ tử lập tức tiến lên sát tai nói nhỏ.

"Không có việc gì."

Mộc Thu Vũ lắc đầu nói.

Đúng lúc này, từ bên sườn núi truyền đến một âm thanh: "Xin hỏi có phải nơi đây là Lạc Mộng thôn?"

Đám người thôn làng bất ngờ hướng về phía âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng đi tới, trên tay còn cầm theo một cây quạt tựa như một thư sinh. Bốn người ngoại nhân kia cũng nhìn qua, ấn tượng đầu tiên chính là người này hơi kỳ quái lại không giống phàm nhân. Mộc Thu Vũ liếc qua nhưng cũng không để ý nhiều, nói với Bất trưởng thôn:

"Chúng ta có thể đi vào được rồi chứ?"

"A, được chứ! Lâm Hạo dẫn mấy vị khách nhân vào trong."

"Có ngay!"

Lâm Hạo chỉ chờ có thể lập tức tiến lên nói mấy câu với Mộc Thu Vũ sau đó dẫn bốn người bọn họ đi vào bên trong thôn.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………