Chương 250: Quyết Định!

Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 250: Quyết Định!

Chương 250: Quyết Định!


Bầu không khí vô cùng căng thẳng, ai cũng không đoán được người thắng cuộc là ai?

Bụi mù tan đi, lộ ra hai thân ảnh.

Âu Dương Nhược Vũ cùng Dương Cơ Nguyệt nằm bất động trên mặt sàn thi đấu, tựa như lâm vào hôn mê. Đúng lúc này, Ngụy An Mễ đột ngột xuất hiện trong đài thi đấu. Nàng đưa mắt nhìn về hai người mở miệng nói lớn:

"Ta đếm đến mười, ai dậy trước người đó giành chiến thắng trong chung kết đại hội Tiên Tử."

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"



Âu Dương Nhược Vũ bắt đầu động đậy, hai tay bò lấy mật sàn làm điểm tựa muốn đứng dậy, sau một vài giây cũng bắt đầu chệch choạc lom khom bò dậy. Bên kia, Dương Cơ Nguyệt cũng không kém, cả người lảo đảo nhưng vẫn cắn răng kiên trì bò dậy, chật vật tới cực điểm. Hai người thở hồng hộc, ánh mắt đối lập nhìn thẳng vào nhau.


"Chín!"

Mới tiếng thứ chín thôi nhưng mà hai người dù gian nan nhưng vẫn đứng dậy.

Đám người bên ngoài theo dõi nín thở không dám hé miệng nói một câu nào, ánh mắt của ai cũng sững sờ nhìn thân ảnh của hai thiếu nữ. Lúc này, y phục hai người tổn hại cũng không ít nhưng đa số tập trung ở cánh tay cùng bắp đùi, sắc mặt tái nhợt, vết thương trên người chồng chất lộ ra vẻ chật vật khó coi.

Cảm tưởng người ngoài nhìn vào chỉ sợ không nhận ra đây là hai vị tiên tử, thanh tục thoát khí.

Thế nhưng lúc này đây, tại Khung Tiên Sơn không có bất cứ người nào mở miệng chê cười hay mở miệng nói chuyện. Bởi vì ánh mắt của mọi người đều chăm chú vào hai thân ảnh bất khuất kia, họ không phải những nam tử hán cường tráng, sát phạt không chút nháy mắt. Thế nhưng, ý chí của bọn họ không hề thua kém đấng mày râu, những gì nam tử làm được họ cũng làm được.

Những hành động của bọn họ đã chứng minh cho tất cả mọi người ở đây biết rằng, nữ tử bọn họ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời.

Khiếp sợ không?

Ngươi là nam tử, ngươi đứng trên đó, liệu giờ ngươi đã gục ngã chưa hay vẫn kiên trì dù một hơi thở cũng phải bò dậy!

Tất cả ánh mắt đổ dồn về hai thân ảnh nhỏ bé kia, dù vết thương chồng chất, thân thể yếu nhược, nói chuyện không ra hơi nhưng không có bất kỳ ai dám khinh thị các nàng. Những người bên dưới, ban đầu chẳng qua chỉ ái mộ dung nhan, tính cách, tài năng của các nàng thì bây giờ đã khác.

Ai nấy đều dùng ánh mắt bội phục nhìn về phía bóng lưng các nàng.

Khi tất cả mọi người còn đang căng thẳng, hai thân hình trên đài thi đấu lại một lần nữa lao vào nhau nhưng ngoài dự kiến của mọi người. Hai người các nàng mới chạm tay vào nhau liền gục đổ, căn bản không rõ ràng ai mới là người chiếm tiện nghi. Ngụy An Mễ quan sát từ đầu tới cuối cũng bó tay, nàng nhìn về phía các vị ngồi trên chủ tọa thăm dò ý kiến.

Sau một hồi, năm người đại diện cho năm thế lực lớn rốt cuộc đưa ra đáp án.

Hòa!

Đám người bên dưới nghe vậy đều ngẩn người, điều lệ này căn bản chưa từng xảy ra cũng chỉ có duy nhất thắng hoặc thua. Bất quá, khi bọn họ nghĩ tới tình cảnh lúc này liền không khỏi im lặng, hai người này đều đã chứng minh bản thân mình ưu tú cỡ nào. Bọn họ xứng đáng với kết quả này.

Năm người ngồi trên ghế chủ tọa cũng coi như thả một hơi, coi bộ đám người bên dưới không có dị nghị, như vậy cũng tốt.

Nữ tử duy nhất trong đây, người của Bách Thảo Cung bỗng lên tiếng:

"Chúc mừng hai vị có nữ đệ tử ưu tú như vậy, thật là khiến người ta đỏ mắt đâu."

"Ha ha, Lâu điện chủ khách khí rồi. Lần này chẳng qua là có chút may mắn thôi, ta tin tưởng lần nới Bách Thảo Cung chắc chắn sẽ đạt được ý nguyện."

"Lâu điện chủ khách khí rồi."

Hai người đại diện cho Thanh Liên Kiếm Tông cùng Huyền Đan Tông mỗi người mở miệng nói một câu khách sáo đáp lại.



Ngụy An Mễ thu được tín hiệu lập tức cất giọng nói:

"Đại hội Tiên Tử Chi Chiến lần thứ 33 chính thức kết thúc, sau đây sẽ do các vị tiền bối đại diện ngũ cường của Bắc Vực tuyên bố."

Nói xong, nàng liền đi ra khỏi đài thi đấu.

Mà lúc này, Dương Cơ Nguyệt cùng Âu Dương Nhược Vũ cũng đã được các vị trong tông môn đón trở về, hai người bọn họ sớm đã rơi vào hôn mê, căn bản không phù hợp ở lại nơi đây nữa. Bất quá, những người khác vẫn còn bởi vậy Thanh Liên Kiếm Tông đại diện cho ngũ cường đứng ra tuyên bố một chút sự tình.

Cũng bởi vì lần này có chút khác biệt nên phần thưởng cũng đã được thay đổi.

"Bảng xếp hạng tiên tử của Bắc Vực chúng ta sẽ sớm được đổi mới, các vị hãy sắn sàng tinh thần. Phải rồi, bởi vì năm nay có chút khác biệt nên phần thưởng cũng sẽ thay đổi, ở đây ta có thể tiết lộ đôi chút."

"Những người lọt vào bảng tiên tử sẽ được nhận 10 vạn linh thạch thượng phẩm và có 1 lần cơ hội đi vào Linh Ngộ Đàm. Đặc biệt, những người lọt vào trước ba có thêm một lần đi vào Vạn Pháp Lâu lựa chọn pháp bảo cho bản thân."

Lời này vừa ra lập tức khiến cho toàn bộ Khung Tiên Sơn sôi trào, bọn họ không nghĩ tới phần thưởng năm nay lại đặc sắc như thế. Những đợt trước, phần thưởng mặc dù cũng trân quý vô cùng nhưng đa số đều là ngoại lực, thế nhưng năm nay lại khác, có cơ hội được đi vào Linh Ngộ Đàm.

Linh Ngộ Đàm là nơi nào?

Là nơi có linh thạch cũng không mua được danh ngạch.

Bởi vì, Linh Ngộ Đàm thuộc về nơi ngũ cường thế lực cai trị, chỉ có những đệ tử ưu tú mới có thể được đi vào. Lần này thì tốt rồi, những người tham gia đại hội chỉ cần lọt vào trước mười liền có một lần được đi vào trải ngộ. Những người đi vào đó, khi đi ra không ai không phải là cường giả, thực lực tăng cường một cách khó tin.

Hơn nữa, danh ngạch này không hề xung đột tới mười năm sau Linh Ngộ Đàm mở ra. Vậy tức là, trong số mười người ở đây phải có vài vị được 2 lần trải nghiệm Linh Ngộ Đàm.

Ngươi nói xem, thế có phải quá ghê gớm không?

Sau khi thông báo xong, năm vị đại diện cho ngũ cường thế lực đều phân biệt rời đi, nơi đây cũng chỉ còn lại những người phụ trách thu dọn cũng như bảo vệ trật tự. Mấy người họ đi, nhưng ở bên dưới những người có mặt tại đây đều không được bình tĩnh, nếu như nam tử thì tốt, những nữ tử không vào được trước mười người trên bảng xếp hạng liền lộ ra vẻ ảm đạm.



Ba ngày sau, trong một căn phòng không quá lớn có một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm trên giường, sắc mặt tương đối hồng hào nhưng dù đang nhắm mắt cũng biểu lộ ra vẻ kiên cường. Mấp máy hai hàng mi cong, vài giây sau nữ tử mới từ từ mở đôi mắt ra, mông lung nhìn bốn phía.

"Ta… đang ở đâu đây?"

"Không phải bị bắt cóc chứ?"

Bởi vì đầu óc tương đối mụ mẫm nên khi nữ tử phát hiện ra nơi đây lạ lầm, không nhịn được mà buột miệng ra nói.

Đáp lại lời nàng nói, có hai tiếng cười khẽ vang lên.

Phát hiện có người, trong lòng nữ tử chợt căng thẳng.

Âm thanh vừa rồi là nam, hơn nữa còn có hai người.

Nàng nhướng mày, thần thức quá suy yếu nên chẳng thể thăm dò được đối phương là ai, nàng chống hai tay giường định nhìn xem đối phương là ai, bất quá mới chỉ động đậy thôi một âm thanh nam tử chợt truyền đến, mặc dù có chút nghiêm khắc nhưng không ẩn giấu đi được sự quan tâm:

"Nhanh nằm xuống, ai cho phép muội tự ý ngồi dậy."

"Ca.. ca ca!"

Nữ tử lập tức nhận ra chủ nhân của âm thanh này, trong lòng liền bình tĩnh lại. Nàng di chuyển đầu nhìn qua, chỉ thấy nam tử mặc trường bào màu tím hấp tấp đi đến bên giường nàng.

Nhìn vẻ mặt muội muội của mình mang theo nét mệt mỏi, Dương Cơ Tử liền cảm thấy đau lòng, không nhịn được mà thở dài. Mặc dù hắn cũng rất mong đợi muội muội có thể trưởng thành, nhưng hôm đó, khi trông thấy trên người muội muội tràn ngập vết thương, sắc mặt tái nhợt hắn liền cảm thấy mọi thứ trước đó đều là vô nghĩa.

Hắn không muốn nhìn thấy muội muội như vậy!

Chỉ muốn nàng cười nhiều, ham chơi, tùy hứng như trước.

Trong khoảnh khắc nàng kiên trì đứng lên, hắn rơi lệ, hắn không rõ ràng nên vui mừng hay đau thương. Đưa nàng trở về trong tình trạng đó, hắn đã thề, hắn sẽ mạnh hơn mạnh hơn nữa để có thể lưu giữ nụ cười trên môi của nàng, không để nàng phải trải qua nhân sinh như vậy. Không biết như thế đúng hay sai, cho dù về sau phụ thân có trách mắng hắn, hắn cũng sẽ kiên quyết với quyết định của mình.

"Mau nghỉ ngơi đi!"

"Ta tự hào về muội!"

Dương Cơ Tử mỉm cười nói.

Dương Cơ Nguyệt nghe vậy hơi ngẩn người ra, sau đó nở nụ cười thật tươi tắn.

Nhất Vô Niệm rời đi, âm thầm trở về căn phòng của mình. Tình cảnh kia hắn thật sự không muốn phá vỡ nó, lần sau tới thăm nàng cũng tốt.

Trở về căn phòng, hắn cũng bình tâm trở lại.

Mấy ngày qua, tâm tình của hắn một mực không tốt không muốn tu luyện cũng chẳng muốn đi dạo Khung Tiên Thành, mãi tới khi trông thấy Dương Cơ Nguyệt tỉnh lại hắn mới thở phào một hơi. Hắn giật mình, không biết từ khi nào hắn đã coi nha đầu này là một phần của gia đình nhỏ bé của hắn.

Hắn tựa như trưởng bối, nhìn thấy hài tử nhà mình chịu thương tổn hắn cũng sẽ không cao hứng, những lời trách mắng cũng không nói ra nổi. Ban đầu, đợi nàng tỉnh hắn liền hảo hảo tâm sự với nàng, chẳng phải chỉ là một cái đệ nhất thôi sao có cần phải liều mạng thế không?

Nàng đã chứng minh cho mọi người thấy rồi, không cần thiết phải điên cuồng như vậy!

Không biết suy nghĩ về điều gì Nhất Vô Niệm chợt ngẩn người, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………….

Cái kết này chắc là mọi người cảm thấy ổn thỏa chứ, tác sẽ không nói tác thiên vị Nguyệt Nguyệt nhà mình đâu.

Sắp tới Niệm sẽ đi đâu đó, mục đích cụ thể thì tác sẽ không nói nhưng mà cảm thấy tương đối mới mẻ.

Đa tạ "fan đại chúa tể", "WxGLE95198" đã tặng quà ủng hộ!!!