Chương 253: Truyền Thuyết Huyền Bí

Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 253: Truyền Thuyết Huyền Bí

Chương 253: Truyền Thuyết Huyền Bí


Hai người quay đầu nhìn qua chỉ thấy một bóng người cao gầy mặc y phục màu trắng đang tiến lại gần bọn họ.

"Lão bản, chào ngươi!"

Lâm Mặc Ngọc mặc dù gặp người vẻ mặt tương đối cao lạnh thế nhưng bởi vì đang vui vẻ, thái độ nói chuyện với người khác cũng nhiệt tình. Tuyết Phong Bạch Liên nhìn nàng trìu mến, cười cười không nói gì.

"Phải, chính là tại hạ!"

Nam tử khẽ mỉm cười, gật đầu đáp.

Không để hai người phải mở miệng hỏi hắn trực tiếp chỉ tay vào những đồ vật bên trên kệ hàng, giảng giải:

"Đây là mặt hàng ta tình cờ lấy được ở một vùng khô cằn, mọi người ở nơi đó làm những vật này để kỷ niệm, ta thấy có giá trị nên mua về. Thế nào, các ngươi cũng cảm thấy chúng nó có ý nghĩa chứ, để ta giới thiệu chi tiết một chút."

Nói xong, hắn đi tới quầy hàn bắt đầu đưa ta ra cầm một số lên nói:

"Đây gọi là chuông gió, chỉ cần treo trong phòng hoặc bất cứ nơi đâu đảm bảo khi gió lùa vào sẽ vang lên những âm thanh ru rưa như vậy."

"Thứ này là con rối được nung bằng đất sét, đám hài tử cực kỳ yêu thích chúng."

"Nó là diều, chỉ cần sử dụng kỹ thuật kéo dây không sai liền có thể khiến cho nó bay trên không trung."

….

Nam tử nói không nhanh không chậm từng câu từng chữ giảng giải cho hai người chi tiết nhất có thể, cực kỳ tận tâm.

"Những thứ này chỉ làm phàm vật không có trợ giúp cho người tu hành như chúng ta."

Tuyết Phong Bạch Liên đối với Lâm Mặc Ngọc nói.

Ban đầu nhìn vào còn khiến nàng có chút hứng thú, bất quá trải qua một chút liền không có bao nhiêu hứng thú. Cũng bởi vì thái độ của Tuyết Phong Bạch Liên chuyển biến mà nam tử có chút kinh ngạc, thầm nghĩ bản thân nói gì rồi, vừa nãy còn thấy hứng thú dào dạt thế nào qua mấy phút đã không còn.

Nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy Lâm Mặc Ngọc vẫn hứng thú như trước sờ nhẹ vào những thứ đồ chơi này, tựa như không có gì lời nói của Tuyết Phong Bạch Liên chuyển biến. Nam tử cũng rất biết thời lập tức đã đoán ra đối tượng khách hàng mình cần chăm chú là ai, bởi vậy hắn gần như đều tập trưng giải thích cho Lâm Mặc Ngọc về phần người còn lại hắn liền bỏ qua một bên.

Qua lời giới thiệu tỉ mỉ cũng như công năng lạ thường của đám đồ chơi này Lâm Mặc Ngọc dường như đã có ý định mua, thế nhưng lúc sau nàng liền lúng túng, bởi vì nàng không có tiền tệ lưu hành của phàm nhân. Mà bên cạnh nàng, Tuyết Phong Bạch Liên cũng ngớ người không nói hai lời ném cho nam tử một viên linh thạch rồi nói.

"Nhìn ngươi nhanh nhẹ như vậy, chắc hẳn giao lưu cũng không ít người ta nghĩ một linh thạch cũng đủ để cho ngươi đạt được vinh hoa phú quý. Đương nhiên, nếu như ngươi sợ gặp phải họa sát thân ta cũng có thể kiếm ngân lượng trả cho ngươi."

Tuyết Phong Bạch Liên nhìn về phía nam tử nhẹ nhàng nói.

"Hay thôi đi Tuyết Phong tỷ, ta cảm thấy chúng nó cũng không đẹp, lại chằng có tác dụng cho tu hành mua về không có ý nghĩa."

Vừa nói, ánh mắt của nàng vẫn còn hơi liếc nhìn về phía đồ vật trên kệ.

Khóe miệng nam tử giật giật, hắn vốn muốn nói tặng cho ngươi nhưng lại nuốt vào trong họng, mỉm cười đáp:

"Không có vấn đề!"

Thuận tiện cầm viên linh thạch trên tay của Tuyết Phong Bạch Liên.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Liếc kỹ nam tử một chút sau đó nàng dắt tay Lâm Mặc Ngọc rời khỏi quầy hàng, tiếp tục đi dạo.

Lâm Mặc Ngọc quay đầu vẫy tay với nam tử, đồng thời nói:

"Chúng ta đi!"

Nam tử nhìn hai thân ảnh rời đi, mỉm cười nhàn nhạt rời tiếp tục tiến vào trong tiệm tiếp tục nằm nghỉ ngơi. Bất quá, nghỉ ngơi chưa lâu thì có người hoảng hốt tiến vào bên trong quầy, chạy tới chỗ ghế nằm của nam tử thở hồng hộc nói:

"Nhất lão bản, có việc không hay rồi."

Đây là một đứa nhỏ, nhìn qua cũng phải mười một mười hai tuổi, dáng người cao lớn tựa như từ nhỏ thường xuyên làm việc dẫn đến cả người trưởng thành hơn so với trang lứa.

Mới nằm xuống không lâu liền bị làm phiền đổi lại ai cũng sẽ cảm thấy không vui, bất quá đứa nhỏ này hắn rất quen thuộc, hơn nữa trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi khiến hắn không khỏi tò mò.

"Thế nào, có chuyện gì xảy ra?"

"Chẳng lẽ có giặc cướp tiến vào trong thành?"

Nam hài lắc đầu, thở gấp đáp:

"Lại… lại có người chết."

Nghe thấy lời này, ánh mắt của nam tử chợt híp lại chất vấn nam hài:

"Có liên quan tới những người trước đó sao?"

Nam hài trịnh trọng gật đầu, đồng thời dùng ánh mắt khẩn cần nam tử ra tay bởi vì chỉ có y biết vị nam tử trước mắt này thủ đoạn thông thiên cỡ nào.

Qua vài giây, nam tử phân phó nam hài vài câu rồi rời đi.

Nam hài hướng mắt nhìn theo thân ảnh nam tử rời đi, sau đó đi vào bên trong quầy hàng thay nam tử phụ trách trông coi.



"Các vị xin nhường đường."

Một thân ảnh nam tử nhen nhúc vào trong đám người, mất vài hơi thở mới đi vào được bên trong. Vừa vào, hắn liền phát hiện một cỗ thi thể đang nằm bất động trên sàn nhà, phía trên cao có một sợi dây vải lơ lửng. Nhìn kỹ càng dấu tích ở trên cổ nạn nhân hắn liền rõ ràng, cô bé này là tự sát.

Thế nhưng thực sự là tự sát sao?

"Có quỷ, thực sự có quỷ."

Một âm thanh vang lên lập tức gây chú ý, đám người nhìn qua liền thấy một bà lão tuổi già sức yếu đang chống gậy đi đến, trong ánh mắt lộ ra sắc thái sợ hãi, miệng liên tục lẩm bẩm. Nam tử nhìn thấy vậy hơi nhíu mày, hắn nhớ lại câu chuyện trước khi hắn vào đến đây đã nghe được.

Từ xa xưa trong thành có một đám trẻ ranh tuổi còn nhỏ đã cùng nhau chơi một trò chơi gọi là, "Cầu Cơ".

Cầu Cơ được ví như cánh cổng kết nối với ác quỷ, gọi hồn bọn chúng.

Bàn cầu cơ là một bản gỗ khắc những chữ cái và có hai đáp án, "Có" hoặc "không" cùng với đó là một tấm gỗ hình trái tim nhỏ, gọi là cơ. Trên tấm gỗ cơ có lỗ nhỏ, để người sử dụng đặt ngón tay vào trong đó.

Nghe nói, mảnh gỗ hình trái tim có thể dễ dàng trượt trên tấm bảng cầu cơ khi người chơi đặt tay lên nó. Hắn từng hỏi qua một vài người ở đây, bọn họ đều cho rằng những con ác quỷ được được gọi ra đã điều khiển những mảnh gỗ di chuyển từ những chữ này đến chữ khác, cuối cùng tạo ra một lời nhắn hoặc câu trả lời cho câu hỏi của những người tham gia.

Những đứa nhỏ tham gia chơi trò chơi đó đều đã từng ngày chết đi, không có cái chết tàn khốc chẳng qua chỉ là treo cổ tự tử.

Dần dần bọn họ đã truyền nhau nghe về sự tích huyền bí này, cuối cùng nó lọt vào tai hắn.

Hơi nhíu mày, hắn đang định nhìn xem có đầu mối nào khác không đột nhiên từ đâu có hai thân ảnh phi hành bay đến, kinh sợ đám người phàm nhân. Đám phàm nhân trông thấy có người bay trên đỉnh đầu lập tức quỳ xuống dập đầu hô to mấy câu, đại khái là "tiên nhân", "cầu xin tiên nhân giúp đỡ."

Hai người này không phải ai khác chính là Tuyết Phong Bạch Liên cùng Lâm Mặc Ngọc, không biết vì sao hai người này lại có mặt tại đây nhưng hắn cũng không quá quan tâm. Đám người đều quỳ nhưng duy nhất hắn thì không, hai người các nàng hơi kinh ngạc, cũng không phải bọn họ có sở thích nhìn người ta quỳ chẳng qua bọn họ đã sớm quen thuộc hành động của phàm nhân, có khuyên cũng thế cả.

Tuyết Phong Bạch Liên cười như không cười nhìn nam tử, còn Lâm Mặc Ngọc cũng chỉ hơi bất ngờ nhưng không hề nghĩ nhiều.

"Hai vị, chúng ta lại gặp mặt."

Dù sao cũng coi như có chút quen biết nam tử cũng không thể không lên tiếng chào hỏi, nói gì thì nói họ cũng vừa ủng hộ quầy hàng của hắn.

"Đúng vậy, lão bản."

Lâm Mặc Ngọc đối với nam tử vẫn rất có hảo cảm, nói chuyện với hắn rất nhẹ nhàng.

Nhưng rất nhanh ánh mắt của hai người tranh thủ nhìn về phía thi thể, sau một hồi kiểm tra các nàng liền nhíu mày căn bản không dò xét ra được vấn đề, thế nhưng các nàng hiển nhiên không tin có chuyện Cầu Cơ gì đó. Thấy các nàng trầm tư, nam tử hơi bất ngờ hỏi:

"Hai vị chẳng lẽ là người đến đây diệt trừ yêu ma?"

Bị hắn hỏi như vậy hai người không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ nói các nàng đi xem náo nhiệt tiện thể qua đây nhìn một chút. Không để Tuyết Phong Bạch Liên nghĩ nhiều, Lâm Mặc Ngọc lại hào khí đáp:

"Đúng vậy! ta cùng sư tỷ đến đây hàng yêu trừ ma, bảo vệ mọi người."

"Qúa tốt rồi, mọi người mau mau cảm tạ hai vị tiên tử đi, các nàng chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng."

Nói xong, hắn khẽ mỉm cười với hai nàng.

"Đa tạ, đa tạ hai vị tiên tử."

"Chúng ta đội ơn hai vị."



Tuyết Phong Bạch Liên nhìn nam tử không chớp mắt, nàng thế nào không nhìn ra nam tử này còn có một mặt như vậy, lợi dụng tâm lý nha đầu Lâm Mặc Ngọc. Bất quá nhìn thấy đám phàm nhân quỳ lạy cảm tạ, cộng thêm ánh mắt hào khí của Lâm Mặc Ngọc, nàng cũng không thể nói khác đành mở miệng lên tiếng:

"Không sai!’

Hơn nữa, với cai nhìn của Tuyết Phong Bạch Liên đây chẳng qua là do các thế lực tà ác đã nhúng tay vào mà thôi, căn bản không có như những kẻ phàm nhân này nói ra.

Đối với ánh mắt nhìn chằm chằm của Tuyết Phong Bạch Liên, nam tử lại chẳng mảy may quan tâm ngược lại còn khách sáo cảm tạ hai người. Mặc dù hai người này đều rất bình thường nhưng hắn rất rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là thuật dịch dung mà thôi, còn về phần lợi dụng Lâm Mặc Ngọc để khiến bọn họ rơi vào chuyện này.

Nói thật, hắn cũng là bất đắc dĩ.

Nhìn hai người trầm tư suy nghĩ cách tìm ra sự việc đứng đằng sau huyền cơ này hắn nhẹ nhàng nói chuyện:

"Ta có cách này có thể xác định được đúng sai của chuyện này, các ngươi có muốn lắng nghe hay không?"

……………………………………………………………………………

Cầu tặng hoa tặng gạch nào các đồng chí….