Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 252: Phúc Châu

Chương 252: Phúc Châu



Trên hư không, một phi thuyền tương đối xa hoa đang di chuyển trên địa vực Phúc Châu.

"Tuyết Phong tiên tử, chúng ta đã đến phạm vi địa vực của Xích Dương Tông."

Hạ Điềm Điềm đứng ở mép phi thuyền giơ tay chỉ về phía xa nói với Tuyết Phong Bạch Liên.

Tuyết Phong Bạch Liên vuốt vuốt bé thỏ mập mạp ở trong lòng, đối với nàng gật đầu.

Thời tiết tại Phúc Châu tương đối ẩm ướt, thường xuyên xảy ra mưa rào, phi thuyền di chuyển vào phạm vi Xích Dương Tông liền nhìn thấy một màn mây mù trắng xóa mông lung, tựa như tiên cảnh.

"Một nơi nhỏ yếu như Phúc Châu cũng hiếm bắt gặp được cảnh tượng này, Xích Dương Tông ngược lại lựa chọn một địa điểm lập tông không sai!"

Tuyết Phong Bạch Liên nhìn quang cảnh phía trước không có keo kiệt, mở miệng khen ngợi một câu.

Phúc Châu chẳng qua chỉ là một trong những châu nhỏ tại Bắc Vực, để mà nói thì cũng có thể coi như nhóm đội sổ. Phi thuyền của bọn họ rất thuận lợi phi hành trên không trung, đi thẳng một mạch đến Xích Dương Tông.

Tuyết Phong Bạch Liên chậm rãi đi xuống phi thuyền, hiếu kỳ ngắm nhìn hoàn cảnh Xích Dương Tông. Đám đệ tử của Xích Dương Tông vừa trông thấy dung mạo của nàng lập tức ngơ ngác, biểu lộ cực kỳ khoa trương khiến cho đám người đi đằng sau Tuyết Phong Bạch Liên không khỏi nhíu mày.

Bất quá, bởi vì Tuyết Phong Bạch Liên chưa có lên tiếng bọn họ cũng không có làm ra hành động khác thường.

Không chỉ đệ tử, ngay cả những vị trưởng lão Xích Dương Tông dàn trận nghênh đón cũng tỏ ra biểu lộ hơi thất thần.

Những người này biểu lộ ra cảm xúc gì đều hiện ra trên khuôn mặt, đối với điều này nàng cũng đã sớm quen thuộc.

"Xích Dương Tông chẳng qua chỉ là tiểu tông môn, thực lực căn bản không có gì đáng nhắc tới, đệ tử cũng chẳng có mấy ai nổi bật. Lão tổ của Xích Dương Tông quanh năm bế quan, nghe nói mười năm trước mới đột phá Kim Đan tầng 7…"

Tuyết Phong Bạch Liên trước khi đến đây đều đã tra kỹ tư liệu, nàng hiểu rõ tông môn này còn hơn cả những vị trưởng lão đang đứng ở đây. Lần này đến đây làm chút việc không thể không cẩn thận, bất quá khi nhìn thấy toàn cảnh tông môn trong nội tâm của nàng vẫn có chút xem thường.

Ngưởi mở miệng đầu tiên cũng không phải Tuyết Phong Bạch Liên mà là Hạ Điềm Điềm đi ở đằng sau nàng.

Không phải Hạ Điềm Điềm vô duyên hay có ý gì mà chẳng qua Tuyết Phong Bạch Liên xem thường không muốn mở miệng, cho nên Hạ Điềm Điềm trở thành người phát ngôn giao tiếp với Xích Dương Tông.

Hạ Điềm Điềm cùng trưởng lão Xích Dương Tông hàn huyên một hồi, sau khi giảng giải cũng như thông báo một chút tình hình lần này tới đây. Các trưởng lão sau khi nghe thấy hai chữ năm chữ mà Hạ Điềm Điềm nói, sắc mặt hơi đổi, vội vàng tiếp dẫn bọn họ đi bái kiến tông chủ.

"Tuyết Phong tiểu thư…."

Tông chủ Xích Dương Tông đang xử lý các việc trong tông môn khi nghe thấy có người ở trên đi đến, lập tức vứt bỏ hết sự vụ trong người chạy tới trước mặt Tuyết Phong Bạch Liên. Người đứng đầu một tông môn, cho dù chỉ là một tông môn nhỏ đi chăng nữa khí chất cũng lộ ra vẻ khác biệt.

Nam tử trung niên đứng trước mặt Tuyết Phong Bạch Liên chính là tông chủ Xích Dương Tông, mặc dù tu vi không khác biệt lắm so với Tuyết Phong Bạch Liên nhưng cả người lộ ra khí chất trầm ổn, đáng tin cậy.

Nhìn rõ ràng dung mạo Tuyết Phong Bạch Liên cũng khiến y động dung, chắp tay nói: "Ngưỡng mộ Tuyết Phong tiên tử đã lâu, nay được diện kiến quả thực là vinh hạnh của Diệp mỗ."

"Diệp tông chủ khách khí."

Tuyết Phong Bạch Liên nhàn nhạt đáp lại.

Vị Diệp tông chủ Xích Dương Tông bất quá cũng chỉ là tu vi Kim Đan Kỳ, cùng nàng không sai biệt lắm.

Mặc dù Xích Dương Tông thực lực không phải rất mạnh nhưng cũng là một trợ lực không sai, dù sao tại đây cũng phải có nhân lực phụ trách khai thác khoáng linh thạch. Nghĩ tới mục đích lần này đi đến đây, Tuyết Phong Bạch Liên hơi điều chỉnh tâm tình đối với vị Diệp tông chủ phá lệ khách khí.

Diệp tông chủ phân phó thủ hạ gọi người, chỉ chốc lát sau, một nữ tử thanh tú xinh đẹp xuất hiện trước mặt mấy người.

Nhìn thấy thiếu nữ, đôi mắt của Tuyết Phong Bạch Liên hiện lên một chút kinh ngạc.

Cốt linh hơn hai mươi, tu vi Kim Đan?

Khí tức mặc dù chỉ là đột phá không lâu nhưng đã đủ khiến nàng kinh ngạc.

Thiếu nữ này nắm giữ thiên tư thật không tồi, ngay cả bản thân Tuyết Phong Bạch Liên cũng cảm thấy ngạc nhiên, dường như chính nàng cũng không nghĩ tới một tông môn bất nhập lưu như Xích Dường Tông có thể dạy bảo ra một thiên tài. Càng nhìn thiếu nữ, Tuyết Phong Bạch Liên càng cảm thấy thuận mắt, trong lòng hơi động, có lẽ lần này ngoại trừ giải quyết việc kia cũng không hẳn không có thu hoạch khác.

Người này, nếu như có thể gia nhập Bách Thảo Cung chắc chắn có thể phát huy tốt hơn, tại một vùng Phúc Châu hẻo lánh như này quả thực quá lãng phí.

"Tông chủ!"

Thiếu nữ đi đến trước mặt Diệp tông chủ hành lễ, sau đó mới quay qua đám người Tuyết Phong Bạch Liên chào hỏi.

"Ngươi thân là đệ tử xuất sắc nhất tông môn, lần này Tuyết Phong tiểu thư đến đây ngươi hảo hảo phụ trách sinh hoạt của nàng."

Diệp tông chủ nhìn thiếu nữ nói.

"Vâng, thưa tông chủ."

Hạ Điềm Điềm cùng Diệp tông chủ đi vào trong đại điện bàn chính sự, về phần Tuyết Phong Bạch Liên thì được thiếu nữ dẫn đi quan sát Xích Dương Tông.



"Lâm muội, ta gọi như vậy không quá đáng chứ?"

Tuyết Phong Bạch Liên quay qua thiếu nữ cười, hỏi một câu.

Thiếu nữ hơi ngẩn người, chậm rãi gật đầu.

Tuyết Phong Bạch Liên nói chuyện một hồi cũng hiểu đại khái thiếu nữ, nàng gọi là Lâm Mặc Ngọc. Mười hai tuổi gia nhập Xích Dương Tông, hiện tại hai mươi ba- Kim Đan tầng 1, tính tình tương đối ngốc, cũng không phải ngu ngốc chẳng qua cái nhìn đối với thế giới tu hành vẫn chỉ dừng taị mức nguy hiểm.

Nàng chưa từng ra ngoài trải nghiệm nhân sinh, tựa như một đóa hoa được bao bọc trong lồng kính, chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng chưa hề chân chính cảm nhận qua. Tuyết Phong Bạch Liên sống trong thế lực lớn, loại người gì mà chưa từng gặp bởi vậy khi gặp được Lâm Mặc Ngọc, như phát hiện một thế giới mới.

Tuyết Phong Bạch Liên đối với Lâm Mặc Ngọc càng lúc càng hứng thú, hai người nói chuyện mỗi lúc thân thuộc hơn, tựa như hai tỷ muội tốt.

Đám đệ tử Xích Dương Tông trông thấy hai người bọn họ đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt, biểu hiện sự ái mộ không hề che giấu. Lâm Mặc Ngọc trong tông môn nổi danh cực kỳ, mặc dù rất ít giao lưu với mọi người nhưng mỗi khi gặp được nàng, bất kể là ai cũng không thể dễ dàng rời mắt. Bất quá, Lâm Mặc Ngọc tu vi vừa mạnh lại có lão tổ bảo vệ chẳng ai dám có tư tâm khác, ngay cả tông chủ cũng không dám.

Tuyết Phong Bạch Liên nhìn biểu lộ đám người hơi khinh thường, nhẹ giọng nói với Lâm Mặc Ngọc:

"Lâm muội, đám người này trước giờ có hay không làm phiền ngươi, có chuyện gì uẩn khuất nhất định phải nói với tỷ."

"Tuyết Phong tỷ, ta sống trong Xích Dương Tông rất tốt không bị ai khi dễ cả, sư tôn cũng rất yêu thương ta. Cũng may có người mang muội từ rời khỏi cuộc sống địa ngực trước đó, nếu không chỉ sợ …"

Nghe được lời này của Lâm Mặc Ngọc hai hàng lông mày của Tuyết Phong Bạch Liên hơi nhíu lại, tựa như phát hiện ra một chuyện tương đối ghê gớm. Có thể, đây chính là điểm mấu chốt có thể giúp nàng thuyết phục Lâm muội đi cùng nàng gia nhập Bách Thảo Cung.

Bỗng Tuyết Phong Bạch Liên nghĩ tới điều gì ghé vào tai Lâm Mặc Ngọc, thấp giọng nói mấy câu, chỉ thấy vẻ mặt Lâm Mặc Ngọc lộ ra vẻ kinh ngạc, đôi mắt toả sáng.



Bên trong thành thị phồn hoa, dòng người tấp lập qua lại, có hai thiếu nữ đang nắm tay tung tăng thưởng thức đồ vật trang sức trên các quầy hàng.

"Tuyết Phong tỷ, chúng ta đi ra ngoài thế này liệu có tốt không? Ta… ta sợ tông chủ sẽ tức giận."

Lâm Mặc Ngọc hơi lo lắng nói.

"Có ta ở đây, hắn dám!"

Tuyết Phong Bạch Liên vỗ ngực hào khí nói, trong lòng càng vui vẻ. Qua một thời gian tiếp xúc, nàng rốt cuộc càng thêm chắc chắn việc lôi kéo Lâm Mặc Ngọc gia nhập Bách Thảo Cung. Bình thường nhìn qua còn cảm thấy Lâm muội cao lạnh, hoàn toàn xứng chức băng tiên tử.

Nhưng càng tiếp xúc nhiều, nàng càng khẳng định tiểu nha đầu này ngây thơ, một ngày còn ở lại Xích Dương Tông sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Xích Dương Tông chỉ là một tiểu tông môn, dù không muốn kiếm chuyện cũng sẽ có thế lực khác tự tìm tới.

Mà Lâm Mặc Ngọc hội tụ đầy đủ khí chất, thiên phú trở thành thiên kiêu sớm muộn cũng bị những kẻ không thiện nhắm vào. Dù nói Xích Dương Tông là thế lực phụ thuộc Tuyết Phong thế gia, bất quá cũng rất khó ủng hộ toàn lực, nàng dù sao cũng chỉ là đại tiểu thư mà thôi, muốn giúp cũng có hạn lượng.

"Đi! Chúng ta qua bên kia."

Tuyết Phong Bạch Liên nắm tay Lâm Mặc Ngọc cười vui vẻ, chỉ một phương hướng nói.

Đối với vị tỷ tỷ mới gặp mà ngỡ đã quen lâu Lâm Mặc Ngọc không hề có ý kiến gì, ngược lại càng thêm vui vẻ.

Hai người đi được một đoạn, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn bởi một quầy hàng. Quầy hàng này cũng không phải loại hình thường thấy, trên các kệ hàng cũng không trưng bày những đồ vật phụ trợ tu hành.

"Tuyết Phong tỷ, những đồ vật này là gì?"

Lâm Mặc Ngọc nhìn thấy những đồ vật lạ thường trưng bày ở trên kệ hai mắt toả sáng, hiếu kỳ quay sang Tuyết Phong Bạch Liên hỏi. Đối với sự ỷ lại của Lâm Mặc Ngọc, nàng tương đối hài lòng, nửa ngày trời bồi đối phương đi dạo rốt cuộc cũng khiến cho hình tượng của bản thân trong mắt Lâm Mặc Ngọc trở nên cao lớn.

Bất quá, sau khi quan sát kỹ càng mấy thứ đồ vật trong quầy hàng, trên mặt của nàng cũng không khỏi lộ ra vẻ sửng sốt. Ngay khi Tuyết Phong Bạch Liên đang lúng túng không biết phải đáp lại Lâm Mặc Ngọc thế nào, một âm thanh từ bên trong quầy hàng truyền ra:

"Hai vị đã lựa được đồ vật mình thích chưa?".................................................................................................................................................

Đa tạ "Lạc Tiên Sinh", "Quyền Bá Thiên", "Bạch Đại Thần" đã tặng quà.