Chương 31: Án tử cho Trình Viễn

Attack On Tutien

Chương 31: Án tử cho Trình Viễn

Vờn giỡn đối thủ một hồi, Tú cuối cùng cũng tung đòn kết liễu. Hắn thậm chí đã nhờ hệ thống khoá lại toàn bộ kỹ năng của mình để tránh mấy nội tại bẩm sinh kích phát ra trong suốt trận đánh. Một trận đấu tay bo thuần tuý không có dấu hiệu nào cho thấy linh khí được vận hành cả. Nếu so linh khí, Lam Cảnh so được với Lục Cảnh sao?

Tên Trường từ đầu chí cuối bị dồn ép cũng chỉ vì thói sĩ diện hão. Thấy Tú không dùng linh khí, hắn cũng không dùng tới công pháp để gỡ gạc tình thế. Một thằng ngu chính hiệu. Tú đánh cho hắn tơi bời, linh khí trong cơ thể hắn triệt để tiêu thụ cho quá trình hồi phục thương thế và khí lực rồi. Tú vừa chẳng tiêu hao mấy sức, linh khí lại dồi dào.

Từ hệ thống, hắn có đủ thông tin về tình trạng cơ thể đối thủ, nắm chắc thời điểm sức lực, linh khí lẫn khí lực cùng lý trí của tên Trường tiệm cận con số không, hắn lập tức phát động tấn công tổng lực.

Một cú đá phang ống bẻ gãy ba cái xương sườn. Một cú đấm sưng vù mắt. Một đòn gối bay làm văng một đống răng cùng máu phun ra khỏi mồm. Một cú đạp làm gập ngược đầu gối từ trước ra sau, vỡ xương bánh chè, đứt lìa gân khoeo. Tên Phạm Văn Trường thậm chí chẳng còn hơi thở để gào lên vì đau nữa. Kết thúc, Tú nhảy lên, xoay mình như lốc xoáy trên không trung, hết hai vòng liền tung chân ra một cú đá vòng cầu chuẩn xác nện vào mặt con mồi tội nghiệp. Lần này thì trong mồm còn bao nhiêu răng cũng bay sạch ra ngoài. Tên Trường bị hất văng khỏi võ đài, ngất lịm vì bị sốc bởi hàng đống thương tích.

Khán giả nhìn bộ dạng tơi tả như xác chết của hắn mà rùng mình. Trọng tài tuyên bố phần thắng thuộc về Tú, mà khán giả thì đang trong cơn hoảng hồn nên quên cả việc hò reo. Ban tổ chức có đội ngũ phụ trách hậu cần, rất mau tới kiểm tra sơ qua, xác nhận tên Trường còn sống rồi khiêng về phòng chữa trị. Quy định của đại hội không cho phép hành vi cố ý giết người. Ở đây, người tuy chưa chết nhưng sao ai cũng cảm thấy Tú như một hung thần có thể giết người bất cứ lúc nào?

Tú vẫn đứng trên võ đài, chưa có ý định nghỉ ngơi dù sau một trận đấu "quyết liệt" như thế. Khối kẻ nhìn thấy Tú đang hít thở nặng nề liền tưởng hắn đang mệt, liền cho rằng đây là cơ hội lấy điểm. Cùng lúc, có ba thanh niên nhảy lên võ đài khiêu chiến Tú. Trọng tài đang yêu cầu chúng rút thăm ra một người thì Tú liền nói:

"Trọng tài, ta đọc kỹ nội dung thể lệ rồi. Không có quy định nào là chỉ lấy một người đấu một người cả. Vậy nên nếu ba người này muốn đánh hội đồng ta cũng không có phạm quy đúng không?"

"Cái gì? Có chuyện này thật sao?"

Khán giả ồ lên kinh ngạc rồi xôn xao bàn tán. Trọng tài bối rối vì chưa gặp phải tình huống này bao giờ, định tạm hoãn để đi hỏi ý kiến của ban tổ chức, thì Tú lại nói:

"Cứ quyết vậy đi, ba người đó xông lên cùng lúc cũng được. Ta thích một chút thử thách. Hô vang khẩu hiệu người Lạc Việt, có chết cũng phải làm dân chơi."

Khán giả hò reo kịch liệt, mặc dù cũng có người cho rằng Tú là thằng nhóc thích thể hiện và chơi ngông. Tú dĩ nhiên có dự tính cả rồi. Hắn yêu cầu hệ thống mở khoá kỹ năng, quân Vua chính thức lên võ đài. Trong ba thanh niên trước mặt có một tên là Trình Viễn nằm trong danh sách tử hình với rất nhiều tội danh. Tên này thuộc một chi tộc lớn của Trình gia, một trong tứ đại gia tộc thống trị Trâu thành.

Ba thanh niên kia cũng học võ đạo, coi chuyện nhiều người đánh một là hèn hạ nên tính sẽ lần lượt xông lên giao thủ với Tú. Trừ Trình Viễn ra, hai thanh niên còn lại không nằm trong diện bị tuyên án tử, nhìn qua cũng có vẻ thiện lương cương trực. Có vẻ Trình Viễn định xông lên trước. Hai thanh niên kia cũng biết ý tự giác lùi lại, tự nhận thức được xuất thân gia thế thấp kém hơn Trình gia.

Tú lại muốn để dành tên này về cuối tiết mục hơn. Lục Cảnh sơ kỳ, mười chín tuổi, không tệ. Có điều Tú cũng là tu tiên giả Lục Cảnh, cũng đã mở phong ấn bộ kỹ năng từ quân cờ Vua rồi, mỗi đòn tấn công tung ra sẽ đem theo hiệu ứng bổ trợ sức sát thương và khống chế kẻ địch, Trình Viễn đấu tay bo hoàn toàn không có cửa. Tên này tuổi trẻ nhưng để ria mép ra vẻ phong trần. Hắn bước lên đứng thủ thế, chỉ tay về phía Tú rồi nói:

"Mời!"

Tú lặng lẽ tiến lên. Mục đích được xác định là phải xử tử Trình Viễn công khai bằng [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)]. Mà để biến màn tỉ thí thành cuộc hành quyết, bắt buộc phải kết tội và buộc đối phương phải nhận tội đã. Nhờ có hệ thống hiển thị bản cáo trạng liệt kê toàn bộ tội danh mà Triệu Vĩnh đã nêu ra trong hồ sơ của Trình Viễn, Tú có thể tiến hành ngay tại đây mà không cần phải mất thời gian điều tra, hắn lên tiếng dõng dạc trước toàn thể:

"Trình Viễn! Ngươi đã biết tội của mình chưa?"

Trình Viễn nheo mắt khó hiểu, trong lòng thoáng chột dạ, đúng như biểu hiện của kẻ từng làm chuyện tai ác. Ánh mắt này cho Tú biết rằng, Trình Viễn đang thắc mắc không biết Tú đang muốn hỏi hắn về tội gì (trong số tất cả những tội hắn gây ra). Hắn nhếch miệng cười khẩy rồi đáp:

"Ta quả thực không biết mình có tội gì."

"Tội thứ nhất, ngươi bóc lột dân lành dưới chiêu trò thu phí bảo kê với giá cắt cổ, đẩy nhiều hộ dân tới cảnh điêu đứng. Chưa hết, khi người dân không có đủ khả năng đóng phí, nợ nần chồng chất, ngươi liền cho bắt bớ người vô tội, trai trẻ ngươi thu về làm tay sai tiếp tay cho hành động phi nghĩa của ngươi, con gái thì bị ngươi cưỡng dâm rồi đem bỏ vào tửu lâu. Tội thứ ba, ngươi lạm sát người vô tội, thẳng tay giết hại những ai chống đối ngươi. Với chừng đó tội trạng, quả nhân tuyên ngươi án tử!"

"Ngông cuồng!" Trình Viễn chỉ thẳng tay vào mặt Tú và quát lên "Ngươi có biết ta là ai không?"

Tú xông lên ngay khi tên này còn chưa kịp nói dứt câu, đồng thời tay phải vung lên một quyền. Trình Viễn nhìn quyền này của Tú xuất ra nhẹ hều, lại chẳng có cảm ứng được linh khí nên tỏ ý xem thường, dùng thân hiên ngang đỡ quyền. Nhưng hắn ngay lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Khán giả phía dưới đột nhiên im bặt. Trình Viễn định mở mồm, nhưng thứ bật ra khỏi cuống họng không còn thành tiếng nói nữa mà là một ngụm máu chảy ra ồng ộc. Hắn cảm thấy có thứ gì đó tựa như khúc cây đâm xuyên qua lồng ngực, đau đớn tột độ, không chịu nổi bao lâu liền tắt thở.

Tú rút cánh tay ra khỏi thi thể Trình Viễn, cái xác đổ gục ra võ đài, máu chảy lênh láng. Trọng tài tái mặt. Hai thanh niên có ý định khiêu chiến Tú cũng mặt cắt không còn hột máu. Ai cũng không hiểu làm sao một quyền xuất ra hết sức bình thường tưởng chừng vô hại lại dễ dàng đâm xuyên thân thể một cường giả Lục Cảnh như vậy. Thực ra trình độ của trọng tài hay hai thanh niên kia đều chưa đủ để nhìn ra thủ đoạn của Tú.

Đúng là ban đầu cú đấm Tú tung ra thực sự không có sức đe dọa. Chỉ đến khi nắm đấm chỉ còn cách thân thể Trình Viễn một ly, Tú lập tức niệm [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)], đem theo sức mạnh của hơn sáu nghìn điểm cộng dồn công phá vào một tu tiên giả đang không có ý định phòng ngự. Kết quả, lồng ngực thủng toang, trái tim bị đấm nát, dù có vận linh khí cỡ nào cũng không thể kịp thời khôi phục mà tránh nổi cái chết. Đây là thủ đoạn rất đỗi đơn giản mà hắn học được khi nhập môn với karate. Mấu chốt của cú đấm nằm ở thời điểm gần tiếp cận mục tiêu, tránh lãng phí sức lực do dồn lực ngay từ khi động thủ bằng cách chỉ vận sức vào khoảnh khắc cuối cùng.

"Không ngờ thằng này lại hợp tác hết mình đến thế." Tú mỉm cười thầm nghĩ.

Nếu Trình Viễn có ý chống cự thì hắn khó mà đắc thủ ngay từ pha tấn công đầu tiên như vừa rồi. Hắn liền quay sang hỏi trọng tài:

"Ban nãy ta mới chỉ đánh thăm dò, nhưng không ngờ Trình Viễn lại đem thân ra trực tiếp đỡ quyền, ta không bị tính là cố ý giết người chứ?"

Trọng tài bối rối, vì chẳng hiểu sao Tú một mạch tuyên bố cáo trạng và án tử dành cho Trình Viễn, xong lại khẳng định mình không hề cố ý giết hắn, quá ư là mâu thuẫn. Nhưng dù là ai đi chăng nữa, nhìn tình huống vừa rồi cũng đều phải đặt ra nghi vấn, chẳng lẽ Trình Viễn thực sự cam chịu đền tội. Tên này chỉ là con thứ trong Trình gia, nhưng cũng được xem trọng vì có thực lực, thành ra hành sự ác bá không sợ bị ai trách phạt vì có đại gia tộc chống lưng. Nhưng dù thế nào thì trọng tài cũng là người của Triệu gia, giờ người của Trình gia có chết thì cũng tìm cách đổ tội lên đầu kẻ khác, ngư ông đắc lợi là thế. Trọng tài lấy lại vẻ nghiêm nghị, thẳng thừng tuyên bố:

"Trình Viễn cố ý dùng thân đỡ quyền của Phạm Anh Tú, vô tình bị giết chết. Phạm Anh Tú thi đấu hợp lệ, trận đấu này Phạm Anh Tú thắng lợi!"

Khán giả phía dưới đồng thanh reo hò. Phải hiểu rằng trong đám đông cũng có người sinh sống tại địa bàn của Trình gia, cũng chứng kiến cảnh tượng người vô tội bị Trình Viễn áp bức ra sao. Nay có người đứng ra công khai trị tội hắn, làm sao không vui cho được. Đáng đời quân gian ác. Tên của Tú được xướng lên đồng thanh, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt vây quanh hắn.

Lại nhắc đến hai thanh niên còn lại trên võ đài, lúc này đã có vẻ kinh sợ trước thực lực bí hiểm của Tú, đã có ý định thoái lui. Tú tranh thủ tra cứu hồ sơ về hai thanh niên này, một người chỉ xuất thân từ gia tộc nhỏ làm ăn lương thiện, dù thời thế có đến cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới Tú. Chỉ có người còn lại là Tú dành sự chú ý, hắn liền gọi:

"Trương Đản phải không nhỉ? Quả nhân có chút chuyện cần hỏi ngươi được không?"

Trương Đản thoáng chột dạ, vội vã chắp tay hành lễ hỏi:

"Đại ca… đại ca có điều gì cần chỉ giáo tiểu đệ?"

Tú quay về phía thanh niên còn lại, phất tay ý bảo hắn lui được rồi, hắn lập tức chắp tay hành lễ rồi rút khỏi võ đài. Trương Đản chưa hiểu chuyện gì thì Tú đã tiến lại gần, mỉm cười thân thiện nói:

"Quả nhân nghe nói họ Trương có truyền thống hành nghề thuần phục yêu thú."

"Vâng, đúng là vậy." Trương Đản lễ phép đáp.

Tú vừa định nói thêm gì đó thì chợt có một giọng nói oang oang vang vọng khắp quảng trường:

"Kẻ nào to gan dám giết hại con trai của ta?"