Chương 39: Đối phó với Trình Phụng

Attack On Tutien

Chương 39: Đối phó với Trình Phụng

Tú đến hội ngộ với đám môn đệ của Triệu Cấm với tâm trạng không thoải mái lắm. Từ khi tái sinh ở thế giới này, hắn dường như lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần giết hoặc bị giết. Đám tội nhân đáng chết đã đành, còn những người khác bị hắn giết cũng vì miễn cưỡng phải làm. Mà những người này, ngoài làm tốt phận sự của mình ra thì chỉ chỉ biết chấp nhận số phận nếu thất bại thôi. Mỗi người đó, có thể cũng có gia đình, người thân đang mong chờ ở nhà, vì bất đắc dĩ muốn vượt qua cuộc sống khốn khó nên sa vào con đường hoạn nạn mà thôi. Tú nhất định sẽ thiết lập luật pháp nghiêm minh trên những vùng lãnh thổ mình cai trị, để dân chúng tránh khỏi cảnh ngộ này.

"Đại vương? Người sao vậy?" Ngạo Kiều lo lắng hỏi khi thấy Tú nhăn mày suy tư nãy giờ.

"Không có gì? Đang nghĩ xem làm sao để tên Trình Phụng thò mặt ra luôn, đỡ mất công phải giết thêm người ngoài cuộc."

"Tông chủ của Trình gia ư? Hôm qua đại vương đã đụng độ y rồi… bỏ chạy mà." Giọng điệu của Ngạo Kiều có xen chút chế nhạo.

Tú liền thở dài cười khổ:

"Đúng là xấu mặt thật, xưng vương xưng bá để rồi lâm trận bỏ chạy. Vừa mới gáy được một phen đã bị trùm cuối đuổi giết rồi. Lần này quả nhân phải tìm cách gỡ gạc vậy."

"Đại vương định đối đầu với Trình Phụng thật sao?" Đám môn đệ của Triệu Cấm lại xúm tới dò hỏi.

"Trình gia cũng là thế lực lớn, lại làm ăn có nguyên tắc, bản thân Trình Phụng không có gì đáng chê trách, chỉ trách ông ta chiều chuộng con mình thái quá, Trình Viễn càng được thể làm càn, tội trạng đầy rẫy, tuyên án tử còn nhẹ. Mà vì công khai xử tội Trình Viễn nên ta cũng thành tử thù của Trình gia rồi. Ta không muốn phải xuống tay với cả Trình gia."

Đám trẻ liền hiểu ra, cũng đồng dạng tỏ vẻ không đành lòng mà than:

"Đúng thật mà. Trình Phụng đại nhân vốn là người cương trực thẳng thắn, chỉ tại tên Trình Viễn kia không biết sống tốt. Đại vương, hay là người nhờ sư tôn tới gặp Trình tông chủ nói đôi lời giảng hòa? Cả hai đều là tu tiên giả Hoàng Cảnh mà, hơn nữa, Triệu gia liền lúc xuất hiện hai vị tu tiên giả Hoàng Cảnh, phía Trình gia không lẽ lại muốn truy cứu chuyện của đại vương sao?"

Tú so cằm suy tư, đây cũng không hẳn là ý tồi. Để một cao thủ ra mặt dễ trò chuyện hơn còn gì. Hoặc là hắn tự mình trở thành một cao thủ Hoàng Cảnh đi, đỡ phiền tới Triệu Cấm.

"Ừ nhỉ mình lại quên mất một lựa chọn đơn giản nhất là tự mình đột phá Hoàng Cảnh!" Tú nói thầm với chính mình.

Nhưng hệ thống dĩ nhiên vẫn nghe được, Minh Nguyệt liền lên tiếng:

"Anh vẫn còn thiếu sự giác ngộ để có thể đột phá được Hoàng Cảnh."

"Ra vậy. Đơn giản nhưng không dễ dàng." Tú gật gù suy nghĩ tiếp, quyết tìm ra giải pháp.

Giác ngộ như một cánh cửa vậy, như sự tích về loài cá chép vượt vũ môn để hóa rồng. Bơi ngược dòng thác chảy xiết, càng bơi được lên cao càng không được từ bỏ, một khi từ bỏ, sẽ bị dòng nước hung dữ quật xuống, thương vong là tất yếu. Nhưng cho dù có quyết tâm đến mấy, sức lực yếu đuối không đủ chống chọi với dòng thác, thì nỗ lực lại biến thành ngu xuẩn. Có người mất cả đời vẫn không sao xô được cánh cửa này, có người thì lại dễ dàng đạt được giác ngộ như hái hoa giữa đường.

Nhưng có một điều chắc chắn rằng, giác ngộ là sự kiểm chứng của vũ trụ đối với cá nhân, không phải là việc mà có thể nhờ vả người khác làm hộ mình được. Hắn đã có thể dễ dàng từ một phàm nhân vươn lên thành tu tiên giả Lục Cảnh, thử thách này là điều cần thiết để hắn không bị đắm chìm vào ánh hào quang hư ảo được người khác ban phát. Nói cách khác, hắn như một vị vua sống trong nhung lụa của tòa thành trì mang tên "hệ thống", hắn phải tỉnh táo mà ghi nhớ lời dạy của cổ nhân, rằng "Phàm những thứ từ trên trời rơi xuống, không phải nước mưa, thì thường là phân chim.".

"Đại vương?" Ngạo Kiều nhìn vẻ mặt của Tú mà lo lắng hỏi "Người thấy như vậy được không? Sư tôn nhất định sẽ…"

"Không cần." Tú ngắt lời "Quả nhân sẽ tự tìm cách. Quả nhân có chí giành thiên hạ, sao có thể chậm chân ở Trâu thành này được? Ý tốt của các ngươi, quả nhân ghi nhận, nhưng nếu bản thân quả nhân không có thực lực cường đại, làm sao thu thập được lòng dân thiên hạ?"

Tú đứng hiên ngang phát biểu trước đám môn đệ của Triệu Cấm với khí thế hừng hực. Hắn nhớ lại bài học lịch sử Trung Hoa cổ đại, rằng Tần Thủy Hoàng có thể chinh phạt lục quốc Triệu, Ngụy, Hàn, Sở, Yên, Tề, chấm dứt cả hàng trăm năm binh đao máu lửa, đưa giang sơn về một mối. Tất cả đều phải bắt đầu bằng một sức mạnh vũ lực khủng khiếp. Mà để huy động được ngần ấy sức mạnh, bản thân Tần vương Doanh Chính cũng phải biết trọng dụng người tài, xây dựng nền tảng pháp luật khắt khe trên toàn dân chúng, bất kể là dân thường hay quý tộc đều phải tuân thủ chặt chẽ. Từ đó tạo nên quần chúng mạnh mẽ say mê cống hiến cho đất nước.

Nhưng bài học lịch sử đó chỉ áp dụng trên quy mô lãnh thổ Trung Hoa ở một thế giới không có pháp thuật và linh khí. Tần Thủy Hoàng vừa qua đời, nước Tần liền sụp đổ. Con người sợ hãi trước vũ lực chính là vì sâu thẳm trong nội tâm mỗi người đều sợ hãi cái chết. Còn Tú, ngay từ đầu đã dựng nên một nền tảng vô cùng vững chắc bảo vệ hắn khỏi cái chết: Bệ Đá Cổ. Hắn không còn sợ chết, vậy còn phải sợ một kẻ muốn giết hắn sao?

Nghĩ thông suốt, hắn hùng dũng tiến lên võ đài. Vừa lúc võ đài này kết cục đã ngã ngũ, thí sinh thắng cuộc chưa kịp vui mừng đã tái mặt vì nhìn thấy Tú. Tên này không phải mục tiêu Tú cần diệt, hắn liền chỉ tay xuống sàn và hỏi thanh niên:

"Ngươi muốn đấu một trận với ta không?"

Nhìn vẻ mặt Tú nghiêm túc, thanh niên này lại càng thêm sợ hãi vì lần trước "cú đấm nghiêm túc" của Tú đã giết chết một tu tiên giả Lam Cảnh đỉnh phong Trình Viễn, còn gã mới chỉ là Lam Cảnh sơ kỳ. Gã vội cúi đầu hành lễ với Tú rồi xin rút lui khỏi võ đài. Tú quay sang nhìn trọng tài, người đàn ông này lập tức làm ra biểu hiện lo lắng, xem ra là sợ liên lụy. Hắn liền xua tay:

"Ngươi xuống đi, bao giờ có thí sinh dám thượng đài với quả nhân thì ngươi mới cần phải lên đây."

Được mở lối thoát, trọng tài cũng cong đuôi bỏ chạy liền. Trên võ đài lúc này chỉ có một mình Tú. Mà trên khán đài, khán giả đã phát hiện ra hắn đang hò reo cuồng nhiệt. Hắn cũng vẫy tay đáp lại sự ủng hộ của khán giả, rồi vận linh khí khuếch trương thanh âm, hô lớn:

"Quả nhân lại tới hỏi tội các ngươi tiếp đây! Lũ rùa rụt cổ hôm nay không dám thò mặt ra nữa à? Thường ngày các ngươi hống hách, hà hiếp kẻ yếu, làm trò tai ác, tội đáng phải chết. Mau ra đây! Ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết vinh dự để chuộc tội với dân chúng Triệu thành. Nếu cố tình trốn tránh, ta sẽ khiến các ngươi phải chết một cách nhục nhã!"

Đám đông trên khán đài liền hò reo kịch liệt hơn nữa. Trong mắt bọn họ, Tú đã trở thành một đấng anh hùng khi đã xuống tay trị tội Trình Viễn, lại còn muốn tìm thêm một đám hủ bại nữa để công khai trừng phạt trước dân chúng, khí chất ngời ngời cao. Trái với phong thái tự tin của mình, Tú đang khá hồi hộp. Hắn biết, giờ mình đang thu hút sự chú ý tới Trình Phụng. Trình Phụng nhất định sẽ đến. Và Trình Phụng không hề chậm trễ chút nào.

Hệ thống chợt vang lên những tiếng chuông cảnh báo, tự động mở [Bản Đồ] lên và hiển thị vị trí của mối đe dọa đang nhắm tới Tú. Chấm đỏ nhấp nháy liên tục di chuyển với tốc độ "bàn thờ" đang lao về phía Tú từ đằng sau. Khoảng cách còn dài đến mấy dãy phố, nhưng với tốc độ này, chỉ một giây nữa thôi là… Tú lập tức phản ứng, niệm [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)], xoay lưng tung một cú đấm vào không trung.

Tú bật dậy thảng thốt. Trước mặt hắn là màn hình hệ thống xám xịt hiển thị đồng hồ số đếm ngược hơn năm phút. Tạm gạt màn hình sang một bên, hắn lúc này mới để ý nơi mình đang hiện diện chính là hồ nước trên đỉnh núi của Thủy Ngư Long.

"Ngươi đây rồi." Giọng nói của Thủy Ngư Long cất lên.

Hắn thấy nàng đang chậm rãi tiến lại phía hắn, vẫn là bộ váy trắng thanh khiết ôm lấy tấm thân mỏng manh như liễu.

"Lại là ngươi à?" Tú đáp lại không được mấy thiện cảm.

"Ta làm ngươi giận sao?" Nàng ôn nhu hỏi lại.

"Ngươi đã định tấn công ta, giờ còn muốn ta không giận?"

"Vậy à? Ta xin lỗi…" Thiếu nữ tỏ vẻ ngại ngùng nói.

Trông điệu bộ này, Tú lắc đầu tự nhủ mình đừng để bị mắc lừa nữa. Nàng liền nói tiếp:

"Vậy nên ta mới khẩn cầu ngươi hãy giết ta ngay khi trông thấy ta mà."

Tú lục lại trí nhớ, quả thực nàng đã dặn hắn lời này trước khi hắn tỉnh giấc sáng nay. Hẳn là có ẩn tình. Hắn liền hỏi:

"Có chuyện gì xảy ra với ngươi sao? Nếu ngươi không nói rõ ràng thì sẽ không ai hiểu được ngươi đâu."

Thiếu nữ nhẹ nhàng ngồi xuống gần hắn, rồi thủ thỉ tâm sự:

"Thân thể ta nhiều lần bị nhân loại hủy hoại nên đã có hận ý sâu đậm với nhân loại. Mỗi lần thức tỉnh ta đều không giữ được lý trí, liền điên cuồng tấn công nhân loại. Ta cũng vì thế mà giết hại không ít người từng nhận lời cầu cứu của ta. Là ta không tốt…"

Tiểu Ngư Long không nói gì nữa, ôm lấy đầu gối mà sụt sùi. Nhìn bóng dáng nhỏ bé tội nghiệp này của nàng, Tú dù đa nghi cũng phải tin tâm sự của nàng thôi. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu nàng, khẽ thở dài và nói:

"Không buồn nữa, cũng chỉ một tháng rưỡi nữa thôi là ta xong việc với ngươi rồi. Lúc đó ngươi định làm gì?"

"Ta cũng không biết nữa." Thủy Ngư Long ngẩng mặt lên, nhìn hồ nước phía trước đang phản chiếu ánh trăng lung linh có chút hoài niệm "Ta đã ở đây quá lâu rồi. Bao lâu nay ta chỉ muốn được thoát khỏi đây, ta không còn nhớ nổi thế giới bên ngoài như thế nào nữa."

"Thế giới rồi sẽ trở thành của ta." Tú bình thản nói.

Thủy Ngư Long quay sang, giương đôi mắt long lanh ngây thơ nhìn hắn, tỏ vẻ khó hiểu. Tú liền nói tiếp:

"Ta đang nuôi mộng chinh phục toàn thế giới này."

"Vậy khi đã thành công, ngươi sẽ làm gì?"

"Ta muốn biến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, nơi có thể đưa nền văn minh phát triển vượt xa những hiểu biết của ta. Chứ không phải một thế giới đầy rẫy con người ích kỷ sẵn sàng chà đạp lên đồng loại và các sinh loài khác."

"Nếu ngươi thực sự có lý tưởng đó, vậy ta có thể đi cùng ngươi được không?"

Tú rời mắt khỏi mặt hồ nước thơ mộng rồi nhìn thẳng vào mắt nàng, dễ dàng đọc được tâm ý của nàng. Nàng thực sự cần hắn, một nơi nương tựa tốt nhất khi rời khỏi ngọn núi này. Đáp lại nàng, Tú nhẹ nhàng gật đầu. Nàng vui mừng không thốt lên lời. Trước khi đồng hồ trên màn hình xám gần đến con số không, nàng chỉ kịp kêu một câu:

"Nếu ngươi không chê, ta có thể gả cho ngươi được đó."