Chương 44: Chiến dịch hoàn tất

Attack On Tutien

Chương 44: Chiến dịch hoàn tất

Trình Phụng đồng ý liên minh Triệu Hạo có thể xem như đã thành công bước đầu. Dù Tú đã lên kế hoạch tác chiến với mục đích bảo vệ Trình gia khỏi đại họa song Trình Phụng vẫn chưa nguôi giận. Điều này thì hắn thông cảm được. Con trai do mình rứt ruột đẻ ra lại chết trong tay người khác, làm sao bậc làm cha lại dễ dàng tha thứ cho thủ phạm được, dẫu cho động cơ của Tú là chính đáng. Trình Phụng là một kẻ nuông chiều con cái dẫn tới hư hỏng, kết cục của Trình Viễn đã được mường tượng từ trước, chỉ tiếc là vừa đúng lúc Trình Viễn tỉnh ngộ và nói với cha rằng muốn hoàn lương làm lại cuộc đời thì bị giết chết. Trình Phụng dĩ nhiên đã rất sốc khi biết tin.

Tú vẫn chưa vội đến gặp Trình Phụng, hắn còn phải đến phối hợp cùng cánh quân của Triệu Cấm xử lý dứt điểm Tiêu gia. Đầu tiên hắn lệnh cho Triệu Cấm ra mặt để làm sứ giả, tuyên bố rằng Lạc Việt vương sẽ đến trong vài phút. Cho đến lúc đó, Tiêu Mãn, gia chủ của Tiêu gia phải có câu trả lời dứt khoát, một là đầu hàng, hai là chết. Dĩ nhiên nói không thôi thì chưa đủ, Triệu Cấm đã phải phóng ra thần thức xung kích, mạnh mẽ trấn áp đám trưởng lão Lục Cảnh đang định xông vào. Những tu tiên giả dưới Lục Cảnh đều bị chấn động, thất khiếu chảy máu. Bằng cách thể hiện ra mình là cao thủ Hoàng Cảnh, Triệu Cấm đã ép Tiêu Mãn chỉ còn cách quyết đấu hơn thua với ngài.

Tiêu Mãn đang trong men say, nhất thời chưa hiểu rõ ngọn ngành sự việc, liền hống hách nói:

"To gan lớn mật! Ngươi tưởng rằng dựa vào chút thực lực cỏn con đó liền có thể sai khiến được ta sao?"

Nói xong, Tiêu Mãn lẳng chén rượu trên tay xuống sàn nhà vỡ tan tành. Triệu Cấm vuốt râu, đạo mạo nói:

"Ta chỉ theo lệnh đại vương tới đây làm sứ giả thương thuyết với Tiêu gia trong lúc người đi diệt Mã gia và cứu Trình gia khỏi thích khách ngươi cử đi thôi."

"Cái gì?" Tiêu Mãn trợn trừng mắt, tròng mắt hằn tơ máu.

Một lời này của Triệu Cấm đã khiến gã tỉnh men say. Triệu Cấm không có nghĩa vụ phải giải thích sự vụ gì với gã, chỉ đứng đó tiếp tục vuốt râu chờ đợi. Bị bức vào thế khó, Tiêu Mãn đâm ra nóng lòng muốn biết tin tức từ phía các trưởng lão. Phải biết rằng để ám toán Trình Phụng thành công, gã đã phải cử đi hai mươi hai trong số ba mươi vị trưởng lão của Tiêu gia rồi. Hành sự bất cẩn bại lộ đã đành, nếu như tất cả hai mươi hai vị trưởng lão đó đều thiệt mạng thì Tiêu gia sẽ điêu đứng. Trước mắt, gã không hề biết Triệu Cấm bởi lẽ ngài là trưởng một chi tộc bị bỏ rơi của Triệu gia, không có tư liệu điều tra. Giờ gã chỉ biết ngài là một cao thủ Hoàng Cảnh, nếu xảy ra một trận quyết chiến thì dù có thắng, bản thân ít nhiều vẫn phải chịu thiệt, giống như Trình Phụng vậy.

"Rốt cục Lạc Việt vương là ai? Hắn muốn gì?"

"Ngươi không cần biết. Đại vương chỉ cần ngươi cho câu trả lời rõ ràng thôi, một là đầu hàng, hai là chết."

Triệu Cấm không hề dùng lấy một thủ đoạn đe dọa nào, chỉ nói hết sức bình thản, sự bình thản này lại trở nên quá đỗi rùng rợn. Tiêu Mãn có chí nuốt trọn Trâu thành, hành sự dĩ nhiên phải cẩn trọng tỉ mỉ. Gã chỉ cần tin tức về cuộc hành thích Trình Phụng về tới là sẽ đưa ra quyết định. Nhưng làm gì còn ai sống sót để chạy về báo tin thất bại nữa? Trình Phụng bị thương nặng, lực lượng của Trình gia sẽ không thể nào chống đỡ và bảo vệ gia chủ Trình gia được trước sự tấn công của hai mươi hai tu tiên giả Lục Cảnh. Trừ khi, có một cao thủ Hoàng Cảnh đã phục sẵn tại đó. Và Tiêu Mãn sụp đổ khi đoán ra tình hình. Có điều, gã tưởng rằng người bảo vệ cho Trình Phụng là lão nhân trước mặt mình đây.

Thực lực của người này rất đáng gờm, sợ là hai mươi hai vị trưởng lão kia đã một đi không trở lại. Trình gia nhất định sẽ trả thù. Lại nghe phong phanh rằng Mã gia đã bị diệt. Như vậy thì Tiêu gia chẳng phải đã xong rồi sao? Tiêu Mãn ngồi thụp xuống ghế, mệt mỏi suy nghĩ.

Vừa lúc Tú bước vào với khẩu AN94 trên tay. Tiêu Mãn nhận ra hắn là kẻ đã đánh cho Trình Phụng trọng thương. Gã liền nghi ngờ thăm dò, phát hiện ra Tú chỉ là một tu tiên giả Lục Cảnh đỉnh phong, mặc dù chẳng hiểu sao trên người hắn cứ phảng phất khí tức của một tu tiên giả Hoàng Cảnh. Tú bước tới trước mặt gã và nói:

"Quả nhân là Lạc Việt vương. Vậy câu trả lời của ngươi là gì?"

"Một Lục Cảnh nhỏ nhoi mà dám chất vấn ta ư? Ngu xuẩn! Để ta xem ngươi có tài cán gì!"

Tiêu Mãn đứng bật dậy, mọi lo toan dường như biến mất khi thăm dò được thực lực của kẻ tự xưng là Lạc Việt vương. Vừa trông Triệu Cấm với thanh niên này làm bộ rất cung kính nên rất có thể tên này là một người trẻ ngông cuồng ỷ vào gia thế mà phách lối xưng vương thôi. Tiêu Mãn dù có chết cũng không chấp nhận để cơ nghiệp rơi vào tay một tên trẻ ranh như thế này. Gã thẳng thừng thách thức Tú. Nhận được câu trả lời, Tú liền bình thản gật đầu rồi nói:

"Vậy thì rất tiếc là ta phải giết ngươi rồi."

Vừa dứt câu, cả Tú lẫn Tiêu Mãn bỗng dưng biến mất, chỉ còn nhìn thấy hai đốm sáng phân biệt là màu xanh và màu đỏ bay là là trong không trung. Ba giây sau, Tú và Tiêu Mãn hiện hình trở lại sảnh đường. Tú bình thản không hề có lấy một vết xước trên người, còn Tiêu Mãn thì đã hóa thành một cỗ thi thể nguội lạnh, trên người còn phảng phất những khối nước đá lạnh ngắt. Thân thể thủng lỗ chỗ như tổ ong, máu chảy ra không ngừng. Đôi mắt Tiêu Mãn vẫn mở to trợn trừng như chưa dám tin rằng mình đã chết vậy.

Vẫn là thủ đoạn cũ khi đối phó với Mã Sâm. Tú thi triển [Vương Quốc Tử Vong (R)] khống chế Tiêu Mãn trong kết giới, đồng thời kích hoạt [Từ Chối Tử Thần (R)] để tránh bị một đòn phản công chí mạng. Hắn xả súng không nhân từ về phía Tiêu Mãn. Viên đạn đầu tiên đem theo tác dụng của [Mỏ Neo Ngàn Cân (P)] khiến Tiêu Mãn không thể di chuyển được, viên đạn thứ tư khiến Tiêu Mãn bị đóng băng bởi tác dụng của [Đánh Ngất Ngư (P)]. Chỉ chờ có vậy, Tú niệm tiếp [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)] mà xả đạn lên người Tiêu Mãn. Tiêu Mãn vốn đã không thể chống đỡ, cộng thêm tác dụng suy giảm hai mươi phần trăm giáp ở phát đạn thứ ba của [Cú Đấm Phá Giáp (W)] khiến gã bị thương thế trầm trọng.

Băng tan, Tiêu Mãn nôn máu ồng ộc, mất hẳn sức chống cự, định cố đấm ăn xôi thì bỗng từ trên cao, một thanh gươm khổng lồ bao phủ bởi luồng kim quang cắm thẳng xuống thân thể gã, trực tiếp đoạt mạng. [Công Lý Demacia (R)] rất thích hợp cho một đòn kết liễu. Tú giành chiến thắng chóng vánh, nắm giữ luôn linh hồn của Tiêu Mãn. Xong việc, hắn thu súng về [Hành Lý] rồi nói với Triệu Cấm:

"Còn lại nhờ ngài cả đấy."

Sau đó hắn niệm [Biến Về] để về nghỉ ngơi. Nơi hắn quay lại là Bệ Đá Cổ. Hắn lại bày chiếc sofa khi trước dân làng làm cho hắn ra thềm Bệ Đá Cổ rồi ngồi ngả lưng nghỉ ngơi. Sẽ mất vài ngày để ổn định tình hình tại Trâu thành. Nhưng với năng lực của Triệu Cấm và Triệu Vĩnh thì sẽ ổn thôi. Chỉ là tiến độ chinh phạt diễn ra nhanh hơn cả hắn dự tính. Tất cả đều là nhờ hệ thống.

"Đúng là chỉ có nhờ hệ thống mới có thể phát triển nhanh như vậy. Sau cùng vẫn phải phụ thuộc vào nó."

Minh Nguyệt liền hiện ra bên cạnh hắn rồi ôn tồn hỏi:

"Anh không sao chứ? Có điều gì làm anh bận tâm không?"

Tú ngửa mặt lên trời, lắc đầu đáp:

"Không có gì cả."

"Vậy… Sao dạo này anh không nói chuyện với em?"

"Anh vẫn đang nói chuyện còn gì?"

"Không." Minh Nguyệt thu mình xuống ghế, ánh mắt đượm buồn "Anh có gì đó khác lắm, từ lúc anh gặp Thủy Ngư Long."

"Vậy à?"

Tú liền suy ngẫm, quả thực dạo gần đây hắn ít tâm sự với Minh Nguyệt, mà lại nói chuyện với cô bé Thủy Ngư Long nhiều hơn. Không lẽ, Minh Nguyệt cũng biết ghen sao? Cách nàng đánh ghen cũng tinh tế nhẹ nhàng thật. Hắn suy nghĩ cẩn thận hơn, về cảm xúc hắn dành cho Thủy Ngư Long, hay còn gọi là Thất Hải Tiểu Xuân. Kỳ thực hắn có tỏ ra quan tâm nàng thật nhưng chưa gần gũi đến mức nảy sinh tình cảm nam nữ. Mà hắn có vợ, nàng cũng đã có chồng, làm sao có thể?

Hắn quay sang nhìn Minh Nguyệt, thấy cô vẫn ngồi mong đợi gì đó ở hắn. Hắn liền mỉm cười, với tay về phía cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ nói:

"Mấy nay bận rộn quá nên không quan tâm tới em, đừng giận nữa nhé."

Minh Nguyệt nhu thuận ngồi trong vòng tay hắn, cảm nhận hơi ấm của tình yêu. Cũng đã quá khuya, Tú chẳng còn tâm trí nào cho công việc nữa, cứ thế ôm vợ đi vào giấc ngủ luôn.



"Cảnh báo hệ thống bị xâm nhập. Tiến hành truy quét mã độc."

"Tiến trình truy quét mã độc bị vô hiệu hóa. Mã độc đang xâm nhập máy chủ."

"Tình huống phát sinh nằm ngoài tính toán của hệ thống. Để đảm bảo an toàn, hệ thống sẽ tạm ngừng hoạt động."



Ánh sáng chói lòa rọi vào mắt khiến Tú bừng tỉnh. Lạ là hắn không còn ngồi trên sofa hay Bệ Đá Cổ, mà Minh Nguyệt cũng không còn ở bên cạnh hắn nữa. Hắn thấy cơ thể nhẹ bẫng, cứ thế trôi nổi trong không gian. Khi định thần lại, hắn mới phát hiện ra vị trí của mình không phải ở dưới mặt đất nữa, mà là đang trong không gian ngoài vũ trụ. Luồng sáng đánh thức hắn là phát ra từ một thiên thể ở gần hắn. Thiên thể hình cầu, cấu tạo bởi những bộ phận bằng kim loại. Ánh sáng đang tỏa ra từ những cột trụ rải rác trên bề mặt của thiên thể này.

Kích thước của thiên thể này không kém gì mặt trăng của Trái Đất cả, và nó đang dần kéo Tú xuống bề mặt bằng một lực hấp dẫn yếu ớt. Vừa chạm đất, hắn định gọi hệ thống thì không thấy hồi âm. Màn hình thậm chí còn không hiện ra nữa.

"Đây là đâu vậy nhỉ?" Hắn tự hỏi.

Vừa lúc, trước mắt hắn mờ ảo hiện ra bóng dáng một người. Lạ là người này trông giống hệt một người máy với những khớp nối cơ học. Hắn vẫn nhận ra hình dáng khá giống phụ nữ của người máy. Nhìn hắn bằng đôi mắt vô hồn, người máy cất lên giọng nữ đều đều vô cảm:

"Tôi là một trí tuệ nhân tạo do Thần Trí Tuệ tạo ra với nhiệm vụ cai quản hành tinh này."

"Vậy cô chính là Thiên Đạo?" Tú dò hỏi.

"Đó là cách mà cư dân của hành tinh này gọi tôi." Người máy kia vô cảm xác nhận.