Chương 48: Lễ đăng quang

Attack On Tutien

Chương 48: Lễ đăng quang

Hôm sau, lễ đăng quang ngôi vị nữ vương của Nanami Koharu diễn ra tại cung điện Mùa Xuân (trong tiếng Nhật, haru có nghĩa là mùa xuân), tòa cung điện tráng lệ tọa lạc ở giữa hai dòng sông cùng xuôi về phía nam của thành Tam Thủy, làm thành thế lưng tựa núi, hai cánh tả hữu tựa sông. Đây sẽ là nơi dành cho những cuộc nghị sự của các lãnh đạo Tam Thủy thành. Tòa cung điện được xây dựng theo kiến trúc cổ điển nhưng không hề lạc lõng so với lối kiến trúc hiện đại của thành phố, trái lại còn tự tôn lên vẻ uy nghiêm của nó. Bất cứ người dân nào cũng có thể trông đó làm niềm tự hào của Tam Thủy thành nói riêng và dân tộc Lạc Việt nói chung.

Tham gia buổi lễ đăng quang không chỉ có cư dân Tam Thủy thành mà còn có cả lãnh đạo cấp cao từ Trâu thành như Triệu Cấm, Triệu Hạo. Các gia tộc lớn nhỏ từ Trâu thành cũng tề tựu tấp nập, dâng lên đủ lễ vật quý báu.

Cô bé Koharu không còn giản dị trong bộ váy trắng thanh khiết nữa mà đã diện trên mình bộ áo dài cách tân màu xanh lam thêu cành hoa phượng tím. Tà áo trước sau đều chạm qua đầu gối. Quần lụa trắng nhẹ nhàng để lộ đôi chân mảnh khảnh dưới tà áo, nằm gọn ghẽ trong đôi giày búp bê màu đen nhỏ nhắn. Mái tóc màu bạch kim uyển chuyển rủ xuống hai bờ vai. Tân vương đội một chiếc vương miện bạc đính viên ngọc bích long lanh đẹp không thua gì đôi mắt biếc màu trời của nàng chút nào.

Cô ngồi trên ngai vàng uy nghi, tiếp đón sứ thần và các gia tộc từ Trâu thành một cách niềm nở. Koharu không chỉ thu được lòng người bởi vẻ đẹp thuần khiết trong sáng của mình mà còn bởi lời lẽ duyên dáng, khéo léo khi tiếp đón mọi người. Thế nên cho dù Tú và Minh Nguyệt cũng có mặt tại đây nhưng tuyệt nhiên không một ai nảy sinh ý nghĩ coi thường, xem Koharu là quân cờ hay một nữ vương bù nhìn cả.

Bất cứ ai cũng đều muốn mở rộng địa bàn làm ăn, nên lẽ dĩ nhiên sẽ tìm cách lấy lòng người cai quản đô thành mới này. Những luật lệ của Tam Thủy thành không những tạo ra nền tảng vững chắc cho một xã hội trật tự mà còn đảm bảo kinh tế thị trường không còn tình trạng bị lũng đoạn bởi các thế lực tu tiên giả. Một lãnh thổ có được điều này nhất định sẽ thu hút được đông đảo những kinh tế gia hàng đầu.

Giữa lúc náo nhiệt, điều mà không ai mong chờ nhất đã xảy ra. Một đoàn khách lạ mặt ngang nhiên xông vào cung điện, tùy tiện xua đuổi những người cản đường. Những người kia cũng chỉ biết tránh sang một bên vì sợ kẻ cầm đầu đoàn người này. Một lão nhân râu tóc bạc phơ tuổi tác cũng ngang bằng Triệu Cấm, chỉ khác là đỉnh đầu đã trống hoác, lộ ra một mảng bóng loáng như gương. Một tu tiên giả Hoàng Cảnh đỉnh phong, đến từ một địa bàn rất xa nơi này. Vừa bước vào đến trước ngai vàng, lão đã lên tiếng hách dịch:

"Một con yêu thú hóa hình thành người cũng có thể xưng vương? Một đám mắt chó lại đi ton hót nịnh bợ một con yêu thú, không cảm thấy nhục sao?"

Koharu không biểu lộ cảm xúc bất bình, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng:

"Tiền bối thấy ta giống yêu thú ở điểm nào vậy?"

"Còn giảo biện? Trên người ngươi rõ ràng có khí tức của Thủy Ngư Long. Vài ngày trước nơi này chỉ là chốn rừng hoang núi vắng, sao đột nhiên có một tòa thành trì như thế này? Rõ ràng là yêu pháp. Lão phu nhận được thám báo nói rằng có kẻ ngang nhiên xưng vương xưng bá, mưu tính độc chiếm vùng này cùng Thủy Ngư Long. Nay mới tận mắt chứng kiến chuyện lạ đời này."

Triệu Cấm và Triệu Hạo từ đầu đã rất nóng gan, chực bộc phát khí tức cường giả để đe dọa đối phương nhưng Tú đã ngăn lại. Hắn chậm rãi bước lên đối diện với lão hói vô duyên này và nói:

"Chỉ vì kiến thức này nằm ngoài tầm hiểu biết của ngài, ngài liền cho rằng đó là yêu pháp? Già đầu rồi phải làm gương cho con cháu chứ sao lại hành xử như con vật vậy, Ngụy lão gia?"

"Hỗn xược!" Đám tay chân kè kè sau lưng lão ta lập tức quát nạt.

Tú mặc kệ đám đó, nhìn thẳng vào mắt lão họ Ngụy này mà thẳng thắn nói:

"Vô duyên vô cớ xông vào buổi lễ đăng quang của con gái ta, gây mất trật tự công cộng, tội này ta tạm thời bỏ qua cho người già lẩm cẩm. Chất vấn con gái ta, lại còn xúc phạm tới con bé nữa, tội này là ta phải đấm cho mấy nhát. Thế cuối cùng quà đâu? Hả?"

Nghe tới đây, quan khách xung quanh đều bật cười khanh khách. Họ Ngụy kia giận tím mặt, toàn thân tỏa ra uy áp đè nén lên cơ thể Tú. Nhưng phía sau, Triệu Cấm và Triệu Hạo cũng đồng thời triển khai uy áp chế ngự lại, thậm chí còn bức cho họ Ngụy kia phải lui bước.

Đám tay chân đứng phía sau cũng bắt đầu biết sợ nên không dám hó hé mở mồm lấy một câu gì nữa. Nhưng họ Ngụy kia vẫn chưa chịu thua, liền gằn giọng:

"Lão tổ tông Ngụy gia đang cần luyện chế đan dược quý hiếm, chỉ cần ngươi giao nộp ra Thủy Ngư Long thì ta sẽ xí xóa bất hòa ban nãy, thuyết phục lão tổ tông tha cho các ngươi một mạng."

"Thôi ông im mẹ mồm đi!" Tú đáp trả "Không ai dạy ông nhập gia phải tùy tục à? Đến đây thế đã học luật của Tam Thủy thành chưa?"

"Luật? Trong cõi tu tiên giới này, thực lực vi tôn, đấy chính là luật. Lão phu hà tất phải ngó ngàng tới luật lệ của tiểu thành các ngươi?"

"À rồi, nhà giàu đúng không?" Tú nhếch mép cười khinh bỉ "Mũi không thích, lại thích dùng máy thở cơ!"

Người hiểu được câu đùa này thì chỉ có Minh Nguyệt và Koharu. Triệu Hạo thì được Triệu Cấm giải thích cho liền hiểu ra và bật cười một tiếng. Tú tiếp tục nói:

"Thế ông định gọi ai ra đấu với dân tộc Lạc Việt tôi đây?"

Họ Ngụy nhìn ngó nghiêng xung quanh một hồi, xác nhận rằng trong cung điện chỉ có tu tiên giả Hoàng Cảnh là cao cấp nhất, liền đắc ý cười nói:

"Nếu ngươi đã không biết lựa đường sống thì lão phu đành tác thành cho ngươi con đường chết vậy."

Nói rồi lão ta vung tay lên ném ra một viên châu màu đỏ rực như máu. Viên huyết châu rời khỏi tay chủ nhân liền bay lơ lửng, tỏa ra khí tức hắc ám. Thông qua hệ thống, Tú biết viên huyết châu này có tác dụng gì. Bên trong nó có một con mãnh thú đang chực xổng ra cắn người. Bản chất viên huyết châu là một hồn khí có thể tạo ra một không gian biệt lập phong ấn yêu thú bên trong. Một khi bị bắt vào trong huyết châu, yêu thú chỉ còn biết đường ngoan ngoãn nghe lời sai khiến của kẻ sở hữu huyết châu mà thôi, cho dù cảnh giới có cao đến mấy thì chỉ cần huyết châu bị phá hủy thì không gian biệt lập kia cũng sẽ bị tịch diệt cùng yêu thú bên trong.

Viên huyết châu mà họ Ngụy kia ném ra nhốt một con yêu thú Tranh Cảnh, tức là cao hơn Hoàng Cảnh một bậc. Một khi nó được thả ra thì không một ai ở đây có thể chế ngự được nó, nhất định sẽ có thương vong. Ngụy gia là thế lực cát cứ ở một thành lớn cách đây rất xa về phía bắc, nằm sát rìa đông của Huyền Minh Đại Sâm Lâm. Trong một cơ duyên khi đi săn yêu thú tại Huyền Minh Đại Sâm Lâm, tổ tông mấy đời trước của Ngụy gia có bắt giữ thành công một con yêu xà Tranh Cảnh. Mà trong yêu giới, Tranh Cảnh đồng nghĩa là đế vương. Con yêu xà kia liền trở thành chỗ dựa cho Ngụy gia tác yêu tác quái một vùng phương bắc, quát có người nghe, đe có kẻ sợ, không ai dám chống đối.

Chỉ tiếc là đến đời lão Ngụy Đồ này thì lại vứt cơ nghiệp tổ tông ra trước mặt Tú. Theo nghĩa đen đấy, vì vừa vặn làm sao viên huyết châu kia lại ở trong tầm thi triển [Vương Quốc Tử Vong (R)] của Tú. Mà chừng nào yêu xà còn bị nhốt trong huyết châu thì chỉ như Anivia bị nhốt trong trứng thôi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cho Ngụy gia không kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Tú và viên huyết châu đột nhiên biến thành hai đốm sáng xanh và đỏ lơ lửng trong không trung. Vài giây sau, chỉ còn Tú biến hình trở lại còn viên huyết châu thì biến mất không một dấu vết.

"Ngươi… Ngươi đã làm gì?" Ngụy Đồ hoảng hốt kêu lên.

"Gì? Ai biết đâu?" Tú làm bộ vô tội rồi quay lưng, bỏ lại một câu "Sai lầm của ngươi chính là đi ném quân bài tủ ra trước mặt đối thủ quá sớm."

Nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình, Ngụy Đồ quỵ thụp xuống trước đại điện, bất chấp mặt mũi mà cầu xin:

"Vãn bối có mắt như mù, chỉ xin tiên sinh trả lại viên huyết châu mà tổ tiên Ngụy gia để lại, vãn bối từ nay xin cút khỏi Tam Thủy thành, không dám bén mảng nửa bước."

Tú lắc đầu, lạnh lùng nói:

"Ban đầu ngươi định thả con Thôn Thiên Xà Đế ra đã xác định là có ý gây chiến tranh với Lạc Việt rồi. Ngươi lại muốn ta đưa nó cho ngươi? Ta mà làm vậy là có lỗi với thần dân Lạc Việt rồi. Còn con Thôn Thiên Xà Đế kia bị ta bóp chết rồi, ngươi về được rồi, ta không tiễn."

"Ngu xuẩn!" Ngụy Đồ đứng bật dậy quát lớn "Ngươi vậy mà dám giết chết thần vật của tiên tổ Ngụy gia! Huyền Minh Đại Sâm Lâm nhất định sẽ có biến cố lớn, thú triều sẽ lại một lần nữa tràn xuống! Lúc đấy thì chẳng còn một ai sống nổi nữa."

Tú gật đầu lạnh nhạt nói:

"Cảm ơn đã báo cáo trước nhé, giờ ngươi đi đi."

Ngụy Đồ cũng chẳng còn làm gì được cả, đành dẫn đám tay chân lủi thủi ra về. Đám này còn chưa đi được xa, trong cung điện đã vang dội tiếng reo hò tán thưởng của quan khách rồi. Một tu tiên giả Lục Cảnh mạnh mẽ đối đầu với một tu tiên giả Hoàng Cảnh, còn ép cho đối phương phải cút khỏi, làm sao không khỏi khiến người khác ngưỡng mộ cho được? Chuyện này đồn ra ngoài, danh tiếng của Lạc Việt vương sẽ chấn động bốn phương, đối với công cuộc chinh phạt của Tú sẽ vô cùng có lợi.

Còn về phần những gì Ngụy Đồ vừa nói, tất cả đều là thật. Ngụy gia nhờ vào con Thôn Thiên Xà Đế mà trấn áp được yêu thú trong Huyền Minh Đại Sâm Lâm, nhiều năm qua người dân các thành trì xung quanh không bị thú triều đe dọa. Nay quân bài tủ của Ngụy gia đã mất, nguy cơ thú triều lần nữa tái diễn là chuyện sớm hay muộn thôi. Tầm ảnh hưởng của Ngụy gia đối với các thế lực khác sẽ mất. Dòng sông duy nhất chảy qua các vùng dân cư phía bắc đã bị thành Tam Thủy kiểm soát thượng nguồn. Sớm thôi, sẽ có nhiều vị khách từ phía bắc tới đây để nghị sự.