Chương 50: Âm mưu của Ngụy Đồ

Attack On Tutien

Chương 50: Âm mưu của Ngụy Đồ

Ngày thứ ba lễ đăng quang được tổ chức, các thế lực lớn nhỏ tại Mục thành bắt đầu kéo tới Tam Thủy thành dâng lễ vật. Dĩ nhiên, việc này là để thăm dò chứng thực những tin đồn được lan truyền nhanh chóng tại Mục thành. Tới đây, ai rồi cũng phải kinh ngạc trước những công trình được quy hoạch hết sức khoa học của Tam Thủy thành. Không những quy mô rộng lớn hơn cả Trâu thành lẫn Mục thành, mà còn vô vàn những tòa cao ốc chọc trời với kiến trúc lạ lẫm thiếu điều muốn vươn tới đỉnh núi nơi cư ngụ của Thủy Ngư Long.

Một tòa nhà như vậy cần phải huy động hết bao nhiêu nhân công, thi công mất bao nhiêu năm tháng, chung quy sẽ đòi hỏi vô cùng nhiều tiền của. Nguyên một Tam Thủy thành nếu đổi ra tiền đủ mua cả trăm cái Mục thành. Mà quy luật thông thường trong xã hội dù là cổ đại hay hiện đại rất đơn giản, kẻ nào mạnh thì nên dựa vào. Mặc dù với những kẻ đã quen với tư tưởng thực lực vi tôn, những chính sách và luật lệ của Tam Thủy thành sẽ khiến chúng bị mất đi không ít quyền lực để thâu tóm kẻ yếu hơn mình khi mà tu tiên giả bình đẳng với phàm nhân, nhưng nếu đủ khôn ngoan thì sẽ hiểu ra điều đó cũng sẽ mang lại quyền lợi khi không ai khác có thể lấy vũ lực ra để đe dọa, chèn ép chúng cả.

Những thế lực nhỏ lẻ sống trong cảnh phải nhìn sắc mặt của Ngụy gia mà cư xử thì càng thấm thía điều này. Cho nên khi chứng kiến thấy ánh hào quang rực sáng tỏa ra từ những người lãnh đạo của Tam Thủy thành, họ đều liền đem đám tu tiên giả ỷ thế làm càn tại Mục thành so sánh với rác rưởi liền.

Tuy Tam Thủy thành đang mở cửa đón di dân nhưng không phải ai muốn định cư cũng đều được chấp thuận. Yêu cầu do ban lãnh đạo Tam Thủy thành đề ra để tuyển chọn công dân cũng không dễ dàng. Tất cả chú trọng vào năng lực cống hiến cho cộng đồng, không phải dựa vào trình độ tu luyện cá nhân hay gia thế tông môn. Đối với phàm nhân thì rất dễ thích ứng, chỉ khó cho tu tiên giả mà thôi.

Tuy thế, không phải lúc nào dân tình cũng êm xuôi. Con người tập trung tại một chỗ thế nào cũng sẽ có một nhóm nảy sinh mâu thuẫn. Do đó lực lượng trị an của Tam Thủy thành phải tuần tra cả ngày lẫn đêm, hễ gặp nơi nào mất trật tự là phải can thiệp giải quyết ngay. Người dân cũng biết quý trọng cuộc sống mới, dĩ nhiên sẽ ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật, tránh để bị đuổi khỏi thiên đường này.

Về phần thế lực Mục thành, vốn cũng là áp dụng mô hình cũ của Trâu thành. Ấy là có bốn đại gia tộc cai trị, đều có gia chủ là tu tiên giả Hoàng Cảnh, phân biệt là Ngụy, Trịnh, Ngạn và Sở. Trong đó, Ngụy gia nổi lên nhờ nắm được Thôn Thiên Xà Đế trong tay nên dễ dàng chèn ép các gia tộc lớn nhỏ, thâu tóm cả Mục thành. Chuyến đi tới Tam Thủy thành của Ngụy Đồ vốn là để gây dựng tầm ảnh hưởng bằng thủ đoạn cũ, tham lam định nuốt luôn cả Tam Thủy thành. Nào ngờ, bị Tú bóp cho nát cả chì lẫn chài. Ngụy Đồ tối mặt vừa về Mục thành ngày một, sang ngày hai đã thấy tin tức về Thôn Thiên Xà Đế bị người khác bóp chết rộ khắp nơi. Chẳng cần nghĩ ngợi, Ngụy Đồ tức giận đem đám tùy tùng đi theo mình tới Tam Thủy thành giết sạch.

Tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn. Trước khi tin đồn trở thành sự thật thì Ngụy Đồ phải khẩn trương tìm cách ứng phó với ba đại gia tộc còn lại trong Mục thành lâu nay bị mình chèn ép. Để làm được việc đó, Ngụy Đồ chỉ còn có thể dựa vào một người. Người này vốn là lão tổ tông của Ngụy Đồ, đã ẩn thế bế quan chú tâm tu luyện, nhờ có Ngụy gia tham lam chiếm đoạt tài nguyên về nên đã đột phá Tranh Cảnh ở tuổi một trăm bảy mươi tám.

Tu tiên giả Lục Cảnh đột phá lên Hoàng Cảnh còn qua một ải giác ngộ. Từ Hoàng Cảnh đột phá lên Tranh Cảnh lại phải qua một ải sinh tử chiến mới có cơ duyên mở ra cánh cửa thăng tiến. Mà cửa ải này lão tổ tông của Ngụy Đồ vừa vặn khai mở trong lúc giao chiến với Thôn Thiên Xà Đế trong Huyền Minh Đại Sâm Lâm cách đây gần bốn mươi năm. Cũng chính vì vừa bắt được Thôn Thiên Xà Đế, lão tổ tông của Ngụy Đồ liền bế quan tu luyện nên mới có tin đồn thất thiệt rằng lão đã chết, không chết vì trọng thương cũng chết vì tuổi già. Vốn dĩ tu tiên giả Hoàng Cảnh thường chỉ thọ được tới một trăm năm mươi tuổi thôi.

Chỉ còn vài tháng nữa là lão tổ tông Ngụy gia có thể xuất quan rồi. Tới lúc đó toàn bộ Mục thành sẽ ngoan ngoãn cúi đầu quy thuận Ngụy gia. Ngụy Đồ vốn được giao nhiệm vụ săn giết Thủy Ngư Long, đều đặn lấy gan của con giao long làm nguyên liệu luyện đan dược giúp hồi phục thương thế và bài trừ độc tố do Thôn Thiên Xà Đế gây ra năm đó. Ngụy Đồ sơ suất ra về tay không, lão tổ tông nhất định sẽ rất tức giận. Và lão giận thật:

"Thứ nghiệt chủng vô dụng, việc cỏn con như vậy ngươi cũng làm hỏng được, lại còn để mất bảo vật trấn tộc. Nếu không phải niệm tình ngươi là con cháu huyết mạch của ta, ta đã đem ngươi ra phanh thây thành trăm mảnh rồi!"

Ngụy Đồ dù gì cũng ở tuổi bồng cháu rồi, bị chửi như vậy đúng là không quen. Lão có cay không? Có. Lão có làm được gì không? Không. Cho nên chỉ có thể quỳ rạp chịu trận không dám hó hé ngắt quãng bài văn tế của lão tổ tông. Đến khi lão tổ tông ngừng hẳn, Ngụy Đồ mới rụt rè lên tiếng:

"Tằng tôn đã biết tội, nguyện xin làm trâu ngựa tạ tội với lão tổ tông."

"Ngày ta xuất quan cũng không còn bao lâu nữa, ngươi đừng có hành sự tắc trách thêm một lần nào nữa. Ngươi mau chóng điều tra lai lịch của kẻ tự xưng là Lạc Việt vương kia. Viên huyết châu ta dùng để bắt giữ Thôn Thiên Xà Đế năm đó là hồn khí thượng phẩm, không phải là thứ mà một tiểu tốt Lục Cảnh có thể bóp nát dễ dàng được. Ngươi có tận mắt chứng kiến hắn làm điều đó không?"

"Lúc đó hắn giở yêu pháp, đột nhiên biến mất cùng với huyết châu, lúc hắn trở lại tằng tôn không còn phát giác được sự tồn tại của huyết châu nữa. Hắn cũng nói đã tự tay giết Thôn Thiên Xà Yêu."

"Nhất định hắn nói dối." Lão tổ tông Ngụy gia nói chắc nịch "Chớp mắt đòi phá được huyết châu, ít nhất cũng phải Hoàng Cảnh trung kỳ mới làm được, hoặc hắn có công pháp hay pháp bảo thượng phẩm trong tay. Nếu hắn có được bản lĩnh đó thì từ lâu đã không còn phải lưu lại cái nơi tài nguyên cùng linh khí ít ỏi này, vừa làm chậm tốc độ tu luyện lại khó tìm ra được bảo vật."

"Vậy tức là Thôn Thiên Xà Yêu vẫn chưa bị giết? Hắn đang giấu nó sao?"

"Ngươi nhanh chóng điều tra, xác minh rồi hành động."

"Vâng! Lần này tằng tôn sẽ không để lão tổ tông thất vọng."

Ngụy Đồ lặng lẽ rời khỏi mật thất nơi lão tổ tông bế quan. Việc đầu tiên lão cần làm là giải tỏa tâm trạng bực bội trong người. Lão rốt cục cũng có thể to tiếng, liền quát tháo gia nhân ầm ĩ:

"Lũ cặn bã vô dụng, việc cỏn con như thế các ngươi còn không làm được, lại còn để chậm mất đại sự. Đến ngày xuất quan, lão tổ tông mà không hài lòng điều gì, thì cứ rửa cổ cho sạch chờ bị chém xuống. Nếu không phải coi các ngươi là người hầu lâu năm trong nhà, lão phu đã sớm đem các ngươi ra phanh thây thành trăm mảnh rồi!"

Đám gia nhân trong nhà cũng chỉ biết quỳ rạp sát đất run rẩy chịu trận. Chúng cũng nhìn vào mấy người đi theo hầu Ngụy Đồ rời Mục thành trở về liền bị giết chết không thương tiếc mà sợ. Chính sách của Lạc Việt dĩ nhiên chưa thể vươn tới đây. Mặc dù giữa những tin đồn thất thiệt xuất hiện trước cả khi Thôn Thiên Xà Đế bị giết, rằng có một vương quốc mới trỗi dậy trên thảo nguyên, được cai trị bởi một vị vua có lý tưởng đem lại sự bình đẳng giữa phàm nhân và tu tiên giả. Tất nhiên chỉ là những câu chuyện chắp vá rồi thêu dệt thêm bởi những ước muốn, kỳ vọng của những con người chịu khổ ải lâu ngày đang cố gắng tìm kiếm một tia sáng giữa cuộc đời xám xịt của mình.

Ngụy gia đang rơi vào nguy cơ khủng hoảng giống như Triệu gia ở Trâu thành ngày trước, nhưng tình trạng sẽ còn tệ hơn. Bởi lẽ Triệu gia tổn thất nhân mạng hai nghìn lính cùng hai tu tiên giả Lục Cảnh, còn Ngụy gia thì đánh mất quân bài tủ nắm giữ cả Mục thành trong tay. Triệu gia thì chọn cách bắt tay với kẻ địch, thậm chí Triệu Hạo còn từ bỏ sĩ diện của bản thân để nắm lấy toàn cục diện, chấp nhận đặt cược vào một tu tiên giả Lục Cảnh trẻ tuổi mà có tiềm năng, liền có thể đem Trâu thành về tay, đường hoàng xưng bá chủ.

Ngụy gia vẫn sẽ ngoan cố đối đầu với Tú vì sau lưng vẫn còn chỗ dựa khá vững chắc là một cường giả Tranh Cảnh. Nhìn qua những chính sách, luật lệ của Lạc Việt, Ngụy Đồ chỉ cảm thấy hoang đường.

"Tu tiên giới xưa nay vốn là cá lớn nuốt cá bé. Lạc Việt vương chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh sống nhàn hạ không biết đường an phận, còn tưởng rằng có thể đứng trên cả thiên hạ. Một Thôn Thiên Xà Đế không nuốt nổi hắn, vậy thì để xem cả Huyền Minh Đại Sâm Lâm có đủ khiến hắn sáng mắt ra không?"

Ngụy Đồ vẫn ôm theo phẫn nộ tới cuộc họp cùng các trưởng lão của Ngụy gia. Ý đồ của lão cũng khá rõ ràng nên các trưởng lão chỉ hỏi qua loa:

"Lão gia muốn kích động thú triều sao?"

"Thủy Ngư Long vốn là yêu thú hung bạo bị một vị đại năng phong ấn, khiến nó vĩnh viễn không thể đột phá lên Tranh Cảnh, lại càng không thể siêu sinh, chỉ có thể biến thành mồi săn giết của con người. Kẻ tự xưng Lạc Việt vương kia nhất định đã dung túng cho Thủy Ngư Long phá bỏ phong ấn mà thoát ra. Hắn đưa một con yêu thú lên làm vương, còn tiện tay tặng một tòa thành lớn, người của Trâu thành lại ra sức bảo vệ, các ngươi thấy có điểm đáng ngờ không?"

Nghe nói vậy, các trưởng lão Ngụy gia liền xôn xao bàn tán.

"Đời nào con người lại chấp nhận một yêu thú nhỏ nhoi làm vương trên đầu mình?"

"Trâu thành sau một đêm chỉ còn Triệu gia làm chủ, ngay cả Tiêu gia lớn mạnh như thế cũng bị diệt sạch, không thể nghi ngờ chính là do đột nhiên xuất hiện thêm một cường giả Hoàng Cảnh. Nếu thái lão gia xuất quan, Mục thành cũng chỉ còn là vật trong túi Ngụy gia, thậm chí cũng có thể bắt cả Trâu thành hàng phục."

"Vậy thì chúng ta chẳng cần phải làm gì thì kết cục cũng đã rõ rồi, lão gia muốn kích động thú triều để làm gì nữa?"

"Ngươi cho rằng lão gia làm việc thừa thãi sao? Hiện tại chẳng có gì chắc chắn rằng tên Lạc Việt vương kia đã giết chết Thôn Thiên Xà Đế hay đem giấu cả. Thú triều một khi đã xảy ra thì toàn bộ thảo nguyên sẽ bị nuốt chửng. Chưa kịp làm tổn hại tới Trâu thành thì Mục thành đã tổn thất. Trừ phi, chúng ta có thỏa thuận riêng với chúng."

"Thỏa thuận với yêu thú? Thôn Thiên Xà Đế đã mất, chúng ta lấy gì để khống chế yêu thú?"

Ngụy Đồ ngồi im lặng vuốt râu nãy giờ cũng là để chờ câu hỏi này được các trưởng lão thốt ra. Lão bật cười hùng hục, nhất thời khiến các trưởng lão im bặt. Rồi lão ngồi dậy, vươn dần về phía bàn họp, cái đầu hói ló ra khỏi chỗ tối liền phản chiếu ánh nến lập lòe trong phòng. Lão nói:

"Các vị trưởng lão, Thủy Ngư Long mới thoát khỏi phong ấn nhưng cấm chế của đại năng thượng cổ vẫn còn trên cơ thể nó. Trong thời gian ngắn nó sẽ không thể đột phá lên Tranh Cảnh. Nó chính là miếng mồi ngon mà Thập Đế thèm muốn."

Các trưởng lão gật gù, ngộ ra cao kiến của Ngụy Đồ. Còn lão thì mỉm cười, làm những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt đầy nham hiểm.